Khiếp sợ!  

             Những người có mặt chứng kiến hết tất cả những điều này đều không khỏi sợ đến ngây người. Trong số đó, cũng có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Trác Uyên ra tay, thật không thể ngờ rằng tên quái vật trong truyền thuyết này vậy mà lại mạnh đến vậy.  

             Thực lực của hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm qua những trận chiến đấu ở Trung Tam Tông đã rõ như ban ngày rồi, thậm chí còn có thể có tư cách được so sánh với sự tồn tại của các đệ tử Tinh Anh Thượng Tam Tông, và hai người họ cũng là sự tồn tại đã từng khiến cho rất nhiều cao thủ Trung Tam Tông lâm vào cảnh khổ chiến.  

             Nhưng khi hai người đấy giao đấu với Trác Uyên còn chưa hết một hiệp thì thân xác đã đồng thời bị giết chết, còn bị người ta ung dung mà dùng máu bọn họ viết lên mặt đất một chữ thảm!  

             Quả thật, thực lực khủng khiếp đến nhường này của Trác Uyên đã khiến cho tất cả mọi người ở đây phải sợ hãi không thôi.  

             Đến cả những người trước đó đã từng chứng kiến uy lực từ một quyền của Trác Uyên, lúc này cũng nhịn không được mà lại lần nữa cảm thấy phấn khích vô cùng. Dù sao thì một quyền kia cũng là Trác Uyên vô thức tung ra, chỉ tùy tiện tung ra một quyền, thế mà trận chiến này đã phô bày ra toàn bộ thực lực thật sự của hắn.  

             Các loại thủ đoạn võ kỹ kỳ lạ được sử dụng liên tục quả thật đã làm cho những người quan sát phải ngớt lời tán thưởng không thôi, cũng mang lại cho bọn họ một cảm giác vô cùng mới lạ!  

             “Tiểu tử này... Mỗi lần nhìn thấy đều sẽ mang lại cho người ta một loại cảm giác như thể hắn đã thay da đổi thịt, trở nên mạnh hơn xưa nhiều. Chỉ khổ cho ta mấy năm nay không ngừng tu luyện gian nan, nhưng hiện tại xem ra nếu chiến đấu đơn độc thì vẫn không thể đánh bại được hắn!”  

             Tạ Thiên Thương bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi cười khổ một tiếng, thầm thở dài một hơi.  

             Ôn Đào thấy vậy, da mặt lại nhịn không được mà khẽ co giật, vẻ mặt u oán nhìn về phía hắn ta, nói: “Thiên Thương à, ta muốn hỏi thăm một chút, vị bạn cũ này của ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy, hắn vẫn còn là con người sao? Cả Hàn Vân Phong nữa, chẳng phải ban nãy ngươi nói hắn đối phó với tên tiểu tử này phải tiêu hao hơn một giờ đồng hồ à, thế chuyện trước mắt là sao đây, chỉ cần một cái chớp mắt mà hắn đã giải quyết xong rồi!”  

             “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây?”  

             Hàn Vân Phong lập tức bĩu môi, bất đắc dĩ trợn mắt một cái, rồi thở dài nói: “Ta đã sớm nói tâm tư của hắn sâu không lường trước được rồi, một quyền trước đó có lẽ hắn cũng chưa dốc hết toàn lực đâu, quả thật thật không thể tưởng tượng nổi rằng rốt cuộc giới hạn của hắn là bao nhiêu. Quái vật như vậy sao có thể tham gia hội Song Long được, có còn để cho người khác sống nữa không chứ?”  

             Nghe thấy lời này, Ôn Đào nhìn hắn ta chằm chằm, vô cùng đồng tình mà gật gật đầu một cái. Sau lại chép miệng, nhíu mày thật chặt, trong miệng tràn ngập tư vị chua xót: “Mụ nội nó chứ, vốn dĩ ta đã sắp xếp rất nhiều phương án để đối phó với Ma Sách Tông, hơn nữa còn rất có lòng tin rằng sẽ chiến thắng. Nhưng lúc này, không hiểu sao mà trong lòng lại đột nhiên không dám chắc nữa rồi?”  

             “Hừ, cái gọi là kẻ không biết gì thì không sợ. Ngươi của lúc trước mà cũng gọi là dám chắc sẽ thắng sao, đó là do ngươi không biết gì mà thôi!” Hàn Vân Phong khinh thường bĩu môi, cười lạnh một tiếng.  

             Ôn Đào bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn ta, lại là vẻ mặt buồn bực thở ngắn than dài.  

             Nhưng hắn ta có buồn bực bao nhiêu thì vẫn có người càng buồn bực hơn hắn ta. Trưởng lão dẫn đội của Thiên Hành Tông vốn dĩ cảm thấy lần này tông môn bọn họ đối đầu Ma Sách Tông vẫn có vài phần thắng. Nhưng hiện tại xem ra nào có phần thắng nào, quả thật chính là trăm phần trăm tìm chết!  

             Vào giờ phút này, sơn cốc kia chính là Quỷ Môn Quan, mà người canh giữ ở nơi đó chuẩn bị đi sâu vào trong bắt người lại là tên quái vật Trác Uyên kia.  

             Chẳng qua bị công tử Nhậm Thông dẫn đầu đội của bọn họ vẫn chưa hề hay biết toàn bộ những chuyện này!  

             Đúng vậy, người tiến vào trong sơn cốc sẽ xuất hiện ở bên trong sơn cốc theo thứ tự đi vào. Nhậm Thông cũng đã sớm dặn dò hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm phải xử lý Trác Uyên ngay từ đầu, thế nên mới có chuyện hai người vừa mới đặt chân xuống đã ngay lập tức đánh lén đám người Ma Sách Tông.  

             Nhưng lúc này bọn họ đều đã đánh nhau xong cả rồi mà vị Nhậm đại công tử và các đệ tử còn lại vẫn chưa truyền thông tin tới. Vậy mới thấy được rằng trận chiến vừa rồi xảy ra nhanh chóng đến cỡ nào, quả thật chỉ trong một cái chớp mắt đã có thể phân thắng bại.  

             Mà điều Tề trưởng lão lo lắng nhất chính là, công tử của bọn họ còn không biết được sự đáng sợ của đối phương, nếu lại đến đó khoe mẽ thì chẳng phải là tìm chết hay sao?  

             Trong lúc nhất thời, Tề trưởng lão chợt dâng lên cảm xúc xúc động như muốn khóc, trong lòng tràn ngập lo sợ xen lẫn bất an!  

             Xem ra lời đồn đại chưa chắc đã là khoa trương phù phiếm, giống như lần này vậy, rõ ràng đã khiêm tốn hơn rất nhiều rồi. Tiểu tử đấy còn đáng sợ hơn nhiều so với lời đồn nữa...  

             Võ Thanh Thu đứng ở nơi cao nhất của đài quan sát, khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở dài một tiếng, tấm tắc khen ngợi: “Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy, Trác Uyên này thật sự không hề tầm thường chút nào. Bằng thực lực của hai người kia, đến cả Thượng Tam Tông chúng ta cũng chưa chắc có mấy người có thể dễ dàng thắng được, nhưng hắn lại...”  

             “Xì, ban nãy chưa là gì cả, chắc chắn ngươi sẽ không muốn chứng kiến lúc Trác Uyên nghiêm túc ra tay thật sự tàn nhẫn thế nào đâu!” Viêm Ma khẽ nhíu mày lại, dường như lại nhớ tới đau đớn lúc trước phải trải qua, hắn ta bất chợt thở dài một hơi, rồi ngán ngẩm lắc đầu: “Chí ít thì hiện tại hắn vẫn còn chưa xuất thần hồn ra!”  

             Võ Thanh Thu chợt nhíu mày, kinh ngạc nói: “Thần hồn sao? Một người cấp bậc Thần Chiếu cảnh như hắn mà cũng đã ngưng tụ xuất thần hồn rồi sao?”  

             “Vô nghĩa, không có thần hồn thì hắn dựa vào cái gì để đấu với cao thủ Hóa Hư cảnh chứ?”  

             “Ta cho rằng hắn có Ma Bảo bảo vệ nguyên thần, lại dựa vào sức lực mạnh mẽ của thân thể, nên mới có thể dùng tay không để giành chiến thắng. Ít nhất trước mắt hắn vẫn làm như vậy, nhưng nếu hắn có thần hồn thì..." Võ Thanh Thu khẽ híp mắt lại, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.  

             Viêm Ma liếc mắt nhìn hắn ta một cái, rồi lại bất lực thở dài nói: “Nói thật cho ngươi biết nhé, hắn chẳng những có thần hồn, hơn nữa thần hồn kia tuyệt đối không hề bình thường!”  

             “Ôi, sao ngươi biết thế, chẳng lẽ ngươi đã từng gặp qua rồi sao?” Võ Thanh Thu không khỏi sững sờ, nhìn hắn ta chằm chằm.  

             Hắn ta khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Ài, biết nói sao đây, nói là gặp qua thì quả thật là đã từng gặp rồi, nói chưa thấy qua thì cũng quả thật là chưa từng thấy qua. Lúc ấy hắn chỉ mới lộ ra một nửa thần hồn, nhưng chính một nửa ấy thiếu chút nữa đã lấy mạng của ta. Nếu khi ấy hắn không phải chăm sóc muội tử trong tay thì có lẽ cái mạng này của ta đã sớm không còn nữa rồi!”  

             “Cái gì, ngươi đã từng giao đấu với hắn, vậy mà cũng không phải là đối thủ của hắn sao?” Con ngươi Võ Thanh Thu vô thức khựng lại, cuối cùng là lộ ra vẻ mặt sợ hãi.  

             Hắn ta biết rõ thực lực của Viêm Ma, tuy rằng hơi kém hắn ta một chút, nhưng ở toàn bộ Tây Châu này thì chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù hắn ta là đệ nhất thiên tài Tây Châu, muốn đánh bại hắn ta cũng không khó, nhưng nếu muốn giữ chân hắn ta thì lại khó vô cùng.  

             Nhưng, nhưng một cao thủ như vậy mà suýt chút nữa thì đã chết trong tay tiểu tử kia rồi. Như vậy, rốt cuộc thực lực của Trác Uyên đã cao cường đến mức độ nào rồi vậy chứ!  

             Trong lúc nhất thời, khuôn mặt Võ Thanh Thu không thể giữ được vẻ bình tĩnh, hắn ta nhìn về phía Diệp Lân đang ở bên cạnh, nói: “Sư đệ, đối thủ mà ngươi lựa chọn này có vẻ là rất mạnh mẽ đấy!”  

             “Đó là đương nhiên, không thì sao có thể xứng làm đối thủ của ta được?”  

             Diệp Lân nhếch miệng cười trừ, trong mắt khẽ lóe lên vẻ phấn khích tột độ: “Ta đã nói từ trước rồi, ngoại trừ ta ra thì các ngươi ai cũng không xứng làm đối thủ của hắn đâu. Bởi vì chỉ chúng ta mới có số mệnh làm kẻ địch của nhau, ha ha ha..."  

             Võ Thanh Thu nhìn chằm chằm vào sư đệ của mình hồi lâu, trầm ngâm một hồi, sau lại khẽ gật đầu...  

             Bên kia, sau khi Trác Uyên đã xử lý xong hai đối thủ mạnh thì trên mặt vẫn cong thành một nụ cười khẩy như cũ, rồi lại ngó nghiêng tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi.  

             Bỗng nhiên mí mắt Trác Uyên nhẹ run lên, dưới chân khẽ đạp, hắn đột ngột lao về phía trước. Sau đó duỗi tay túm một cái đã lập tức bắt được một luồng ánh sáng màu xanh biếc bên trong một bụi cỏ, đó đúng là thần hồn của Tùng Lâm.  

             Sau đó một luồng ánh sáng màu vàng thoáng hiện lên trong mí mắt phải của Trác Uyên, lóe lên một cái rồi bỗng dưng biến mất. Đợi đến lúc lại một lần nữa xuất hiện thì đã lại đi tới bên cạnh một nhánh cây đại thụ to che một vùng trời, hắn duỗi tay ra bắt lấy một luồng ánh sáng màu vàng đất đấy từ bên trong một cái tổ chim.  

             Mà đó lại đúng là thần hồn của Tùng Sơn.  

             Chợt nhảy lên một cái, Trác Uyên lại trở về chỗ cũ, mặt cười khẩy mà nhìn về phía hai luồng ánh sáng trong tay, thản nhiên nói: “Chạy đi, các ngươi chạy ta xem nào! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta không nhìn thấy cảnh tượng các ngươi trốn vào trong bụi cỏ ngay khoảnh khắc thân thể của các ngươi bị phá hủy, lợi dụng lúc máu văng đầy trời sao? Nhưng Tùng Lâm thì cũng thôi đi, còn Tùng Sơn, ngươi quá là không có tiền đồ rồi, trốn chỗ nào không trốn lại cứ phải trốn ngay dưới mông chim, chẳng lẽ kiếp sau ngươi muốn làm chim hay làm gà hả?”  

             Nghe thấy những lời này, tất cả chúng đệ tử Ma Sách Tông ở phía xa đều bất chợt cười khẩy một tiếng, rồi tụ tập bước lại gần. Mà hai luồng thần hồn kia thì lại sợ tới mức run rẩy, toàn thân không ngừng run lên.  

             “Mẹ nó, đánh với ai không đánh, vừa bắt đầu đã chọn xuống tay với Trác quản gia, ngươi là đang muốn tìm chết sao? Ha ha ha...” Khuê Lang vỗ mạnh vào hai luồng thần hồn kia, cười giễu thành tiếng.  

             Những người còn lại nghe thấy vậy cũng liên tục cười to.  

             Hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, trầm ngâm một hồi, cả hai chợt hét lên một tiếng: “Các ngươi đã phá hủy thân thể của chúng ta, đã thế lại còn dám tiếp tục giết chúng ta nữa sao? Chúng ta chính là người đứng đầu Hộ Quốc Tam Tông, Thiên Hành Tông đấy!”  

             “Đứng đầu cái rắm, chờ lát nữa sau khi đuổi các ngươi xuống thì ta chính là người đứng đầu Tam Tông đấy nhé, ha ha ha...” Trác Uyên khinh thường mà bĩu môi, tay cầm hai luồng ánh sáng ném mạnh vào nhau, khiến chúng nó đâm nhau đến hoa mắt chóng mặt, chế giễu thành tiếng.  

             Những người còn lại nghe xong cũng nhịn không được mà liên tục cười lớn, chế giễu không thôi!  

             Đúng lúc này, soạt soạt... Lại thêm một vài luồng ánh sáng khác hiện lên, bóng dáng của đám người Nhậm Thông cuối cùng cũng xuất hiện.  

             Nhìn thấy toàn bộ đám người Ma Sách Tông tụ tập một chỗ vừa nói vừa cười, Nhậm Thông chăm chú nhìn bọn họ, lại nhìn bốn phía xung quanh, hắn ta đầy bụng nghi ngờ, kín đáo hỏi: “Ấy, Tùng Sơn, Tùng Lâm đâu rồi, các ngươi có nhìn thấy không? Chẳng lẽ bị truyền tới nơi khác rồi sao?”  

             Trong lòng Nhậm Thông tràn đầy thắc mắc, nhất thời cảm thấy buồn bực vô cùng.  

             Hắn ta vốn dặn hai người kia vừa xuất hiện là phải ra tay với Trác Uyên ngay, phải đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Thế nhưng hiện tại, vậy mà lại không biết bọn họ bị điều đến nơi này, vô tình bỏ lỡ thời cơ.  

             Đến nỗi ngay cả chuyện hai người này bị Trác Uyên đánh bại chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta còn không hề biết.  

             Hắn ta không tin rằng sẽ chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra. Hai người này chính là nhân vật khiến cho cả cao thủ Trung Tam Tông cũng phải đau đầu, bị Trác Uyên đánh bại, lại còn con mẹ nó bị đánh bại chỉ trong nháy mắt, sao có thể dược?  

             Nhưng sự thật tàn khốc sẽ làm hắn ta thấy rõ chân tướng. Rằng đến tột cùng, hắn ta đã chọc phải một sự tồn tại không thể trêu chọc đến cỡ nào!  

             “Có phải ngươi đang nghĩ rằng sau khi bọn họ đáp xuống thì sẽ xuống tay với ta đầu tiên phải không?” Trác Uyên nhíu mày lại, vẻ mặt cười giễu mà nhìn về phía hắn ta.  

             Lông mày Nhậm Thông khẽ run, nét mặt tràn đầy sự nghi ngờ, không thể tin mà nhìn Trác Uyên, sao tên này lại biết được?  

             Dường như cũng nhìn ra được thắc mắc trong lòng hắn ta, Trác Uyên không thèm để ý mà chỉ cười cợt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ hai luồng ánh sáng ra trước mặt hắn ta, thản nhiên nói: “Bởi vì... lúc nãy bọn họ đã ra tay rồi, nhưng đáng tiếc lại thất bại, ha ha ha!”  

             Nói xong, con ngươi Trác Uyên chợt ngưng lại, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Nhậm Thông, hai tay hắn bóp mạnh một cái. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai luồng ánh sáng kia đã lập tức bị bóp nát, hoàn toàn biến mất.  

eyJpdiI6IjhNSzQ0UkthZ2NXOVQrZlZzbWI1bmc9PSIsInZhbHVlIjoicDBSQTg2Q3lVc2JzYXFXdStzbHVPRnIzNU1QVlVucnFQdmRrQkJCWXhRTXI2THF2TFRVYlowVjZzdXZmb2VSTUdNc0ZcL0pzM2pWU3hOQXo4blRHcmxWdFp5Yll4U3dSUXFWWE01N1ZHZWw5U0lxaHp1Q3YzWHBseGVYT2VTTTh4eFNNYVI2cCtaSnAybnVyaGNIa0hvWW1ydkQ4ZEgxTzBQdjdpM0t4bUN4a0pNdThlcldZditDa09HSW5Yam1KaStcL05QVzIyWStzTEg1SjF2RnR4TTdrRDA3dTRHbWZkUDlOVHN1Z1RzNFVGM1VWUEd0dUl3NHFRU2E5VFd5RW1oaUhkRVdKaUZvZDBqS1B2WlBzeW1yMWlGcUV6Vmxpd0xJWUo1QTFES2JyOTh2bGdpZXd4bUxMWWFJMlhuT05yOGxSdTRtc2F1TDNjUXNcLzJvMVFVUTV5VWxnOUJVY2JHVk4xUEp3NjdjamNKQzJxbzBaTVhpdnBtZ2tlZUllTHkrb2VhdUZucWVEMDRrNXcxSCtZTHloZFNObEtLTWZRZHdtTVdtQjgzRExNemVTd2sxU0MybkNoYllQN2dCNm9OUGtZYVQrdlVub2NYSVdHb25cL1wvYXhERG5rQTBiVHU3T1p5ek95Qk1PREtRVT0iLCJtYWMiOiJkZTBjYTYzZmVjZGEzYjEwYjg4YzFlNTA4N2U0NmI2OWFjYTQ3NGY4NGVhYmY5YzVlYTNiZWJlZWZkNzc5NWQ5In0=
eyJpdiI6IkVkWmVmTTdkMmJ6M0R4ajQ0ZlY5Snc9PSIsInZhbHVlIjoiT2VwUkU5VE5YdVZTR3g0bnBNcyt4aWpaVzYwVUJWYVBCME1IREEydmxiRUJuVXY5dEdZSzhqTUN2XC9RWXR2WnJQR0FVV3BHd0V1N1JHQUZTMStrXC9hVlVDVTZqVUIwQnZab1NQdmdSQ1hmSjQwdWlNdWU0OW9QOG8rWlJPRmdrVlQ1UmlITmI2XC9QMXEyK2lJZDROR3d4TUd1ZzNQZUIxM0NyaytnRUxaZmJvdDFYM05RY1RUTTJTNHJuQ0g5YWI2bGd2OEZlaDNSdFUwNlVpMHlnbzQ2Q0VvQk9tV1l4UzgrbUFDaEEyRzd3RjV6Z0p0NUl6Z2JUTFJnempiMzNranhqdzduUXRFVk5jM1hoMG9LRDlQa0lmYnBcL1dsYlE1U3oyRFE2S1FFSkg4eFJiNjVCaEw2ZzN1OW9pRldwRUl4c0dcL3prR3cxK1lzZG1ZdHB0VmxpS1hIR3lzQWNrdVdhb204TjA5cTV4Z3BGbmVUKzlqdEVhZkxEVWwrS0cyQjNDOSszUnpsdXE4WmJaUTl0WGlRMVZwWDVZSXFlaCtCYjc4OVF5KzVKOVhSeWtLeFd1XC9RaDJ1N0NiVDNjTVFxZU9sMVNoMkRaeWxVSHpkVlJTQ203d0tYU3RiMk1WdVpwYkN6RVQ2VU1iUkk0SUxcL2FJSFZCUWJ6ZGp6ckhrblVsK1R3NFVLYW5WU1FQQndDTXlaVGE0OFA0ajlBcmRjbms1Ykg1amoxMjdvQitDb1hPdytRaW1CaGU4czgwd2lVcCIsIm1hYyI6ImJkNTg5N2JkZjI2OTlhMjU3ZDZlNTg2N2I2YzQxOWUyZTQ4ODA0NzMyMmM4ZjRhMjlmNjE4MTA2NDg3Yzg0NjAifQ==

             Từ giờ trở đi, tông môn bảo hộ đệ nhất của Thiên Vũ sẽ phải thay đổi rồi...

Ads
';
Advertisement