Con ngươi không khỏi co rụt lại, Nhậm Thông bất giác bị dọa đến vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta không thể ngờ rằng, hai đại cao thủ của sơn lâm, thế mà phút chốc lại rơi vào trong tay của đối phương, còn bị người ta một tay bóp chết như vậy, đây rốt cuộc là thứ công phu gì mà lại mạnh như thế chứ, vậy mà bọn họ đã bại trận hoàn toàn rồi!
Một lúc sau, Nhậm Thông khẽ liếc nhìn Trác Uyên một cái, cuối cùng là lộ ra vẻ mặt cực kì hoảng sợ.
Tuy rằng hắn ta không được thấy dáng vẻ lúc ra tay của Trác Uyên, nhưng mà hiện tại hắn ta đã hiểu rất rõ, rằng quả thật lời đồn không hề giả, tên tiểu tử này đúng thật sự là một con quái vật không dễ dàng động chạm được!
Đáng tiếc là, mọi thứ đều đã quá trễ rồi, hơn nữa lúc này hắn ta cũng không còn thời gian để hoảng sợ, bởi vì những người Thích Trường Long đó đang nhìn hắn ta với nét mặt không hề lương thiện chút nào, cùng với nụ cười trên môi hết sức lạnh lẽo.
Hiện tại, cho dù Trác Uyên không ra tay, thì đối phương người ta còn có sáu tên cao thủ Hóa Hư kia, bên phía mình thì ngoài Hoá Hư Cảnh là mình ra, bảy người khác đều là đệ tử bình thường đến không thể bình thường hơn của Thần Chiêu Cảnh, căn bản chính là đang ở trong tình thế hoàn toàn bị áp đảo!
Đột nhiên, trên đầu của Nhậm Thông đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, mồ hôi không ngừng chảy xuống, khóe miệng méo lại, trông như sắp sửa bật khóc tới nơi. Mà những đệ tử đang đứng phía sau cũng đều trưng ra bộ mặt đau khổ, liên tục nhìn về phía vị đại công tử này để cầu xin giúp đỡ.
Nhưng mà trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, rằng vị công tử này của bọn họ lúc này đến thân mình còn khó giữ, huống hồ gì là giúp đỡ người khác!
Một khuôn mặt hung ác bất chợt tiến gần về phía bọn họ, trên gương mặt của Thích Trường Long nở một nụ cười quỷ dị, hắn ta ngẩng đầu bẻ từng khớp tay của chính mình, phát ra một tràng âm thanh giòn giã.
Cả người Nhậm Thông nơm nớp lo sợ lùi về phía sau, quần áo sớm đã bị mồ hôi lạnh sau lưng làm cho ướt đẫm.
“Nhiệm công tử, bây giờ ngươi đã biết ai là mèo, ai là hổ rồi chứ!” Lúc này, con ngươi của Trác Uyên chợt chuyển động, đột nhiên hắn cười tà một tiếng, rồi khinh miệt nói.
Lông mày nhíu chặt lại, Nhậm Thông khẽ cắn chặt răng, tức đến nỗi đỏ ửng cả mặt, không nói nên lời!
Tên tiểu tử này, rõ ràng là đang sỉ nhục mình mà!
Mỉm cười lắc đầu, dường như Trác Uyên nhìn thấu được suy nghĩ của hắn ta, hắn cười nhẹ thành tiếng: “Không sai, lão tử là đang sỉ nhục ngươi đấy, nhưng mà lão tử thấy sống trên đời thì phải nê tích một phần đức, nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội vậy. Theo quy tắc của chiến đấu đồng đội, sau khi ở đây ba canh giờ, cửa lớn của kết giới sẽ lại mở ra một lần nữa, lúc đó bất luận là thắng bại hay hoà, trận chiến đều sẽ kết thúc. Cho nên ngươi không phải nói các ngươi quen thuộc với nơi này như thế sao, cứ ngoan ngoãn làm một con chuột nhỏ, sống tạm bợ mà đi trốn là được rồi, nếu như trong ba canh giờ mà bị bọn ta tìm thấy, vậy…mèo ăn thịt chuột chính là chuyện riêng của bọn ta rồi, ha ha ha…”
Nghe thấy những lời này, đệ tử của Ma Sách tông đều bất giác ngửa mặt lên trời cười lớn thành tiếng, khắp mặt đều tràn ngập vẻ khinh miệt.
Rất rõ ràng, Trác quản gia là muốn đùa giỡn bọn họ một cách tàn nhẫn! Xem ra …Trác quản gia cũng giống với tê Viêm Ma đó, đều mang trong mình tâm hồn trẻ con.
Những người vây xem chiến trường thấy cảnh này, cũng bất giác mà cười một tiếng, liên tục cảm thác, quả nhiên là người trong Ma đạo có khác!
“Ây da, xem ra tính tình của người tu Ma đạo đều giống nhau cả nhỉ, đều thích sử dụng bạo lực như thế, sao bọn họ lại thành ra vậy rồi chứ, trời…” Ôn Đào không thể không cười nhẹ một tiếng, hắn ta bất lực lắc đầu.
Hàn Vân Phong khẽ liếc nhìn hắn ta một cái, nhưng lại không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Đây chắc chắn gọi là đang thể hiện thực lực rồi, nếu không, hai người thực lực ngang nhau giao đấu thì đều dùng chính sức lực của mình để đánh đối phương, sao có thể tàn nhẫn thế chứ!”
“Không sai, chỉ có trong tính huống thực lực cách biệt cực kì lớn, thì mới xuất hiện một màn kịch tàn bạo như thế mà thôi. Có lẽ tên tiểu tử Trác Uyên này muốn phô trương cho tất cả mọi người rằng, thực lực của bọn họ mạnh tới cỡ nào, nên đừng có mà xem nhẹ bọn họ!” Không khỏi thở dài một hơi, Ôn Đào hiểu rõ gật đầu.
Nhìn hắn ta một cách sâu sắc, Hàn Vân Phong cười nói: “Vậy ngươi còn muốn cản đường hắn nữa không?”
“Đối mặt với một kẻ mạnh như thế, cho dù là thắng hay thua, ít nhất cũng giao đấu một lần chứ, chỉ có thế thì trong lòng mới không còn gì tiếc nuối nữa!” Im lặng một hồi lâu sau, Ôn Đào nhỏ nhẹ nói.
Trong lòng bất giác cảm thấy rét lạnh, nét mặt Hàn Vân Phong bất chợt trở nên nghiêm túc, hắn ta lập tức rơi vào trầm lặng.
Câu nói này của Ôn Đào, thật sự đã chạm đến nội tâm của hắn ta.
Rõ ràng biết rằng không thể nhưng vẫn cố gắng đạt cho bằng được, đáy là điều không khôn ngoan. Đứng trên góc độ của tông môn mà nói, đọ sức cùng với đối thủ không có khả năng thắng, thì nên chủ động lùi về, bảo toàn thực lực mới là kế sách tốt nhất.
Nhưng là một người tu luyện, vốn dĩ việc làm trái với mệnh trời, vượt khó mà đi qua. Rõ ràng biết rằng không thể nhưng vẫn cố gắng hết sức để đạt cho bằng được, mới là những thứ mà bọn họ nên làm. Chẳng qua, trong tình thế hiện tại của tông môn, thế mà hắn ta lại quên mất điều này, quên mất sơ tâm ban đầu của một người tu luyện.
Nếu như bây giờ hắn ta sợ hãi trước đối thủ mạnh, sau này làm sao hắn ta có thể đi tiếp trên con đường tu luyện này nữa đây?
Bỗng chốc con ngươi bất giác co rút lại, ánh mắt của Hàn Vân Phong nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng rực rỡ, hắn ta thở dài nói: “Xem ra…lần này ta phải nuốt lời rồi…”
Lông mày khẽ nhíu chặt lại, Ôn Đào nhìn hắn ta một cách sâu sắc, rồi vui vẻ gật đật đầu, bật cười thành tiếng.
Như này mới đúng chứ, rất giống với dáng vẻ của một đại thiếu gia Ma tông!
“Bắt đầu đếm ngược nào, mười, chín, tám…” Ở một bên khác, Trác Uyên giơ cánh tay lên cao, bắt đầu thong thả đếm số, Khuê Lang tràn ngập ý người nhìn đám người Nhậm Thông, trông mong được diện kiến dáng vẻ chạy trốn của bọn họ.
Mí mắt khẽ run rẩy, vị Nhiệm đại thiếu này đã bao giờ chịu đựng sự nhục nhã vô biên, bị đùa bỡn như thế bao giờ chưa?
Nhưng giữa mạng sống và tôn nghiêm, nếu được chọn một trong hai cái, Nhậm Thông chỉ có thể cắn răng lựa chọn mạng sống mà thôi, vừa quay người lại, hắn ta đã lập tức co chân bỏ chạy, bỏ lại phía sau là một tràng những tiếng cười chế giễu lớn của mọi người!
Còn về những người đệ tử khác, khi thấy đại công tử đã bỏ chạy rồi, làm gì còn có suy nghĩ khác nữa, bọn họ cũng lập tức theo hắn ta chạy trốn.
“Ba, hai, một!”
Trác Uyên đếm rất chậm, nhưng cũng rất nhanh đã đếm xong rồi. Lời vừa nói ra, Khuê Lang lập tức cười nham hiểm rồi cất bước đuổi theo, trong lòng hưởng thụ niềm vui trêu đùa đối thủ.
Nhưng bọn vừa mới di chuyển, tiếng cười nguy hiểm của Trác Uyên lại lần nữa vang lên bên tai hắn ta: “Các vị, chơi đùa từ từ thôi nhé!”
Hai bên nhìn nhau một cái, trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng họ lại không nói ra mà chỉ nhẹ gật đầu, sau đó cười rộ lên một cách kì dị, vụt một tiếng đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Trác Uyên cũng cười nhạt một tiếng, nghiêng mình một cái rồi biến mất hút!
Lúc này tất cả người trong tiểu sơn cốc này đều đã biến mất, mọi người phân tán ra khắp nơi, bắt đầu trò chơi mèo bắt chuột. Hai người trưởng lão mở cửa che hai mắt lại, thiết lập trận pháp giám sát khắp nơi trong sơn cốc, không ngừng chuyển đổi khung cảnh của các khu vực, ngầm tìm kiếm bóng dáng đang phân tán khắp nơi.
Không tốn quá nhiều công phu, lập tức có một bóng hình của một đệ tử Thiên Hành tông chiếu thẳng vào mắt của mọi người, trên mặt người đấy đang chạy trốn trong sợ hãi.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn ta chạy được vài bước, bóng dáng của Lục Hạt đột nhiên xuất hiện, bấm tay một cái, rồi lại đùng một tiếng, một sợi tơ màu xanh lập tức quấn chặt vào mắt cá chân của hắn ta, một luồng khí màu xanh từ phía sau chân của hắn ta bắt đầu bò lan ra toàn thân.
“Kiệt…tiểu tử, ngươi chạy đi, ngươi chạy nhanh lên.” Luồng khí màu xanh này sẽ phun ra càng nhanh, chậm rãi mà lan ra khắp chân của hắn ta.
Con ngươi không khỏi co rụt lại, hắn ta cảm thấy sợ hãi vô cùng, thân thể lập tức cứng đờ, không biết nên làm gì mới phải, hắn ta là bị dọa đến tè ra cả quần. Lục Hạt đứng ở một bên cười cợt nhìn hắn ta với dáng vẻ hưởng thụ trông vô cùng vô liêm sỉ.
A!
Rất nhanh người kia đã trông thấy luồng khí màu xanh đó đang xuyên qua chân của mình, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hắn ta lập tức giơ tay chặt đứt cái chân đó của mình, giây tiếp theo, hắn ta dùng một chân còn lại rồi nhanh chóng bỏ chạy về phía trước.
Lục Hạt thấy vậy chỉ bất giác cười khẽ một tiếng, hắn ta lại bẻ ngón tay, sau đó lại có thêm một luồng khí màu xanh nữa bám trên cái chân còn lại của người kia.
Thế là cảnh tượng giống hệt như ban nãy lại xuất hiện, một cái chân và một cái mạng, ngươi tự mình chọn đi!
Mí mắt không khỏi co rút lại, khắp mặt tên đó tràn đầy vẻ khổ sở, nước mắt đầm đìa, Lục Hạt vẫn trưng ra một dáng vẻ nhàn rỗi, nhìn dáng vẻ đau khổ chần chừ của hắn ta, Lục Hạt lập tức lộ ra một nụ cười quỷ dị…
Cứ như vậy, qua một lúc lâu sau, tên đấy đã tự tay chặt đứt hoàn toàn tứ chi của mình, sau cùng, trong tiếng cười lớn tràn đầy tà ác của Lục Hạt, hắn ta giống như loài bò sát, cứ lúc nhúc mà bò về phía trước.
Thấy tình cảnh như thế, rất nhiều người đến xem sàn đấu đều bất lực mà xoa nhẹ cái mũi, thở dài không thôi, đến cả Song Long chí tôn cũng khẽ thở hắt ra một hơi, buồn chán tẻ nhạt vô cùng!
Những sự việc như thế này, đều xuất hiện ở mọi nơi trong khu vực. Đây đã không còn là chiến đấu đồng đội hay mèo vờn chuột gì nữa rồi, mà chính xác là một cuộc giết chóc vô cùng tàn bạo.
Thật sự chẳng biết Thiên Hành tông này đã đắc tội gì với Ma Sách tông nữa, không ngờ cuối cùng lại tự rước vào thân mình một cái giá quá đắt.
Thầm vỗ nhẹ cái trán của chính mình, hai vị chí tôn cũng không rảnh mà xem tiếp, cả hai bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trong khi tất cả mọi người, điều mà bọn bọ không hề chú ý đến chính là, kẻ đầu sỏ cho cảnh tượng giết chóc tàn bạo ấy là Trác Uyên lại không hề can dự vào cuộc săn lùng này.
Thậm chí từ lúc Ma Sách tông bắt đầu truy đuổi đám người của Thiên Hành tông, hắn đã hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa, dường như đã không còn ở trong sơn cốc này…
Soàn soạt!
Trong khu rừng rậm rạp, một ánh sáng lập loè khẽ lướt qua, sau đó lập tức xuất hiện một bóng hình cô độc nhưng trong vô cùng kiêu ngạo, không hề nghi ngờ gì nữa, đó chính là Trác Uyên. Quay đầu nhìn xung quanh một lượt, Trác Uyên nhẹ gật đầu lẩm bẩm: “Ồ, rất tốt, đây mới chính là nơi điểm mù của trận pháp nên ở!”
Sau đó, một luồng ánh sáng xuất hiện bên trong tay hắn, hắn lập tức lấy một viên tinh thạch lung linh óng ánh ra, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là viên Thánh Linh Thạch ban đầu hắn dùng để bày trận pháp.
Luồng khí tức màu đen trong tay lượn lờ, dần dần lan lên xung quanh viên Thánh Linh Thạch, viên Thánh Linh Thạch đó cũng chầm chậm tiêu tan, rồi mỗi lúc một thu nhỏ dần di. Trác Uyên nhìn chằm chằm vào luồng khí mù từ trong viên Thánh Linh Thạch này bay ra, lại nhìn về phương hướng mà nó di chuyển, hai mắt hắn bất giác sáng rực lên, lộ ra một vẻ vui mừng hớn hở: “Là ở hướng đó!”
Nói xong, hắn lại biến thành một tia sáng lập lòe, rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Cứ như thế, Trác Uyên một đường tránh được hết tất cả trận pháp giám sát của Song Long viện, và nhờ vào viên Thánh Linh Thạch dẫn đường, cuối cùng hắn cũng đến trước một ngọn núi cao chót vót, mà nồng lộ linh khí ở đây, so với ở sơn cốc lúc nãy, chỉ có nhiều hơn chứ không hề kém.
Thậm chí là, cả một dãy núi này giống như một con rồng xanh biếc do linh khí ngưng tụ lại vậy, phát tán ra sự sinh sôi ùng ục.
“Quả nhiên là như thế, đây đúng là Thánh Linh Khoáng của Tây Châu rồi, không ngờ rằng bọn họ lại dùng kết giới để bảo vệ nơi này như vậy!” Nhìn về dãy núi khổng lồ xa xăm trước mắt, Trác Uyên vô cùng kinh ngạc, hắn âm thầm gật đầu.
Trên thực tế, khi bước vào đây, hắn đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ rồi, rất có thể nơi này chính là Thánh Linh Khoáng của Tây Châu.
Nhưng mà, người chuyên về trận pháp như hắn, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được rằng, mỗi một góc ở nơi này, đều bị Song Long viện bố trí trận pháp giám sát, muốn điều tra kỹ càng về Thánh Linh Khoáng này dưới mí mắt của bọn chúng, vậy chẳng khác nào đi tìm chết chứ?
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng đến được nơi đây, mà sự nghi ngờ trong lòng hắn, cũng sẽ do đích thân hắn tìm ra lời giải đáp…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất