Thu phục   

             Toi rồi!   

             Con ngươi của Trác Uyên thu nhỏ lại, nét mặt hắn trắng bệch đi, trên trán đầy mồ hôi hột.   

             Lúc này, cây trường kiếm đó đã xuất hiện trước mặt hắn rồi, chỉ cách hắn một khoảng cực nhỏ. Thần uy Phá Không vẫn chưa tan biến trong Không Minh Thần Đồng cấp hai của hắn, không kịp chuyển thành Di Hình Hoán Vị rồi.   

             Nếu là như vậy thì hắn chẳng thể náo tránh được nhát chém của thanh trường kiếm kia.   

             Cách duy nhất để tránh chính là lợi dụng Phá Không Thần Thông vẫn chưa tan biến đó để phá hủy thanh trường kiếm. Thế nhưng sao mà có thể thực hiện chuyện này được đây?   

             Thần không Phá Uy có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng cánh tay Kỳ Lân Thần Lực được. Nhưng đến cả cánh tay Kỳ Lân cũng bị người ta đâm nát chỉ bằng một nhát kiếm thì sao mà uy lực của Phá Không có thể ngăn được sự tấn công mạnh mẽ của thanh trường kiếm đó chứ.   

             Trác Uyên tự dưng rơi vào bước đường cùng, chẳng ở đâu có đường sống cả. Thế nhưng nhìn thanh trường kiếm kia đang đến gần, đôi con ngươi của Trác Uyên bất giác co rụt lại. Cuối cùng, hắn cắn răng liều luôn, thôi thì cứ làm bừa vậy.   

             Cho dù biết là không thể ngăn nổi nhưng cũng phải thử thì mới biết được chứ. Nghĩ vậy, hai hình tròn vàng trong mắt phải của Trác Uyên lập tức tỏa ra ánh sáng, hắn hét lớn: “Không Minh Thần Đồng cấp hai, phá không!”   

             Đùng!   

             Một đợt sóng không gian bỗng chốc nổi lên, mắt phải của Trác Uyên đột nhiên bắn ra một tia sóng chấn động vô hình, bay thẳng đến rồi va chạm với thanh trường kiếm kia.   

             Đinh!   

             Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, thanh trường kiếm đó đột nhiên bị đẩy về, nó xoay vài vòng trong không trung rồi cắm vào bức tường toàn là đá Thánh.   

             Trác Uyên ngơ ra, hai mắt hắn đờ đẫn. Sau đó, hắn nhìn cánh tay Kỳ Lân bên tay phải của mình, trên đó vẫn còn dính chút máu tươi. Trác Uyên hất tay một cái, một tiếng đùng vang lên, bức tường bên cạnh lập tức bị đập lõm vào trong.  

             Không sai, cánh tay Kỳ Lân có uy lực mạnh hơn thần uy Phá Không, tại sao thánh binh mà ngay cả cánh tay Kỳ Lân cũng không ngăn nổi lại bị một chiêu của lão tử đánh bay, chuyện này là thế nào chứ?   

             Tách tách…   

             Trác Uyên đang đăm chiêu suy nghĩ nhưng nghe thấy những tiếng đổ vỡ của bức tường bên kia, thân kiếm của thanh trường kiếm đó khẽ run lên rồi lại xuất hiện như một vị thần, tiếp tục đuổi theo Trác Uyên một cách rất hung hãn.   

             Trác Uyên nheo mắt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Gặp cảnh này, hắn không dám làm bừa nên lập tức đánh ra một chiêu thần uy Phá Không.   

             Đùng!  

             Một tiếng vang lớn nổi lên, giống hệt như ban nãy. Cây trường kiếm đó vậy mà lại bị nổ bay ra, thân kiếm lắc lư, trông như bị nổ nên choáng vậy. Nó xoay vòng vòng tại chỗ.   

             Trác Uyên cau mày lại, thấy nghi ngờ vô cùng. Tại sao cánh tay Kỳ Lân mạnh như vậy mà không lại làm gì được thứ này nhưng Phá Không, thứ có uy lực nhỏ hơn thì lại đánh một phát là được?   

             Lẽ nào là... chúng sinh ra đã khắc nhau sao?   

             Nghĩ vậy, hai mắt Trác Uyên lập tức ánh lên tia sáng, một ý nghĩ mới lại nảy lên trong đầu hắn. Nếu Phá Không có thể đánh được nó thì các phép thần thông khác của Không Minh Thần Đồng thì sao?   

             Xoẹt!   

             Đúng lúc này, thanh trường kiếm đó lại xông về phía Trác Uyên một lần nữa, nó không hề nản chí. Sát khí mạnh mẽ còn hơn lúc trước tỏa ra từ thanh trường kiếm.   

             Trác Uyên khẽ híp mắt lại, lần này hắn không hoảng sợ nữa, chỉ đứng nhìn con mồi sập bẫy hệt như một tên cáo già.   

             Cuối cùng, thanh trường kiếm đó đã bay vào phạm vi cách hắn khoảng một trăm mét. Trác Uyên nhìn thẳng vào đó, bốn vòng tròn vàng ở con mắt bên phải hiện ra, hắn hét lớn: “Không Minh Thần Đồng cấp bốn, Tuyệt Đối Lĩnh Vực, Không Chấn!”   

             Đùng!   

             Chỉ trong chốc lát, cả sơn động rung lên liên tục, đá Thánh ở xung quanh cũng liên tục rơi xuống đất. Thế nhưng đó cũng chỉ là chấn động mà thôi, không được như lúc ở bên ngoài, mọi thứ xung quanh đều biến thành cát bụi, hóa thành hư vô!   

             Có thể thấy sức mạnh của Thánh Linh Khoáng không hề tầm thường chút nào. Trác Uyên mừng thầm trong lòng, hắn lại nhìn tay cầm của thanh trường kiếm đã bay đến gần hắn ấy đang rung lên liên tục. Nó rung lên liên tục, kiếm mang khắp thanh trường kiếm đều đang rung theo, dường như nó đang cảm thấy không ổn.  

             Cứ như vậy, nó không còn khả năng để truy sát Trác Uyên nữa.   

             Quả nhiên, thần thông của Không Minh Thần Thông đã khống chế được thánh binh này.   

             Ánh mắt Trác Uyên bất giác trở nên nghiêm túc, cuối cùng thì hắn đã hiểu ra rồi. Sau đó, con ngươi bên mắt phải lại biến đổi, hóa thành ba vòng tròn màu vàng kim, hắn hét lớn: “Không Minh Thần Đồng cấp ba, Huyễn Không!’   

             Đùng!   

             Đột nhiên, sự chấn động ở nơi đó bỗng chốc dừng lại, chỉ có thanh trường kiếm kia là bị một làn sóng vô hình bao lấy, cứ như la bàn mà không tìm được hướng Bắc, nó đang xoay trái, xoay phải một cách thật chậm rãi, trông dáng vẻ ngơ ngác vô cùng.   

             “Hừm, nếu ngươi đã không muốn quy thuận ta, thậm chí còn muốn giết ta thì ta sẽ không dùng kiếm linh này nữa vậy.” Trác Uyên khẽ híp mắt lại, trong mắt hắn hiện lên sát ý rất rõ ràng.   

             Hắn rất rõ, rằng thánh binh có linh hồn, thanh trường kiếm này cũng có kiếm linh để khống chế linh tính của thanh kiếm.   

             Bây giờ, hắn không hợp với kiếm linh của thanh kiếm này mà muốn nó nhận hắn làm chủ thì chỉ có thể giết chết kiếm linh không nghe lời đó mà thôi. Vậy nên bây giờ hắn đang dùng Huyễn Cảnh để khống chế ý thức của kiếm linh, để nó có thể bình tĩnh trở lại.   

             Nếu thánh binh thiếu mất linh tính thì sẽ tụt rất nhiều cấp. Vì thế nên trước khi giết chết kiếm linh này, hắn phải bỏ vào đó một linh vật trước thì mới được.   

             Hai mắt Trác Uyên láo liên, hắn hành động rất đột ngột, một tia huyết mang lập tức bay ra từ cơ thể hắn, chui vào trong cây trường kiếm, đó chính là bản mạng Huyết Anh của hắn.   

             Trác Uyên bắt đầu bóp Ấn Quyết trong tay, hét lớn: “Thiên Ma Đại Hóa Quyết, hóa kiếm thành thân, kiếm linh về vị trí!”   

             Xoẹt!   

             Những luồng khí màu đen nhấp nháy trên cây trường kiếm, cùng với đó là những tiếng cười tà ác của Huyết Anh, một tiếng hét kinh hoàng cũng phát ra từ trong cây trường kiếm đó, đó chính là kiếm linh gốc của cây kiếm này.   

             Nhưng mà vì Trác Uyên đã dùng thần uy Huyễn Không để khống chế thần thức của nó nên cho dù nó muốn phản kháng cật lực thì cũng không thể làm gì được cả. Sau khi Trác Uyên và Huyết Anh cùng nhau đánh ra chiêu Thiên Ma Đại Hóa Quyết kia thì linh thức của nó đã dần dần được tách ra. Cuối cùng, nó biến thành đồ ăn cho Huyết Anh, bị hấp thu một cách triệt để.   

             Đùng!   

             Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, thanh trường kiếm dừng lại ở giữa không trung kia tự dưng run lên theo từng đợt, thân kiếm vốn sạch sẽ hoàn hảo dần bị một luồng khí màu đen thẩm thấu vào. Những hoa văn diễm lệ như những giọt máu tươi từ từ bò lên thân kiếm, khiến cho cả cây kiếm nhìn như có chút gì đó rất tà ác, dị thường.   

             Thu Huyễn Không Thần Thông lại, Trác Uyên chỉ vừa hất tay một phát, thanh trường kiếm kia đã bay vào trong tay hắn rồi.   

             Hắn nhìn thanh trường kiếm kia thật lâu rồi gật đầu một cách thỏa mãn, hắn cười nói: “Từ ngày hôm nay, trên đời sẽ bớt đi một món thánh binh cấp sáu nhưng lại có thêm một cây Thánh Ma Kiếm cấp sáu! Tiểu tử, sau này ngươi và thân kiếm, kiếm linh sẽ là một. Vừa là bản mạng Huyết Anh của lão tử vừa là Thánh Ma Kiếm Lục Phẩm mạnh nhất Thánh Vực, đúng là ngầu thật đấy! Chỉ tiếc là với sức mạnh hiện giờ của ta thì vẫn chưa thể phát huy được hết uy lực của ngươi thôi, ài.”   

             Thân kiếm tự dưng rung lên rồi bay ra khỏi tay của Trác Uyên, nó vẽ ra hai vòng tròn trên không trung. Kiếm mang hiện ra, bản thể của Huyết Anh cũng hiện ra.   

             Sau đó, Huyết Anh đó chẳng nói lời nào đã đâm thẳng vào trong cơ thể Trác Uyên rồi biến mất.   

             Trác Uyên ngơ ra, hắn rất kinh ngạc, sau đó lại phá lên cười, đầu hắn lắc lư, than rằng: “Thứ ranh con, có phải ngươi muốn nói rằng cho dù ta có thể sử dụng được hết uy lực của thanh kiếm hay không thì ngươi với ta vẫn là một sao?”   

             Không có động tĩnh gì, Huyết Anh chỉ yên lặng ngồi trong cơ thể của Trác Uyên, cứ như một đứa trẻ đã ngủ gật rồi vậy, yên lặng đến lạ thường.   

             “Ôi, quả không hổ là bản mạng Huyết Anh đi theo lão tử biết bao nhiêu lâu nay mà, tốt hơn nhiều so với kiếm linh cũ kia. Có ngươi khống chế thánh binh này thì lão tử cũng yên tâm hơn rất nhiều rồi, ha ha ha.”   

             Hắn cười thỏa mãn. Sau đó, một luồng ánh sáng chợt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mười mấy viên Thánh Linh Thạch lập tức xuất hiện. Trác Uyên đặt vào trước bụng dưới của mình, nhẹ nhàng bảo: “Nhưng mà thánh binh này cần Thánh Linh Thạch để nuôi dưỡng, sau này tên tiểu tử nhà ngươi phải ăn thêm một thứ này rồi.”   

             Xoẹt!   

             Vừa mới nói xong thì Thánh Linh Thạch trong tay Trác Uyên tự dưng biến mất. Đến khi hắn bình tĩnh trở lại rồi cúi xuống nhìn thì phát hiện ra đống đá đó đã bị Huyết Anh của mình lấy đi hết rồi.   

             Hắn không nhịn được mà lập tức phá lên cười, cảm thán với vẻ bất lực: “Ôi, bỏ nhiều Thánh Linh Thạch thế trong bụng lão tử, không biết có bị sỏi thận không nhỉ. Ha ha ha... ấy, ở đây có nhiều Thánh Linh Thạch thế này, sao mình phải lấy của mình làm gì nhỉ?”  

             Nhìn đống Thánh Linh Thạch rơi xuống đất vì cơn chấn động ban nãy, Trác Uyên bật cười rồi lắc lắc đầu, hình như lão tử bị ngốc thật rồi.   

             Nhưng mà cũng không sao cả, cùng lắm thì trước khi đi, cứ mang hết đống này theo là được, coi như là bồi thường vậy.  

             Trác Uyên suy nghĩ một cách rất mặt dày. Sau đó, hắn nhìn cánh tay phải dính đầy máu của mình mà khẽ cau mày lại, nhẹ nhàng nói: “Hồi Thiên Long Ngâm!”   

             Rầm!   

             Một tiếng gầm nhẹ vang lên, cánh tay phải của Trác Uyên lập tức lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh lấp lánh, nó chứa đầy hơi thở của sinh mệnh. Thế nhưng cánh tay Kỳ Lân chỉ mới được cầm máu mà thôi, vết thương vẫn không hề đỡ hơn chút nào.   

             Trác Uyên hơi đơ ra, hắn cau mày lại vì cảm thấy hơi thắc mắc.   

             Đây là vì vết thương trên cánh tay Kỳ Lân không thể được chữa khỏi hay là vì vết thương này là do thánh binh gây ra nên mới không thể chữa khỏi được nhỉ? Dù sao thì đây là lần đầu cánh tay Kỳ Lân bị thương, Trác Uyên cũng không biết rõ lý do tại sao ữa.  

             Ôi, bỏ đi, cứ để nó tự khỏi dần thôi. Không ngờ qua nhiều năm vậy rồi mà lão tử vẫn bị thương được, cái này không được để người khác nhìn thấy, nếu không thì chuyện ở đây sẽ bị lộ mất.   

             Trác Uyên vội vàng lấy một mảnh vải ra để băng bó cho mình. Hắn thả tay áo xuống để che đi vết thương của mình rồi tiếp tục đi vào trong sơn động, rồi đi đến tận cuối hang.   

             Dẫu sao thì mục đích chính của hắn là muốn xem trận thức bên trong này mà, không thể vì lấy được thánh binh nên cứ thế mà yên tâm đi về được.   

             “Chắc chắn đây chính là nơi có Linh Khoáng Kết Giới. Sơn động này chỉ được đào đến đây thôi, thế này thì chắc là do ở đây gặp khó khăn rồi.” Hắn sờ nhẹ lên bức tường ở nơi sâu nhất trong hang động, Trác Uyên chỉ đứng yên nhìn.   

             Rất lâu sau, hắn thấy một luồng ánh sáng với đầy đủ sắc màu phát ra từ trong bức tường đó, dường như đang có một lớp màng mỏng phủ lên bức tường đó, những hoa văn kỳ dị được khắc lên, hắn nhẹ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Quả nhiên, cách bày bố trận pháp này quả là quá thông minh, quá hoàn hảo, không thể nào tìm được bất cứ một lỗ hổng nào của trận pháp này cả, cứ như là...”   

             Trác Uyên khẽ chớp mắt, tâm trạng hắn trở nên nghiêm túc: “Cứ như là sườn núi Lạc Lôi đã nhốt Trùng Thiên Kỳ Lân lại vậy. Không lẽ là cùng một người hoặc là cao thủ bày bố trận lợi hại đều như nhau. Nếu như vậy thì đây phải là tác phẩm của một vị cao thủ Đế Tiên nào đó rồi!”   

eyJpdiI6IlpYUXpodEJ3TitnZTBleFlNYVwvM0l3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZaaXJPRGxidHowaTBienU0MldEbUc2ZDhRXC9rMFk1SlJVZDlxUUk4SkV0UFplRFZTaGV6QXZxTTJBQkxEckJGNlwvTXpNTTN1WEJEc280MXNablduXC83UXFab04waEFHZUpndDhaeDJIYmU0M0crSGJneUdhc1wvb0pUeXV4Z2dVdFV6MDREVGhPZGtVTTR3Y09wVTJZSzdkM2l0S0Q3ZjdUOFVmQWdcL0ZqSTFHNzdNeGQ3bkFRS2NzUkxyanpvZEVhREZIMlU5bkVWdkpGV0tDNjRUUENHc1Vnc1wvTzA3ZFowTXNDMGx3Ykh6TlRBalBOVHdLQmxCcnl5YmtRcEQxeVwvTzRiXC9CMUxMaWdIdVJlWnU2YnphKzZmRzJnRkI2cFZcL1BrQ1phdXd3eDUxNEVKRlYra0lNdnBQQXFLUWJYT2FCalArMm5rNTBzdStcL0EzK2U2S0hHU1wvTmFUa2psOVoxbVhXZkhlVElZYTVXNEdSM1ZNamtvRnhsTmxFR0RlR3dXSFNxQ0lQT3dxK2c1clhMY0VENHdjMitNdW91MEhtV0tQb3VxNGd5Q0l5OD0iLCJtYWMiOiJjMGZkNWJlYWUxODZiMjgxMTQ5YTVhYTU0Njg4MTIwYTliNDYyMjk1MjkwNTU3MGM5ZjZjNTY0YjNmYmFhNDUzIn0=
eyJpdiI6ImF3MXdNXC9mZ09Pa3BGZWhGYjdxRFJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRrejNyT1lBNWx5T1ZLSVVtd29WM281SkM5VW5mMkQzcHVpbDlNNTdhXC9TQjNrR2hMcGhkRWhLQlkwZ3JVUit3YXg4ZHYxRk9mZlBsazFcL1diRHlZWDlaa0pCV24yK3dzeHhqT0NRa2RhTUVkSW9IbE9wdzJ5U3FnanVZYWV1VGEySERxR0phT3RqaW1SUks0VCs1U0I5S2Y5TGJuK1pNdytmQ0RRYkQ5WlU4WVJzMlZlNXZ5akdcL0pPTytsbXY0eDN3alZaODByeVZQaVlIQzgzelU4OU1iTUJaMHhZaEk5UlJQMnJxMEF3WFB2SCt2MmRTbWplNld1SlZ5XC9Pb0YwaDg2N0FJWTBJdnNBdkpYejkrVStkZnlNNXFyMnFGaG45TjlaZ1dmdDVlcEdQczZvU0kzdkFReVEzVGU1N1h0aUVYRWpVSmgzSTR1Z1hsTFM4SjY1bkhNZTUxanFqbkh1NjRGcUZtM2VrZmhPSTBETkV4S3RPTTZBZ01TSStpTlwvWE03dW42ajVnZFNFT0lUZ2tnekdXbzVubmY5ckxFd1kzZVo3Z25sVFZ0Y2dzSkdleUdZQWUwelEyWGJ1MWF4YTh3VWtsOUhwbnNpTFNNNEdFalI3T1dLYm10ZlFnaTdkWUx1MHJnSDRYV09veVdwXC9abHpRdFBsQXp5dzFaWmJvblEwQldTU3hjcGhjUTJORnpKelk4dVVsWHdNNEFQdExsNDUraityQ1ZIQlpMTm1tb1VuXC8xOWhFZktaQmFZMHNpcFFjQll0MWpMU1lTQ1htQ3NhTEl3PT0iLCJtYWMiOiJjNzkxNGJjMjExZWI4MDIyMWQ0Y2ZjMTc2NjY4ZTk1MDg5MDI1OTNlMTU0MWE0NDI1M2YyZTFkOTRkODJiODIzIn0=

             Lúc trước sở dĩ bọn họ vào được sườn núi Lạc Lôi là vì Trùng Thiên Kỳ Lân đã liều mạng để tạo ra một lỗ hổng của trận pháp. Thế nhưng hai nơi ở Phần Viêm Cốc, nơi có trận thức hoàn chỉnh mà không hề liên quan đến nơi này thì hắn có chết cũng không thể vào được đó. Chứ đừng nói đến chuyện tìm mấy con Thánh Thú đó nói chuyện, chắc hắn sẽ chẳng thể mở được cửa của trận thức đó mất.

Ads
';
Advertisement