Ý nguyện ban đầu của Ma đạo vốn là hành xử tùy tiện, không chịu ràng buộc. Nhưng vì theo đuổi ma đạo, ngược lại, lại càng bị trói buộc hơn.
Việc này… thật mâu thuẫn!
Nhìn bóng dáng Khuê Lang dần dần đi xa, Trác Uyên bất giác giật mình, vấn đề cũ còn chưa giải quyết, trong lòng lại xuất hiện thêm phiền não mới.
“Nhậm Thông đáng chết, dám khinh thường ta, nói ta không xứng nói chuyện với hắn ta, đâu ra cái lý lẽ đó chứ!” Nhưng khi Trác Uyên cau chặt mày, đau khổ suy nghĩ không thể hiểu được, một tiếng quát tháo tràn đầy oán giận bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Ngay sau đó, phập một tiếng vang lớn, cửa phòng bị đá mạnh ra, Dương Sát tức giận bừng bừng đi vào bên trong, nhìn về phía Trác Uyên, rồi lại chỉ tay ra bên ngoài, lão ta bất lực nói: “Trác Uyên, người của Thiên Hành Tông muốn gặp ngươi, ngươi mau ra đi!”
“Bọn họ gặp ta để làm gì?” Trác Uyên khẽ cau mày lại, vẻ mặt khó hiểu nói tiếp: “Ngươi đường đường là một cung phụng dẫn đội, chẳng lẽ nói chuyện với ngươi cũng không được sao?”
“Ai nói không được chứ, đám chó cái này, thế mà lại đi dùng mắt chó để nhìn người, hừ!” Dương Sát cũng bực bội bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Nhưng bọn họ chỉ đích danh là gặp ngươi, vậy ngươi cứ đi gặp đi. Dù sao thì cũng là người đứng đầu Hộ Quốc Tam Tông Thiên Vũ, bọn ta cũng phải nể mặt một chút!”
Trác Uyên không khỏi trợn mắt, thầm than nhẹ một tiếng, hắn lập tức đứng dậy rồi đi ra. Dương Sát đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đến tiểu viện phía trước.
Ở đó, bốn bóng người đang ung dung đứng yên, ngắm nghía mọi thứ xung quanh, đám người Quỷ Hổ ở một bên canh gác.
“Mẹ kiếp, đại viện này của các ngươi đúng nhỏ, nhưng cũng khó trách, đãi ngộ của hạ tam tông mà, ha ha ha…” Một công tử mặc tơ lụa, tay cầm quạt, nhìn quanh bốn phía, lên tiếng cười giễu.
Hai nam nhân khác mặc đồ màu xanh từ trên xuống nghe thấy cũng bật cười, nhìn về phía đám người Quỷ Hổ, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Chỉ có một lão già tóc bạc, hai mắt hơi híp lại, không nói một câu nào, lạnh lùng mà quan sát xung quanh.
Đám người Quỷ Hổ thấy vậy, cảm thấy uất giận vô cùng, nhưng có hai vị cung phụng Âm Sát đang nhìn nên cũng không tiện ra tay. Trác Uyên và Dương Sát từ xa đi tới, bất giác cau mày lại, sau đó thong thả nói: “Thiên Hành Tông này đến đây là để kiếm chuyện phải không nhỉ, xem cái vẻ hống hách của bọn họ kìa!”
“Ta cũng không biết nữa, nhưng có lẽ hai tông chúng ta cũng không xích mích gì nhiều mà, cứ qua đó xem là biết thôi.” Dương Sát nháy mắt với Trác Uyên, lão ta nói nhỏ.
Trác Uyên gật đầu, hai người lập tức đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt bọn họ.
Đám người Quỷ Hổ nhìn thấy Trác quản gia đến, bọn họ vội vàng cúi người hành lễ rồi lui sang một bên, ánh mắt của bốn người vừa đến đồng loạt nhìn về phía hắn, đặc biệt là lão già đó, trong ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm hắn không buông!
Công tử trẻ kia khẽ liếc nhìn hắn một cái, phất quạt trong tay, vênh mặt hất hàm nói: “Ngươi chính là con ngựa đen của cuộc thi đấu Tam Tông lần này, Trác Uyên phải không? Bản công tử đã từng gặp người trong cuộc chiến giữa các ngươi với Huyền Thiên Tông rồi. Nhưng khi đó ngươi chưa ra tay, thực lực thế nào bản công tử không rõ cho lắm, nhưng đúng là kiêu ngạo thật đấy!”
Biết lão tử kiêu ngạo, còn ra vẻ trước mặt lão tử, đây không phải ngươi muốn ăn đánh sao!
Trác Uyên bất lực trợn mắt, không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói: “Như nhau cả thôi, không biết các vị đến có chuyện gì nhỉ, còn phải tìm ta mới được sao?”
“Ha ha ha… Cũng không có gì cả, chỉ là chúng ta nghe nói, tên tiểu tử nhà ngươi luôn hành động ngông cuồng, ỷ vào bản thân được tông môn yêu quý mà không nghe lời của Vân lão già cung phụng, cho nên muốn nói lý trước mặt ngươi!”
Công tử trẻ đó khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà dị, nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
Mí mắt Trác Uyên khẽ rung lên, cũng lạnh lùng cười một tiếng. Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu ý đồ của đối phương rồi, thì ra là đến để đánh hắn. Nhưng, một Trung Tam Tông nhỏ bé, xứng sao?
Công tử trẻ đó thấy hắn im lặng khá lâu, còn tưởng rằng Trác Uyên bị khí thế của hắn ta trấn áp, lúc này hắn ta lại càng thêm kiêu ngạo, liên tục cười to: “Ha ha ha… Đừng căng thẳng, bản công tử không có ác ý gì đâu. Chỉ là kết quả cuộc đấu của Trung Tam Tông hôm nay, có lẽ các ngươi cũng đã biết rõ nên làm thế nào, trong lòng hẳn là đã có tính toán mới đúng. Bản công tử sợ các ngươi nhất thời đắc ý vênh váo nên mới đặc biệt đến nhắc nhở!”
Mọi người trong Ma Sách Tông bất giác cảm thấy rùng mình, dường như đã hiểu được ý của hắn ta, nét mặt bỗng chốc trầm xuống. Chỉ có Trác Uyên là vẫn không hiểu, vẫn trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
“Kết quả thi đấu Trung Tam Tông hôm nay là gì, nói nghe xem nào?” Lông mày Trác Uyên khẽ nhướng lên, vui vẻ cười nói.
Công tử trẻ đó khẽ co giật khóe môi, mặt mày lập tức tối sầm lại, hung dữ mà nhìn về phía Trác Uyên nói: “Biết rõ còn hỏi, ngươi đang sỉ nhục Thiên Hành Tông chúng ta đúng không? Hừ, cho dù Thiên Hành Tông chúng ta chinh chiến hội Song Long lần này không đầy đủ, kết quả rớt xuống cuối bảng của Trung Thiên Tông, nhưng cũng không phải là dạng mà hạ tam tông nhỏ bé các ngươi có thể sánh được đâu nhé!”
“Ồ… Thì ra là đứng cuối của cuộc thi, sợ chúng ta vừa ra tay sẽ khiêu khích các ngươi, nên đặc biệt đến đây cầu xin tha thứ hả?” Trác Uyên khinh thường mà bĩu môi, cuối cùng đã biết mục đích đến đây của bọn họ, hắn bất giác cười to: “Ha ha ha… Một con chó vẫy đuổi ngoan ngoãn. Nhưng đến cầu người khác thì ngươi phải thể hiện thái độ kính nhường, trong khi ngươi lại giương nanh múa vuốt, cắn người bừa bãi như trước đây, thì không ai muốn quan tâm đến ngươi đâu!”
“To gan!”
Nhưng Trác Uyên vừa dứt lời, hai tiếng quát lớn đồng thanh vang lên, một tiếng quát là từ miệng của vị công tử trẻ đó, một tiếng quát khác là từ miệng của lão già tóc bạc kia.
Vù!
Một luồng khí thế cường mạnh đột ngột bay về phía Trác Uyên, lão già đó tràn đầy nổi giận, một chưởng đánh ngay sau ót của hắn. Nhưng Trác Uyên lại chỉ khẽ nheo mắt, không hề sợ hãi chút nào, chắc như cái đinh đóng cột mà đứng vững tại chỗ, đợi kẻ không biết sống chết này đến nộp mạng.
Hừ, một Hóa Hư tầng năm muốn giết ta, ngươi bị ngu chắc!
Phập!
Đúng là ngay khi lão già đó sắp đến trước mặt Trác Uyên, một tiếng nổ lớn bỗng chốc vang lên. Không biết từ lúc nào, Dương Sát đột nhiên chặn ngay trước mặt Trác Uyên, đấu một chưởng với lão già đó.
Hai bên lập tức lùi lại năm bước, rồi mới dừng lại.
Lão già đó tức giận trừng mắt nhìn Dương Sát, Dương Sát vội vàng xua tay, cười làm lành nói: “Ha ha ha… Tề trưởng lão thứ tội, hôm nay Trác Uyên hắn không đi xem cuộc đấu, không biết tình hình của quý tông, người không biết không có tội, không có ý mạo phạm đến quý tông, mong ngươi khoan dung!”
“Hừ, người không biết không có tội sao? Vậy lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì, ai là chó vẫy đuôi hả ?” Tề trưởng lão tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
Ài, việc này…
Dương Sát bất giác sững lại, chỉ biết cười ngại ngùng, không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
Trác Uyên lại ra vẻ không có gì, vẫn ung dung nói: “Vậy hôm nay các ngươi đến để làm gì?”
“Hôm nay chúng ta tới để cảnh cáo các ngươi, mẹ kiếp, đừng có mà không biết tự lượng sức mình như vậy, tham gia thi đấu thách chiến gì đó, đứng xem là được rồi, còn tự tránh rước nhục vào thân làm gì, hừ!” Vị công tử trẻ đó hằm hằm trừng mắt nhìn Trác Uyên, hắn ta mắng lớn.
Trác Uyên nghe xong, lại cười giễu nói: “Việc này có gì khác nhau, nếu các ngươi không sợ bọn ta thì tốn công tốn sức chạy đến đây để làm gì? Tóm lại, các ngươi sợ rồi. Nếu đã sợ, thì bày dáng vẻ sợ hãi ra đây cho ta, đừng ra vẻ trước mặt ta nữa, ta không chịu được đâu!”
“Ngươi…”
Con mắt của công tử trẻ đó bất giác đỏ ngầu, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sau đó nháy mắt với hai nam nhân mặc áo xanh bên cạnh.
Hai nam nhân áo xanh khẽ gật đầu, sau đó cùng nhau xông về phía ba cao thủ cường mạnh nhất của Ma Sách Tông là Thích Trường Long, Bách Luyện, và Lục Hạt.
Đôi mắt của ba người lập tức nghiêm lại, biết hai người này đều là cao thủ Hóa Hư tầng ba, tương đương với thực lực của mình, họ không dám chậm trễ, vội vàng ra tay phản công.
Nhưng đúng lúc này, hai người đó đột ngột biến mất, khi xuất hiện lại thì đã đến ngay trước mặt bọn họ, đánh ra một chưởng.
Rầm rầm rầm!
Chỉ một chốc, ba tiếng nổ lớn phát ra, ba người Thích Trường Long đều bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng bỗng dưng xuất hiện vết đỏ sẫm. Còn hai cái bóng màu xanh đó lại lắc mình, quay lại chỗ cũ, như thể chưa bao giờ rời khỏi chỗ đó vậy.
Lông mày của Trác Uyên khẽ nhíu lại, trong lòng có chút hoảng hốt, hắn thì thào nói: “Lại là trận thức hợp kích sao?”
“Hừ, đó chỉ là cảnh cáo thôi, nếu các ngươi còn dám không biết sống chết lên võ đài, vậy thì đừng trách bản công tử không niệm tình nghĩa Hộ Quốc tông môn mà ra tay nặng nề!” Vị công tử đó lạnh lùng cười, khẽ xua tay tay, rồi cùng Tề trưởng lão và hai nam nhân áo xanh rời đi. Chỉ để lại ba người Thích Trường Long từ từ đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ uất hận nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn hắn đang dần đi xa.
Trác Uyên trầm ngâm một lát, vẻ mặt lạnh lùng, sau lại thản nhiên nói: “Cần cho bọn họ thể diện không?”
“Cho bọn họ thể diện cái rắm ấy, chờ kéo bọn họ xuống ngựa xong thì chúng ta chính là Trung Tam Tông, còn cần cho bọn họ thể diện chắc?”
Dương Sát khinh thường bĩu môi, tức giận nói: “Trác Uyên, ngươi nhớ kỹ cho ta, tên tiểu tử hống hách nhất vừa nãy, tên là Nhậm Thông, là công tử của Nhiệm tông chủ Thiên Hành Tông, chỉ cần không giết chết hắn ta, giáo huấn thế nào cũng được. Còn những người khác, ngươi cứ việc quan sát mà hành động. Nhưng hai người áo xanh đó, tên là Tùng Sơn, Tùng Lâm, tu luyện Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, bóng hình phiêu du bất định, không dễ đối phó. Hôm nay trên trận đấu Trung Tam Tông, bọn họ thiếu chút nữa thì đã lấy được hai điểm từ trong tay Kiếm Thần Tông, đáng tiếc thay, bọn họ đụng phải Nhu Tình Kiếm Ôn Đào, nếu không tính theo tổng điểm, bọn họ thật sự có đủ khả năng đánh bại Ma Hồn Tông, tiến vào vị trí thứ hai Trung Tam Tông. Dù sao thì, Ma Hồn Tông cũng chỉ cao hơn bọn họ có một điểm mà thôi!”
“Vậy phải nên cảm ơn Ma Hồn Tông rồi, nhờ có Ma Hồn Tông cho tên tiểu tử này chìm xuống đáy, xem ta có đá hắn ta ra khỏi Trung Tam Tông không, hừ!” Trác Uyên lạnh lùng cười, lộ ra một nụ cười tà ác, nhìn sang mọi người bên cạnh, hắn thong thả nói: “Ngày mai lên võ đài, các ngươi theo ta!”
Hả!
Một tiếng kêu lớn vang lên, tất cả mọi người đều hưng phấn đến dị thường, đối chiến một trận, cuối cùng vị Trác quản gia này cũng chịu ra tay rồi.
Hừ, tên tiểu tử hống hách Thiên Hành Tông kia, ngươi chết chắc rồi!
Ở bên khác, bốn người Nhậm Thông đang trên đường trở về, vô cùng đắc ý, Nhậm Thông không ngừng kiêu ngạo nói: “Tề trưởng lão, xem ra tên tiểu tử đó cũng không có gì giỏi giang rồi. Ngươi ra tay với hắn, hắn cũng không phản ứng lại mà hoàn toàn ngây ngốc. Hai người Tùng Sơn Tùng Lâm ra tay với những đệ tử đó, hắn cũng không kịp cứu, xem ra chúng ta đã lo lắng thái quá rồi, ha ha ha…”
Việc này đúng là bi kịch không gây chuyện mà lại gặp phải xui xẻo. Đáng tiếc thay, bọn họ nào biết được…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất