Nghe Tà Vô Nguyệt đó nói rằng, Thánh Linh Khoáng của Tây Châu này chỉ có thể khai thác một phần của khu vực bên góc ngoài, còn một số lượng lớn linh hoàng đều bị một trận pháp lớn mạnh trấn giữ, chắc hẳn là do cao thủ của Thánh Vực tạo ra!  

             Nhưng mà, ngoại trừ chính mình xui xẻo, tự đến phàm giới trùng sinh ra thì còn có vị cao thủ nào sẽ mò mặt đến nơi này chứ?  

             Hơn nữa, con đường từ Thánh Vực đến phàm giới luôn bị đóng kín chặt chẽ, thậm chí ngay đến cả Thánh giả cũng rất khó có thể mở ra chứ đừng nói đến người khác. Vậy thì, dường như đáp án đã bị bại lộ rồi.  

             Khẽ nheo mắt lại, Trác Uyên cẩn thận suy nghĩ.  

             Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Ngũ Đại Thánh Thú. Năm đó Côn Bằng bảo hắn đi tìm kiếm thánh thú còn sót lại, còn giữ tiểu Tam Tử ở lại bên cạnh để làm con tin, nên chắc nơi này sẽ có một chút manh mối!  

             Vừa nghĩ vậy, Trác Uyên đã không ngừng nhìn trái ngó phải, bỗng nhiên lông mày khẽ nhíu chặt lại, hắn chợt cười lớn thành tiếng: “Quả không hổ là vùng đất trọng yếu của Thánh Linh Khoáng, chỉ trong phạm vi trăm mét mà đã có hơn mười trận pháp giám sát. Hơn nữa cách bố trí trận pháp này, cũng đúng là vô cùng bí mật!"  

             “Nhưng thật đáng tiếc thay, các ngươi lại gặp phải lão tử đây, nói về bố trí trận pháp, lão tử chính là tổ sư gia của các ngươi đấy, hứ!”  

             Bất giác nhếch mép cười một tiếng, trong con ngươi của Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng màu vàng: “Hơn nữa, bây giờ các người đang bị đám người Lục Hạt thu hút sự chú ý rồi, làm gì có thời gian mà để ý lão tử đây chứ, ha ha ha…”  

             Soàn soạt!  

             Vừa cười lên một tiếng, bóng dáng của Trác Uyên cũng dần biến mất, sau đó dưới một luồng ánh sáng lập loè, hắn lập tức đi vào sâu trong dãy hầm mỏ, dựa theo những góc chết của mọi trận pháp giám sát mà đi qua.  

             Ầm!  

             Cuối cùng, ở trước cửa của một cái hang động đang phát ra ánh sáng trắng bình đạm, Trác Uyên nhanh chóng đi vào phía bên trong, nhìn xa xăm ra bên ngoài hang động, thấy hàng trăm cái trận pháp giám sát đó không hề bị chấn động gì, lúc này hắn mới khẽ thở hắt ra một hơi.  

             Lại nhìn vào phía bên trong hang động một cái, Trác Uyên dáo dác nhìn bốn bức tường xung quanh của hang động, chỉ thấy có rất nhiều viên tinh thạch lấp lánh ánh sáng được khảm lên trên mặt tường, chúng phát ra ánh sáng màu trắng bình đạm, chiếu sáng hết cả con đường đi, mà linh khí bên trong sơn động này, cũng dày đặc đến nỗi khiến cho người ta phẫn nộ, đôi mắt bất giác sáng lên, hắn âm thầm gật đầu.  

             Không sai, nơi này chính là cửa vào của Thánh Linh Khoáng, mà những tinh thạch đó, cũng chính là những viên Thánh Linh Thạch ngưng kết trong dãy hầm này.  

             Nhưng phàm là Thánh Linh Khoáng, nhất định phải ở trên đại trận thiên địa thì mới có thể ngưng kết ra những viên linh thạch có nồng độ cao như thế. Vì vậy ở trong hầm mỏ thánh này, ngoại trừ thánh trận ra, cũng không thích hợp để bố trí những trận pháp khác cho lắm, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của luồng sức mạnh do trời đất mang lại.  

             Vì thế Trác Uyên không hề lo lắng rằng ở đây sẽ có trận pháp giám sát nào, hoặc là trận pháp phòng ngự nào khác, trừ phi bọn họ thật sự có năng lực bố trí trận pháp.  

             Nhưng mà ở phàm giới, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra!  

             Vì vậy Trác Uyên không còn băn khoăn gì nữa, hắn cứ nghênh ngang mà đi vào bên trong, trong mắt chứa đầy sự tò mò. Hơn nữa hắn cũng rất muốn xem xem, rằng rốt cuộc vị cao thủ này là thần thánh phương nào, mà lại có thể bố trí ra được trận pháp như thế để bảo vệ Thánh Linh Khoáng này!  

             Vù vù!  

             Hắn vẫn chưa đi vào bên trong được mấy bước thì đột nhiên, một âm thanh chói tai bỗng chốc vang lên.  

             Mí mắt bất giác run lên một cái, cả người Trác Uyên lập tức khựng lại, sau thì dừng bước hẳn, hắn khẽ nhíu chặt mày. Chuyện gì đang xảy ra thế này, bên trong có tiếng động gì vậy?  

             Cẩn thận dè dặt bước lên phía trước vài bước, Trác Uyên lảo đảo đi qua, tiếng ngâm nhẹ bên tai mỗi lúc một lớn, ở sâu bên trong nhất của hang động, chắc chắn có thứ gì đó!  

             Chỉ thấy lúc này, một thanh kiếm dài khoảng chừng bảy thước, thuần khiết như ngọc trắng, trên mình phát ra ánh sáng bảy màu, đang trôi bập bềnh trên không trung. Thân kiếm thỉnh thoảng hơi run lên, phát ra tiếng ngâm vui tai.  

             Mà những viên Thánh Linh Thạch ở xung quanh, cũng không ngừng phát ra khí tức mù mịt ùng ục, cùng nhau hội tụ xung quanh thanh kiếm dài đó.  

             Thoạt nhìn trông giống hệt như một đứa bé vừa được sinh ra, đang được bú sữa mẹ ngọt ngào vậy, mà thanh kiếm dài đó cũng đang không ngừng cung cấp dinh dưỡng cho những viên Thánh Linh Thạch xung quanh, phát ra tiếng kêu nhẹ hài lòng!  

             “Đó là…thánh binh sao?”  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, Trác Uyên bất giác sợ hãi kêu lên một tiếng: “Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, đó chính là thánh binh cấp sáu mạnh nhất của Thánh vực!”  

             Không sai, linh binh có mười hai cấp, cao nhất thì được gọi là thánh binh!  

             Chỉ có những người rời khỏi phàm giới để đi siêu thoát, thì mới có thể phát huy ra hết hoàn toàn uy lực của vũ khí tối thượng. được Hơn nữa, bởi vì phải tham gia chế luyện Thánh Linh Thạch, thủ pháp chế luyện cũng vô cùng phức tạp, nhưng mà ở Thánh vực này, đây cũng là một sự tồn tại vô cùng hiếm hoi.  

             Ít nhất, lúc đầu Trác Uyên đường đường là thành tựu của Bát hoàng chi đạo, nhưng cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể chế luyện ra thánh binh cấp ba mà thôi, hơn nữa nó chỉ tồn tại trên tầng lí thuyết, chứ vẫn chưa đích thân thực hiện.  

             Dù gì, vật liệu này cũng không dễ tìm, chỉ riêng Thánh Linh Thạch thôi, hắn cũng không biết nên đi tới địa bàn của Thánh tộc nào để lừa vài viên mang về đây, hơn nữa còn rất dễ dàng tự rước rắc rối vào thân nữa.  

             Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, dưới phàm thế nho nhỏ này mà lại có thể khiến cho hắn gặp được thánh binh cấp sáu mạnh nhất trong truyền thuyết, điều này khiến cho lòng hắn nhịn không được mà lập tức nhảy cẫng lên một cái.  

             Hiện tại Thánh Linh Thạch hắn có rất nhiều, nhưng mà thánh binh thì không có lấy một cái. Hôm nay thế mà hắn đã gặp được rồi, làm sao hắn có thể bỏ qua được?  

             Khẽ nhếch môi, Trác Uyên bật cười trong vui sướng, sau còn vô cùng tự nhiên mà đi về hướng của thanh kiếm dài đó: “Ha ha ha… ta biết thánh binh thì đều có linh khí, nên chắc chắn ngươi sẽ nghe hiểu lời ta nói! Ngươi xem, nơi này âm u ẩm ướt như thế, quanh năm đều không thấy ánh sáng, ngươi ở đây cũng rất khó chịu, hay là ta đưa ngươi ra ngoài dạo chơi một chút nhé?”  

             Vù vù!  

             Một tiếng ngâm nhẹ khẽ vang lên, dường như thanh kiếm dài đó hiểu được ý đồ của Trác Uyên, nó không kìm nổi mà rung nhẹ thân kiếm, phát ra một vài tia sáng sắc nhọn.  

             “Chờ một chút, chờ một chút đã ào…”  

             Khẽ nhíu chặt mày lại, Trác Uyên lập tức bị doạ đến lảo đảo, hắn gấp gáp lùi về phía sau vài bước, bối rối xua tay nói: “Ta không hề có ác ý, cũng không có ý định chiếm ngươi làm của riêng. Ta biết rằng thánh binh cần phải có Thánh Linh Thạch nuôi dưỡng thì mới có thể bổ sung năng lượng. Nhưng ngươi biết không, chỗ ta có rất nhiều Thánh Linh Thạch, ngươi đi với ta ra ngoài, không những có thể tự do bay lượn trên bầu trời, thấy được thế giới tươi đẹp bên ngoài, mà còn có thể ăn no uống đủ, dinh dưỡng trần đầy, sẽ không thiệt thòi cho ngươi đâu, đó là cơ hội tốt biết mấy chứ!”  

             Trác Uyên hệt như một kẻ xấu xa đang lừa lọc tiểu cô nương nhà lành, hắn lộ ra một gương mặt hèn hạ, ngay sau đó, ánh sáng trong tay lập lòe phát ra, hắn lập tức lấy ra một viên Thánh Linh Thạch, rồi đưa lên trên nói: “Ngươi nhìn xem, ta không có nói điêu đúng chứ, ngươi ở trong chiếc nhẫn của ta, cũng tương tự với việc ngươi có thể tự bổ sung năng lượng vậy. Điểm duy nhất không giống chính là, ngươi vẫn có thể tùy ý ra bên ngoài để hoạt động thân thể, tốt biết mấy!”  

             “Ngươi có muốn…vào trong chiếc nhẫn của ta xem thử hay không? Nếu như không hài lòng, ngươi có thể ra ngoài bất cứ khi nào ngươi muốn, bơi ngươi thân là thánh binh, ta không thể cản nổi ngươi!” Trác Uyên thăm dò đưa chiếc nhẫn của mình đến gần cây kiếm, yếu ớt khuyên bảo.  

             Dường như thanh kiếm dài đó có chút do dự, thân kiếm run cầm cập nhưng sau đó lại không còn run nữa.  

             Khẽ nhếch miệng cười một tiếng, Trác Uyên thấy có cơ hội, trong lòng hắn lập tức tràn đầy kích động. Mẹ kiếp, lão tử sắp có được thánh binh mạnh nhất rồi, chuyện này thật sự là giấc mơ của kiếp trước cộng thêm một kiếp này nữa, đây chính là giấc mơ của cả hai kiếp đáy!  

             Xem ra tham gia hội Song Long lần này thật sự là không lỗ, cho dù không phải là vì nhiệm vụ của Tà Vô Nguyệt, cũng không phải là vì sự uỷ thác của Côn Bằng, hắn cũng đã sớm biết được nơi này có giấu thánh binh, cũng đã sớm đến đây trước rồi!  

             Ài!  

             Chẳng qua, trong lúc Trác Uyên đang cảm thấy kế hoạch lừa được thánh binh sắp đại công cáo thành, thì trên chiếc nhẫn Lôi linh đó, bất ngờ có một ngọn lửa màu xanh đang cháy lên.  

             Cùng lúc đó, trên trán của Trác Uyên cũng cháy lên ngọn lửa màu xanh không biết từ đâu mà đến, rất nhiều tia sấm sét màu tím chuyển động qua lại quanh người, cánh tay phải của hắn cũng lờ mờ phát ra những tia sáng màu đỏ thẫm.  

             Chuyện gì đang xảy vậy chứ?  

             Không khỏi cảm thấy sợ hãi, Trác Uyên lập tức sững sờ, mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.  

             Rầm rầm!  

             Một tia sát ý lạnh lẽo bất chợt nổi dậy rồi càn quét hết cả cái sơn động, Trác Uyên vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được mà nhìn về hướng của thanh kiếm dài, cả người hắn bị dọa sợ đến ngây ngốc cả ra!  

             Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy, vừa nãy vẫn còn tốt đẹp, sao bây giờ đột nhiên lại trở mặt rồi, sao thanh kiếm này lại xuất hiện địch ý lớn thế chứ?  

             Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra được nguyên nhân bên trong, vì ngay trước mắt, thanh kiếm dài đó đã không hề lưu tình mà ra tay với hắn!  

             Ầm ầm!  

             Một tia sáng lạnh lẽo bất ngờ xẹt qua, kiếm khí toát ra sát ý từ trong thân kiếm lập tức phát ra, tàn nhẫn mà xông về phía hắn, chỉ trong chớp mắt đã tới gần!  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, Trác Uyên không kịp tránh được, hắn nhanh chóng giơ cánh tay phải ra để chắn ngay trước mặt!  

             Phù phù!  

             Chuyện khiến người ta kinh ngạc lập tức xảy ra, cánh tay kỳ lân không gì sánh bằng đó của Trác Uyên, thế mà dưới cây kiếm này, lại không thể ngăn cản được nó mà bị đâm xuyên qua.  

             Chỉ trong nháy mắt, máu tươi ùng ục không ngừng chảy ra, Trác Uyên lập tức ngây ngốc đứng như trời trồng tại chỗ.  

             Làm, làm sao có thể chứ?  

             Chỉ là một luồng kiếm khí thôi mà, sao có thể đâm xuyên thủng qua cơ thể của thánh thú cho được, rót cuộc cây thánh binh cấp sáu này là do thần thánh phương nào chế luyện ra thế, thật mạnh mẽ mà!  

             Vù vù!  

             Chỉ là hắn cũng không dám trì trệ tiếp tục suy nghĩ thêm, thân thanh kiếm dài đó lại hơi run lên, sau lại đột ngột xông về phía Trác Uyên, mũi kiếm sắc nhọn phát ra từng tia sáng chói mắt.  

             Trong lòng bất giác hoảng sợ, trải qua sóng gió bao nhiêu năm nay, đây chính là lần đầu tiên Trác Uyên bị dọa sợ đến mức cả người liên tục đổ mồ hôi lạnh.  

             Thanh kiếm này trâu bò thật sự, ngay cả cơ thể của thánh thú cũng khó có thể ngăn chặn được nó, ngay lúc này, cả thanh kiếm đang xông tới, chắc chắn nó sẽ đâm hắn đến tan xương nát thịt, làm sao để cản nó được đây?  

             Ngay trong khoảnh khắc này, Trác Uyên hoảng cả hồn, không biết phải nên làm sao mới tốt. Ngay lúc thanh kiếm dài đó tới ngay trước mặt hắn, đột nhiên một tia sáng khẽ chớp ngang qua, suy nghĩ trong đầu hắn bất chợt lóe lên, đúng rồi, lão tử không thể đánh lại, nhưng có thể né tránh được mà!  

             Vì thế, một tia sáng màu vàng lập lòe lóe lên bên mắt phải của hắn, Trác Uyên lập tức biến mất hút, đợi tới lúc xuất hiện một lần nữa thì đã bỏ chạy ra bên ngoài gần trăm mét, hắn khẽ thở hắt ra một hơi.  

             Mà thanh kiếm dài ấy, trong cái khoảnh khắc mà nó đang sắp sửa ra tay, như thể bị mất đi thứ gì đó, nó đứng tại chỗ rồi xoay qua xoay lại, dường như là đang tìm kiếm tung tích của Trác Uyên, nhưng tìm sao cũng chẳng thấy.  

             Phải đợi cho đến khi Trác Uyên hiện hình thì mới có thể tìm ra được vị trí của hắn, lúc ấy mới có thể tiếp cận hắn được,  

             Trong lòng không dám sơ suất, cũng không dám đi ra khỏi động, tránh việc bị những trận pháp giám sát của Song Long viện phát hiện, cho nên Trác Uyên chỉ có thể không ngừng dịch chuyển đổi vị trí trong cái đường hầm nhỏ hẹp này hòng né tránh sự truy đuổi của thanh kiếm kia.  

             Nhưng ngay từ đầu, đây đã không phải là một kế sách lâu dài, dù gì thì qua một thời gian sau, nguyên khí của hắn cũng sẽ bị hao tổn đi không ít, chắc chắn khi ấy lại càng khó di chuyển hơn. Còn thanh kiếm thánh kia, ở trong Thánh Linh Khoáng này, nó liên tục được bổ sung năng lượng nên sẽ không tiêu hao một chút sức lực nào.  

             Nếu là vậy, thời gian tiêu hao càng dài, đối với Trác Uyên mà nói thì thật sự không hề có lợi chút nào!  

             Mẹ nó chứ, không có đường hầm, lão tử tự mình tạo ra một cái đường hầm khác thì sao chứ? Lúc đó trong đường hầm mà hắn tạo không có trận pháp giám sát nào thì hắn có thể thoát ra bên ngoài được rồi!  

             Vừa nghĩ như thế, sau khi Trác Uyên tránh được một đòn tấn công của thanh kiếm dài kia, trong con ngươi lập tức lóe lên hai tia sáng màu vàng.  

             Không Minh Thần Đồng cấp hai, Phá Không!  

             Ầm!  

eyJpdiI6InhhaDZBTlNkRW0wcU10MStyRk5QdWc9PSIsInZhbHVlIjoiVWFJckN3ZDdESmFTTnBKdSthTzdvZUJyNXJ0cFU1V25xUjVnMm9PRk5nWFhLTXJNaFUxcU5DY0lhV2RpMGtPNENsQWpSV3JVb3ZmWlQwVXd0Z1h2SXRvN2JDcmFIUjVaRnppUnI2aXN0ckhiTVROblZVdzIzVkJIYUs4S3VDRTVrSGtCVFpwN1J4RlRzKzlKeXpwZG1CWGRMaFZBb2dGU0pkS1R4eWplVDJzSEp3ZXlpb0ZPOVNnRnBkMmpETUFvTnlQckNoSnRhWDc2dmlrdzNhQjBsU0l1NmZva0JtRVFMSHpJT2xUN3d4VGQ5d3lFZkZ2RmIwZ25mdU04RmpOWUZJZWRnbkdwOEtaSG42WVEzYmJIc1c0cm9USFlrUEpHUGNtbERyZ2M3WCtoSUsyM2o1SThCUDJHdzJHaythSHhLOFwvUDgrVURkdHBVWVExTkVCS1RjTzFPZmFuZmRtU3ZsMWs3MFdDZ05vN1A0SWpiemtnMmtPSnN0eVBNYmRZcXE0V2pVT0VcL1oyUVwvaGdLNXNPcXQ3Q3ZpR1wvNkhuVVN5TU1JdkttZktcL2dXS3A5emo4ZDdEZWZGYkdxMkRYeHBJa0VMcGRaM01vVlhrS2JhT2RTUStxd0RKaXowakFxeXp0N2UrSVNCSTFCMFZQRFwvRGoxXC9uYmRTa2pcL0JVTlhnbFwvejIrWFdlREMxOE9Na2F6QVd0Snk0dktuQVd3VlM2R3ZwTmphWUYrcGwranFHOURqRGNHMzdIYWdEN0pDMFlXOUJZSjQ4TGRhelppSlQxRE9iaVRiMENLRmZCQVlHSlJlWXZQeDhcL0dIa2c9IiwibWFjIjoiZDVhMjVjNjYzZjAwN2FiYTIxMDI1ZGQ4ZTAxZTFlZTY2MTYxODc3MTkzMmVhOTZmMTE0OWNiZTAwNmFhMDhkOCJ9
eyJpdiI6Im9ZbHg1a2QrWnZMQTFEcmhydVY3VUE9PSIsInZhbHVlIjoiUlZaTlZiblhDVnhsaEtrNlNzeFVxUVlOajM1Q2R3c0JcL2dpS1JrNWtvTWdOSTZVc3RYY3pyWlRtMU5lemd0XC9YejhNU3h5STNYc2xhTml4V2JmbWFVYkFyQmY2NWVpWDFudU9MQ0IxNW5TcCtWbTNTSmVWbU4yOWI4cXZJYzRheitIdm9FK3ZmNGV0QkoxaWIxcitiWFlkeEVXU1pUZzE3TmpYSWR5TTJCa2Z5MHFBVTVwbTg1c0tFNm1LbWo4cE1OMklDXC9id29VZlNqWEFEQ2xGSEZTRStJa1RcLzhEQlZEMEJHWTBsR0Rwa2ErSHVObTB6ZWN0bkJ6SVZJTWZZYUYwU0hEVnEzVFVmTXptdCtwQ0RSOVc5V25Sb3VDUno5cnV1MTI0aFRKRlVpSDRueWNGaVVEXC81NGFOZDlqV1E3bUxwVXhlN0xPNjlMbVNvVWs5a0JaQlM3RGVVN1pENFwvTkNNdUUxMFBoQldxN1BEdWkzR1dZQXZaQ0ZuaEFcL1ZCcDRrXC9ocVcwVVRKUmgxY2NkbG1id3J2YnFSSjQ5SmR4NDJDdzZqa0xHR1hzTUZKRFVlM1Y1ZkNiU0VrTUtRTnV2eXpLTGhQeEYyaVg4ZG5neXpuNlwvaTNaR0RcL2RWeTVkdjl3ZmtqNjhOd0thYUFENlwvS1ZXOEFcL3JpdUoybU50RUhQa1A5djhtVk1kMGN3bEZ3S1NsdFFSWUhZRFFpb3dQbkZVeGhlM2NpaUZoWGkxM0VQMzg1RTJkNGJQM0RNVHY2K2FIM3lWZ202eEJXU041ZDlya0NKdVZrUWhQMmRJbWI5Ym42YmVLV1ZTTT0iLCJtYWMiOiI1NDEzMWFhOTU3YWYxM2VmNDQ1MjMzMGFlMzA3MGQwOTY3ZjFkZjI0YWVkZGNlZDMyMGU4YzI0ZjJhNmM5ZTZlIn0=

             Nhưng mà, còn không đợi Trác Uyên tiếp tục kinh ngạc, thanh kiếm dài đó lại lần nữa bay đến trước mặt hắn…

Ads
';
Advertisement