Uốn nắn
“Nhưng bên ngoài đồn rằng, một quyền của Trác Uyên đã có thể tiêu diệt được hết tất cả các đệ tử của Ngự Thú tông, ngay cả trưởng lão cũng chết trong tay của hắn. Nhưng tại sao khi đối mặt với một chưởng của lão phu, ngay cả sức phản ứng cũng không có chứ!”
Tề trưởng lão cau mày thật chặt, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Nhậm Thông thấy vậy, cũng không tỏ rõ ý kiến mà chỉ xua tay, cười lớn: “Ha ha ha… Tề trưởng lão chớ nghĩ nhiều, Trác Uyên đó chỉ là tu vi Thần Chiếu tầng ba mà thôi, có mạnh đi nữa thì hắn có thể mạnh đến đâu nữa đây? Lời đồn đại qua miệng đời, đa số đều là khoác lác, nếu không, đợi khi các tông tề tựu xem hắn thể hiện, tại sao tên tiểu tử đó lại giả bộ nhát gan không dám lên cơ chứ. Có lẽ hắn chỉ phô trương, muốn nhân lúc này để đe dọa các đệ tử của Trung Tam Tông sớm đầu hàng, để hắn có thể kiếm lợi mà thôi, nhưng trong cuộc chiến tâm lý này, kế hèn mọn, không đáng nhắc đến!”
“Về phần cái chết của trưởng lão Ngự Thú tông, Song Long chí tôn cũng đã công khai, hắn ta vi phạm quy tắc của Song Long Viện, ra tay với đệ tử nên mới bị đích thân Hắc Nhiêm chí tôn đánh chết, chẳng lẽ lại không hề liên quan đến tên tiểu tử này sao? Có lẽ là do hắn tung tin đồn để hù dọa những kẻ nhát gan này. Nhậm Thông ta cũng sẽ không dễ dàng mắc bẫy như vậy đâu, ha ha ha…”
Nhậm Thông cười rất chi là đắc ý, Tề trưởng lão nhìn hắn ta, suy nghĩ một hồi, cũng gật đầu, khen ngợi: “Công tử thật cao kiến, quả nhiên có lý. Ài, xem ra lão phu già rồi, thiếu chút nữa thì đã bị mê hồn trận của tên tiểu tử đấy che mắt hoàn toàn.”
“Đương nhiên, cái gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước ấy mà, ha ha ha…”
Nhậm Thông kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lại nhìn về phía hai nam nhân đang đứng một bên kia nói: “Tùng Sơn, Tùng Lâm, cuộc khiêu chiến ngày mai, bọn họ không lên võ đài thì tốt, nhưng nếu bọn họ lên, hai người các ngươi phải giết chết Trác Uyên trước cho ta, chặt đứt trụ cột tinh thần của bọn họ, để tất cả mọi người có mặt đều biết rằng hắn là kẻ lừa đảo, sau đó mới hẳn đi đối phó với những người khác, nghe rõ chưa?”
“Chúng ta hiểu rồi, thưa công tử!” Hai người gật đầu, cùng nhau đồng thanh đáp lại.
Nhậm Thông hài lòng gật đầu, nở một nụ cười ranh mãnh.
Sau ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ biết rõ, tất cả bọn họ đều bị câu chuyện về thực lực vô biên do tên tiểu tử đấy thêu dệt nên lừa gạt. Còn người nhìn thấu tất cả chân tướng, chỉ có ta, Nhậm Thông công tử của Thiên Hành Tông.
Mặc dù không đứng đầu về mặt thực lực, nhưng ta cũng phải đứng đầu về trí thông minh chứ, ha ha ha…
Sáng sớm ngày hôm sau, ở hội trường cuộc thi đấu đã chật kín người, bởi vì đây là cuộc thách chiến của Trung Tam Tông, nên người của Thượng Tam Tông không ai là không đến đây lần nữa.
Nhưng lần này, bọn họ phải chú ý đến hai người, một trong số đó, đương nhiên là con hắc mã trong truyền thuyết, là đại diện của Hạ Tam Tông và có thực lực siêu mạnh, chính là Trác Uyên của Ma Sách Tông.
Còn một người khác, là người đứng đầu Trung Tam Tông, bọn họ càng thêm đặc biệt chú ý, chẳng những thực lực cá nhân, mà ngay cả thực lực tổng thể tông môn cũng không thể coi thường được, chính là Nhu Tình Kiếm Ôn Đào dẫn dắt Kiếm Thần Tông!
“Ha ha ha… Xem ra mấy ngàn năm qua vị trí Thượng Tam Tông chưa từng bị lay động, nhưng lần này cũng đã bắt đầu lung lay. Có thể trèo lên vị trí đó chỉ có một, không phải Ma Sách Tông, thì là Kiếm Thần Tông! Chỉ là không biết, ai sẽ phải ngã xuống đây?"
Trên đầu khán đài, Võ Thanh Thu cười khẽ, nhìn bóng người đang đi qua đi lại liên tục phía dưới, hắn ta lập tức bật cười chế giễu.
Không biết khi nào, Viêm Ma đã nhẹ nhàng đi tới, sau đó bình đạm nói: “Còn cần phải nói sao, nếu nói Thượng Tam Tông ai có khả năng ngã xuống nhất, cũng chỉ có Thiên Địa Chính Nghĩa Tông mà thôi, ai bảo bọn chúng vẫn luôn đứng cuối cơ chứ!”
“Ồ, sao ngươi lại chắc chắn rằng lần này bọn chúng cũng sẽ đứng cuối như vậy chứ?" Võ Thanh Thu bất giác nhíu mày, hắn ta quay đầu nhìn về phía Viêm Ma, khẽ bật cười nói.
Viêm Ma gật đầu một cách đương nhiên, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Đương nhiên, lần nào mà bọn chúng chả vậy, đặc biệt là lần này lại càng như vậy. Hai người với vị trí đầu Thượng Tâm Tông, ra khỏi cuộc đấu với hai tông chúng ta, chúng không đứng cuối thì ai đứng cuối nữa chứ? Xí!”
“Ài, ta mặc kệ tông nào đứng cuối, cho dù tông chúng ta đứng cuối thì cũng không sao. Ta chỉ hy vọng tên tiểu tử kia có thể nhanh chóng ra tay, chiến với ta một trận, là ta đã mãn nguyện rồi. Không được đánh một trận cho ra trò với kẻ thù trời sinh của mình, khó chịu vô cùng!” Bách Vô Liễu ngáp một cái, Diệp Lân nhìn chằm chằm lên võ đài, ung dung nói.
Viêm Ma nhìn hắn ta một cái, rồi đột nhiên nói: "Tiểu tử, tự nhiên ta muốn với giao đấu với ngươi quá!”
“Chỉ với ngươi sao?”
Diệp Lân khẽ liếc hắn ta một cái, khinh thường bĩu môi đáp: “Ngươi không xứng đâu, mau cút sang một bên di!”
“Ngươi…” Viêm Ma sững sờ, tức giận đến mức loạng choạng, Võ Thanh Thu thấy vậy, không khỏi bật cười lớn thành tiếng, sau lại chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Vù!
Đúng lúc này, một tiếng gió xé không trung khẽ vang lên, bóng dáng trưởng lão bình phán xuất hiện trên võ đài, rồi sau đó khom người ôm quyền hướng vào hư không nói: “Cung nghênh hai vị chí tôn giáng lâm!”
“Cung nghênh chí tôn!” Mọi người thấy vậy, cũng vội vàng khom người bái lạy về hướng trên võ đài.
Soạt một tiếng, bóng dáng của Song Long chí tôn xuất hiện trên võ đài, khẽ xua tay vài cái, bảo mọi người miễn lễ, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, Hắc Nhiêm chí tôn thản nhiên lên tiếng: “Bắt đầu đi!”
“Đệ tử của Trung Tam Tông và Hạ Tam Tông bước lên võ đài!” Trưởng lão bình phán nhận được chỉ thị, lập tức cao giọng hô lớn.
Sau đó, các đệ tử của Kiếm Thần Tông, Ma Hồn Tông và Thiên Hành Tông đồng loạt đi vào bên trong hội trường. Tiếp theo, Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông liên tiếp tiến vào hội trường, rồi đứng thành hai hàng.
Nhìn thấy Trác Uyên đứng ở vị trí đầu tiên chứ không bỏ về nghỉ ngơi như trước, mọi người đứng xem xung quanh lập tức sáng mắt lên, bọn họ hiểu được rằng, trận đối chiến này, hắn muốn ra tay .
Đám người Viêm Ma, Võ Thanh Thu hưng phấn nhìn về phía hắn, nhất là Võ Thanh Thu, hắn ta thật sự muốn chứng kiến tên tiểu tử bị sư đệ quái vật của hắn ta coi là đối thủ lớn nhất trong đời sẽ có năng lực thế nào đây!
Ôn Đào nhìn về phía Trác Uyên ở phía đối diện, bất giác nhếch khóe miệng, ánh mắt lộ ra chiến ý hừng hực, hắn ta nhẹ nhàng nói: “Trác Uyên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, lần này cuối cùng có thể được chứng kiến phong thái của ngươi rồi. Chỉ là không biết, có khó để đánh bại ngươi như lời đồn không nhỉ?”
“Chẳng phải đánh rồi sẽ biết sao?” Trác Uyên trừng mắt, bĩu môi đáp.
Ôn Đào bất giác sững sờ, cũng không cười mà chỉ gật đầu, sau lại bình tĩnh nói: “Vậy được, ta chờ ngươi!”
Hàn Vân Phong nhìn chằm chằm vào Trác Uyên đang đứng im bất động, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hắn ta nói: “Trác huynh, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là công tử của Ma Hồn Tông Đại..."
“Hàn thiếu gia!” Hàn Vân Phong còn chưa nói xong, Trác Uyên đã bất ngờ thốt ra, khiến cho người của Ma Hồn Tông và Ma Sách Tông đều cười trộm không thôi.
Hàn Vân Phong xấu hổ ho khan một tiếng, rồi bình đạm nói tiếp: “Tại hạ Hàn Vân Phong, bởi vì phụ thân của bọn ta hơi hà khắc, sau năm tuổi mới đặt tên cho ba huynh đệ chúng ta, là dựa trên thực lực để đặt. Chỉ có người mạnh, mới được có tên, hai người còn lại đều là danh hiệu. Cho nên chỉ có ta là có tên, hai người bọn họ được gọi theo cách sắp xếp, là lão Nhị lão Tam!”
“Ồ… phụ thân của các ngươi thật đúng là vô tình làm sao, không hổ là tông chủ Ma Tông!” Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, nhưng rất nhanh trong lòng lại dấy lên nghi ngờ, nếu tông chủ vô tình đó đã đến tận đây để xem rồi, vậy thì vị tông chủ đó có tình cảm với ba hài tử của mình không nhỉ?
Ài, ma đạo đúng là thâm sâu khó lường, nhất thời khó có thể hiểu hết được!
Hàn Vân Phong nhìn hắn, rồi bình đạm nói: “Vốn dĩ hội Song Long lần này, ta muốn giao đấu với ngươi một trần thử xem. Nhưng ngẫm lại hay là bỏ đi, biết rõ không thể mà vẫn cứ làm, thì đúng là không khôn ngoan cho lắm. Cho nên mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu ngươi muốn khiêu chiến, chắc chắn Ma Hồn Tông chúng ta sẽ đóng chặt cánh cửa lại, nhất quyết không ra ứng chiến!”
Lông mày của Trác Uyên khẽ nhíu lại, nhìn Hàn Vân Phong một cách sâu sắc, hắn nhẹ gật đầu.
Tên tiểu tử này đúng là biết tiến biết lùi, biết co biết duỗi, rất giống người có thể làm ra chuyện lớn. Đều cùng là hài tử của tông chủ, nhưng lại không giống người nào đó…
Trác Uyên nghĩ vậy, bèn nhìn về phía Nhậm Thông ở bên kia, thấy hắn ta đang tỏ vẻ khinh miệt mà bĩu môi, rồi thong thả nói: “Đồ ngu, các ngươi đều bị hắn ta lừa rồi, hắn ta chỉ phô trương thanh thế mà thôi, vậy mà các ngươi cũng tin cho được? Xí!”
Trác Uyên lắc đầu cười giễu, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nhẹ sờ mũi, lập tức ngó lơ hắn ta.
Song Long chí tôn thấy Trác Uyên lên võ đài, cũng lập tức ngẩn người, sau đó quay ra nhìn nhau, khẽ gật đầu, coi như là công nhận.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy thực lực của Trác Uyên quá mạnh, có lẽ không thích hợp xuất chiến quá sớm. Nhưng sau khi xem cuộc chiến của Trung Tam Tông, bọn họ mới phát hiện ra, rằng lần này thực lực của đệ tử các tông đều không hề yếu.
Nếu Trác Uyên không xuất chiến, có lẽ Ma Sách Tông sẽ không có tư cách để khiêu chiến, không phù hợp với nguyên tắc đối chiến công bằng của bọn họ. Cho nên, Trác Uyên xuất chiến trong cuộc thách chiến này, bọn họ cũng sẽ công nhận hoàn toàn.
Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lên hướng Song Tôn, thấy bọn họ đang nhìn về phía mình, hắn khẽ gật đầu, hắn biết Song Tôn đã cho phép, cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi.
Bắt đầu từ lúc này, lệnh cấm đã được giải trừ!
“Hạ Tam Tông đối chiến, Huyền Thiên Tông thắng cuộc chiến cá nhân, Ma Sách Tông thắng cuộc chiến đồng đội. Dựa theo quy tắc của hội Song Long, Huyền Thiên Tông chỉ có thể khiêu chiến cá nhân, còn Ma Sách Tông chỉ có thể khiêu chiến đồng đội. Xin hỏi hai bên, đã sẵn sàng khiêu chiến Trung Tam Tông chưa?”
Râu của trưởng lão bình phán phất phơ trong gió, nhìn sang hai bên, lão ta cao giọng lên tiếng.
Trước tiên Vân trưởng lão Huyền Thiên Tông cúi người hành lễ rồi nói: “Huyền Thiên Tông chúng ta luôn luôn coi Thiên Hành Tông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này gặp được vị trí đầu cuộc chiến cá nhân là Hạ Tam Tông, ta chỉ hy vọng canh gác cửa ải này với tấm thân mỏng manh này, tránh cho tông môn khác đường đột mạo phạm đến các vị Trung Tam Tông. Cho nên Huyền Thiên Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không khiêu chiến!”
Yêu quái!
Lão ta vừa dứt lời, mọi người đồng loạt cảm thấy buồn nôn, nhịn không được trợn trừng mắt liếc nhìn lão ta một cái. Những lời trắng trợn như vậy, một người lớn tuổi như ngươi cũng có thể nói ra được, thật đúng là không biết xấu hổ!
Cái gì mà canh cửa thay cho Thiên Hành Tông, quả thật còn hơn cả chó săn!
Các nàng Thủy Nhược Hoa nghe được lời này, cũng nóng bừng đến mức hai má đỏ ửng, đón nhận từng ánh mắt chế giễu của mọi người, khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Ánh mắt nhìn về phía Vân trưởng lão tràn đầy vẻ trách móc.
Tốt xấu gì thì Huyền Thiên Tông chúng ta cũng là một tông môn lớn, đâu thể không có đạo đức như thế được, vẫy đuôi mừng cho người khác, chẳng khác gì một con chó!
Chỉ có Nhậm Thông, dường như bị mắc bẫy, hắn ta khẽ gật đầu, tỏ vẻ nho nhã có học.
Nhưng Trác Uyên thấy vậy, cũng nhìn Vân trưởng lão một cái, rồi âm thầm gật đầu.
Vị Vân trưởng lão này, mẹ kiếp, cũng thật vô liêm sỉ, rất có phong cách của ta năm đó. Hắn nghĩ vậy, nhưng lại không có ý xúc phạm, mà còn âm thầm tán thưởng.
Từ trong cuộc đại chiến nghịch chuyển này, Trác Uyên đã nhìn ra được rằng vị Vân trưởng lão này không đơn giản, rất có kiên nhẫn, tính kế thâm sâu.
Trước khi chưa nắm chắc phần thắng, lão ta giả bộ bày ra dáng vẻ vô hại, chỉ khi có cơ hội trở mình rồi, chắc chắn lão ta sẽ nắm lấy ngay lập tức.
Cho nên, tuy rằng bây giờ lão ta nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, nhìn thì có vẻ Thiên Hành Tông sai đâu đánh đó thật, nhưng lại là nô bộc nguy hiểm nhất.
Một khi chủ nhân không thể trấn áp được lão ta, lão ta sẽ trở mặt ngay lập tức, rồi nuốt trọn lấy chủ nhân.
Đây mới thực sự là biết co biết duỗi.
Nếu bây giờ Huyền Thiên Tông vẫn còn đang ấm ức, vậy thì Ma Sách Tông hiện tại không cần phải ấm ức nữa, đã đến lúc phải đá tông môn kiêu ngạo đứng đầu này ra khỏi vị trí đứng đầu của Hộ quốc Tam Tông rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất