Thì ra là thế, vì để tập trung đối phó với lão tử mà không bị quấy rầy, cho nên mới giải quyết sáu người kia trước, ha ha ha...
Mắt thấy hai người kia chuyển hướng lao về phía chính mình, trong mắt tràn đầy sát khí, Trác Uyên lại chỉ khẽ cười một tiếng, chẳng nói chẳng rằng gì mà chỉ bĩu môi.
Còn đối với mọi người đang quan sát trận chiến thì lại là vẻ mặt căng thẳng mà nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích lạ thường.
Đặc biệt là đám người Ôn Đào và Hàn Vân Phong kia. Bọn họ ngược lại muốn nhìn xem Trác Uyên sẽ đối phó như thế nào với Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết cương nhu hòa hợp của hai huynh đệ Tùng Sơn, Tùng Lâm này!
Bịch bịch bịch!
Chỉ qua vài cái chớp mắt, bóng dáng của hai người đã nhanh chóng tới gần Trác Uyên, ấn quyết trong tay bắt đầu kết lại.
“Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Sơn, nặng như Thái Sơn, ngưng tụ!”
Ầm!
Tùng Sơn hét lớn một tiếng, một luồng ánh sáng màu vàng đất lập tức hóa thành một luồng lực đạo đánh mạnh về phía Trác Uyên như thể một con trâu đực nổi điên muốn đâm chết võ sĩ đấu bò.
Nếu thật sự bị luồng khí thế núi lở đất mòn kia đâm trúng thì cho dù có là cao thủ Hóa Hư, máu thịt cũng sẽ lập tức bay tứ tung, tan thành từng mảnh nhỏ!
“Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Lâm, cánh rừng bao la, trút!”
Vù vù vù!
Từng đợt dao động không gian màu xanh lục hiện lên như thể nổi lên gợn sóng, không ngừng lóe lên trước mặt hai người. Con ngươi Tùng Lâm khẽ ngưng lại, tay đánh ra ấn quyết, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, theo Tùng Sơn lao về phía Trác Uyên.
Ôn Đào thấy vậy bất chợt nhíu mày lại, âm thầm gật đầu: “Hai người này đối phó với Trác Uyên cẩn thận thật sự, vậy mà lại đổi phương thức tấn công khác so với lúc đối phó với sáu người kia.”
“Đúng vậy, lúc đối phó với sáu cao thủ Hóa Hư kia, Tùng Sơn dùng phương pháp cứng rắn, phải dùng một hơi đánh bay sáu người ra ngoài, còn Tùng Lâm thì dùng phương pháp giữ lực, giữ lực của người khác lại để chính mình sử dụng. Lúc nãy toàn bộ sáu chưởng lực mà sáu người kia đánh ra đã bị lực âm nhu màu xanh lục của hắn ta hấp thụ bắn ngược trở về. Cho nên lực vừa rồi đánh bay sáu người kia chẳng những là lực cứng rắn của Tùng Sơn mà còn có cả chưởng lực của chính sáu người đó nữa!”
Hàn Vân Phong khẽ gật đầu, thản nhiên lên tiếng: “Nhưng lúc này đây, bọn họ lại đổi phương thức phối hợp khác. Lực cứng rắn của Tùng Sơn lại càng thêm cứng rắn, như thể chấn động đất trời. Nhưng lực âm nhu của Tùng Lâm lại không hề giữ lực để bắn ngược lại, mà lại là trút ra. Nếu như Trác Uyên lấy cường đối cường, lấy cứng đối cứng mà nói, thì lực đạo của hắn ngược lại sẽ bị lệch sang một bên, không hề có tác dụng gì. Bộ thế trận tấn công kết hợp này quả thật là cương nhu hòa hợp, tấn công phòng thủ đầy đủ, khiến cho người ta không thể ra tay được!"
Khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, Ôn Đào khẽ cười, gật đầu tiếp lời: “Quả thật là thế trận tấn công kết hợp vô cùng phiền toái. Nhưng ngươi có biết vì sao bọn họ lại phải thay đổi phương thức phối hợp không?”
“Bởi vì sợ hãi, dù sao thì giữ lực cũng rất nguy hiểm. Tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy uy lực từ một quyền của Trác Uyên, nhưng cũng từng nghe đồn rồi. Nếu luồng sức lực kia quá mạnh, Tùng Lâm hoàn toàn không thể chịu nổi thì việc giữ lực cũng sẽ tương đương với việc tìm chết. Lưu trữ sức lực ở cùng một chỗ, một hơi đánh vào trong cơ thể chính mình thì sẽ dẫn đến kết cục thân thể bị nổ tung ngay tại chỗ. Cho nên vì để an toàn, hắn ta vẫn là lựa chọn con đường trút lực!” Nét mặt Hàn Vân Phong lạnh lùng, thản nhiên lên tiếng.
Ôn Đào cũng cười giễu một tiếng, gật đầu đồng tình: “Không tồi, một người có sức lực mạnh mẽ có thể đánh thắng mười người, thủ đoạn của bọn họ cho dù có khéo léo đến đâu đi chăng nữa nhưng khi đối mặt với một sức mạnh tuyệt đối ngay trước mắt thì cũng không thể nào tránh được. Hiện tại phải chờ xem rằng rốt cuộc một quyền này của Trác Uyên mạnh thế nào, sau khi bị Tùng Lâm trút lực còn có thể chống lại khí thế dời non lấp biển kia của Tùng Sơn hay không. À đúng rồi, các ngươi từng gặp qua một quyền kia của Trác Uyên chưa, rốt cuộc là nó thế nào vậy?”
“Ngươi tự mình xem sẽ biết!”
Mí mắt nhịn không được mà khẽ run rẩy, ba người Hàn Vân Phong liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Keo kiệt!
Ôn Đào bất đắc dĩ nhún vai, không khỏi bĩu môi, sau đó hai mắt tiếp tục sáng lên mà nhìn chằm chằm về phía khung cảnh bên trong sơn cốc. Mà vào giờ phút này, hai người Tùng Sơn Tùng Lâm đã tiếp cận rất gần Trác Uyên, luồng sức lực màu vàng đất mạnh mẽ kia cũng sắp va vào người hắn rồi. Nhưng Trác Uyên lại vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, chỉ lẳng lặng mà đứng đó.
Trên đầu không khỏi tuôn ra mồ hôi lạnh, ngay cả mọi người đứng quan sát cũng không khỏi vì Trác Uyên mà đổ dày một lớp mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắc mã trong truyền thuyết này cứ thế mà chết một cách dễ dàng ngay tại đây như vậy sao?
Hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm cười lạnh một tiếng trong lòng, thầm tự nhủ quả là bị công tử đoán trúng rồi, tiểu tử này quả nhiên chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không có bản lĩnh thật sự gì cả.
Bọn họ đều đã cách hắn gần như vậy rồi, sắp lấy mạng hắn đến nơi rồi mà hắn vẫn không hề có hành động gì, vậy cũng có thể chứng tỏ rằng hắn thật sự chỉ đến thế là cùng. Hoặc là bị dọa đến choáng váng, hoặc là căn bản không phản ứng kịp, không hề là cao thủ tuyệt thế như trong lời đồn.
Nếu không thì người có mạnh mẽ đến mấy, bị tiếp cận với khoảng cách gần như vậy rồi cũng không thể nào xoay chuyển trời đất được nữa...
Nhưng ngay lúc hai người cười thầm trong lòng, đang định kết liễu tính mạng của Trác Uyên ngay tại chỗ thì một tiếng vù nhẹ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, chuyện khiến hai người lông tóc dựng đứng mà lại không hiểu tại sao đã đột ngột xảy ra!
Răng rắc...
Từng tràng âm thanh mặt đất nứt vỡ bỗng chốc vang lên, toàn bộ không gian đều không ngừng chấn động trong vòng bán kính trăm mét xung quanh Trác Uyên. Luồng năng lượng màu vàng đất mà Tùng Sơn phóng ra chỉ còn kém một bước nữa là sẽ đâm vào người Trác Uyên.
Nhưng lại hoàn toàn vỡ vụn dưới sự chấn động khiến người ta kinh ngạc này, rốt cuộc không có cơ hội tiếp cận Trác Uyên nữa.
Đồng thời, vầng sáng trút lực màu xanh lục mà Tùng Lâm phóng ra cũng không ngừng nứt ra thành từng đường hoa văn màu đen như thể mạng nhện dưới cơn chấn động không thể tưởng tượng nổi này, sắp hoàn toàn vỡ tan rồi.
Con ngươi nhịn không được mà khẽ co rụt lại, trong lòng hai người sợ hãi vô cùng, đồng thời lui về phía sau. Nhìn dáng vẻ Trác Uyên đứng trước mặt vẫn đang bình thản ung dung, lẳng lặng bất động như cũ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Luồng năng lượng mạnh mẽ màu vàng đất cùng với ánh hào quang màu xanh lục của bọn họ cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng vỡ vụn. Thậm chí trong lúc bọn họ đang chạy trốn khỏi phạm vi của cơn chấn động cả trăm mét kia, năng lượng của bọn họ cũng đã bị đánh nát thành hư vô, hoàn toàn tiêu tan không nhìn thấy nữa. Hơn nữa...
A!
Hai tiếng kêu thảm thiết gần như là đồng thời đột nhiên vang lên. Chỉ trong nháy mắt, ngay tại khoảnh khắc năng lượng quanh thân bọn họ bị phá vỡ, thân thể bọn họ còn chưa hoàn toàn chạy ra khỏi cái vòng khủng bố kia thì mỗi bàn tay của mỗi người đã bị phá nát ngay lập tức, sau lại hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại dòng máu loãng đang không ngừng chảy ồ ạt từ chỗ tay bị đứt của hai người như thể dấu ấn ghi lại sự đáng sợ của luồng năng lượng chấn động kia!
Đó là thứ gì vậy?
Ôi!
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Chứng kiến cảnh tượng hết thảy sự vật đều hóa thành hư vô ở phạm vi trăm mét quanh thân Trác Uyên chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ đến mức ngây người. Đám người Ôn Đào khẽ co rụt tròng mắt lại, lộ ra nét mặt không thể tin nổi.
Đến cả đôi mắt Song Long Chí Tôn cũng bất chợt có chút dao động, còn lóe lên một tia mê man. Đây là kỹ năng võ nghệ hay là thần thông gì vậy chứ, chuyện kỳ lạ như vậy quả thật trước đây chưa từng gặp!
Từ từ ngẩng đầu lên, con mắt bên phải của Trác Uyên đã lóe lên bốn luồng sáng màu vàng, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm thành tiếng: “Không Minh Thần Đồng tầng bốn, lĩnh vực tuyệt đối, Không Chấn!”
Hai người Tùng Sơn khẽ nhíu mày lại, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy sự kiêng kỵ xen lẫn sợ hãi.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì, không phải chỉ có sức lực mạnh mẽ thôi sao, tại sao lại còn có cả thủ đoạn kỳ lạ như thế chứ?
Không hề để ý đến ánh mắt sững sờ của bọn họ, Trác Uyên nhắm mắt một cái, hắn thu Không Minh Thần Đồng lại, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung chứa đầy sự khinh miệt, dưới chân lấy đà đạp lên, hắn lập tức bay về phía hai người kia, chớp mắt đã đến!
Hai người vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, muốn chạy trốn lắm, nhưng cánh tay phải mạnh mẽ kia của Trác Uyên đã hóa thành móng rồng mà lao mạnh về phía Tùng Lâm. Đồng thời hai luồng ánh sáng màu vàng chợt lóe lên trong mắt phải, một chiêu phá không, bức lui Tùng Sơn đang định tiến lên giúp đỡ!
Trên trán Tùng Lâm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đã hiểu rõ con người này thật sự giống như trong lời đồn. Không, phải là một tên quái vật đáng sợ hơn cả lời đồn mới đúng, không phải là kẻ mà bọn họ có thể đối địch dược.
Thế nhưng hết thảy đều đã muộn rồi. Nếu bọn họ đã chọc phải tên quái vật này thì đương nhiên sẽ gặp báo ứng.
Tùng Lâm đã rơi vào đường cùng nên đành phải dùng tay tạo ấn quyết một lần nữa, hét lớn: “Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Lâm, trút!”
Ầm!
Lại một trận dao động bỗng chốc vang lên, quanh thân Tùng Lâm đột nhiên được bảo phủ thêm một tầng ánh sáng màu lục không ngừng dao động, lóe lên từng tia sáng rực rỡ!
“Ma Sát Tam Tuyệt cấp hai, Quỷ Long Trảo!”
Trác Uyên cười khẩy một tiếng, chẳng thèm để ý, ầm một tiếng đã lập tức bắt lấy luồng ánh sáng màu lục kia. Thế nhưng sức mạnh của Quỷ Long Trảo lại theo sự dao động không ngừng của ánh sáng màu lục kia mà liên tục trôi đi.
Có chút thú vị!
Trác Uyên khẽ híp mắt lại, không khỏi cười nhẹ một tiếng. Sau đó bên trên móng vuốt rồng kia chợt lóe lên Tử Lôi kỳ lạ, mà theo từng tia sét màu tím nổ vang, móng vuốt rồng vốn mạnh mẽ cũng trở nên sắc bén đến lạ thường.
Rầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, luồng ánh sáng màu lục quanh thân Tùng Lâm đã bị Trác Uyên xé nát chỉ trong nháy mắt. Cả thân thể yếu ớt như thể tờ giấy kia của Tùng Lâm cũng đồng thời bị xé nát.
Máu tươi bắn ra, thịt bay tứ tung, toàn bộ thân thể của Tùng Lâm nhất thời biến thành năm mảnh dưới một trảo của Trác Uyên, rồi tung bay trên không trung.
A!
Mọi người đang vây xem kinh ngạc vô cùng, nhịn không được mà thét lên một tiếng chói tai. Con ngươi của Diệp Lân thì khẽ ngưng lại, nhìn luồng ánh sáng Tử Lôi kia, trong mắt lóe lên sự phấn khích: “Quả nhiên không sai, đó là...”
Giải quyết xong một người, Trác Uyên lại đạp chân một cái, nháy mắt đã tiến lại gần Tùng Sơn.
Nhìn dáng vẻ Tùng Lâm trong giây lát đã đầu một nơi người một nẻo, Tùng Sơn đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn cất bước chạy trốn ngay lập tức. Nhưng sao hắn ta có thể chạy trốn khỏi Trác Uyên được?
Nhìn thấy Trác Uyên xuất hiện ngay trước mặt mình, hắn ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng một cái, liều mạng thôi!
“Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Sơn, nặng như núi sông, sụp đổ!”
Ầm!
Tùng Sơn thét lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, năng lượng màu vàng đất mạnh mẽ điên cuồng xuất hiện như thể ngọn núi cao hàng chục hàng trăm trượng đồng thời đè ép về phía Trác Uyên.
Này nếu thật sự chạm vào người, chắc chắn người bình thường sẽ bị nghiền thành đống thịt nát chỉ trong một cái nháy mắt!
Đáng tiếc, người hắn ta gặp phải lại chính là Trác Uyên!
Nếu so với sức mạnh của Trùng Thiên Kỳ Lân Cước mạnh nhất thiên hạ của Trác Uyên thì đây quả thật chính là múa rìu qua mắt thợ, muốn tìm chết!
Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một độ cung kỳ lạ, Trác Uyên khẽ cười một tiếng, luồng ánh sáng trên cánh tay phải lóe sáng rực rỡ, hắn lại đánh ra một quyền!
Ầm!
Từ xa nhìn lại chỉ có một chữ, thảm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất