Nhục nhã
Chậm rãi vuốt ve mặt tường kia, Trác Uyên cân nhắc một chút, đột nhiên trừng mắt, hai luồng ánh sáng màu vàng bên trong mắt phải lấp lánh: “Không Minh Thần Đồng tầng hai, Phá Không!”
Ầm!
Một cơn chấn động vô hình bắn ra, đánh thẳng về phía mặt tường mỏng kia. Sau khi phát ra một tiếng nổ lớn lại bỗng dưng hoàn toàn biến mất, tấm màng mỏng kia còn chẳng hề nổi lên gợn sóng.
Chỉ có luồng ánh sáng lấp lánh vô tận trên đó như đang cười giễu Trác Uyên không biết lượng sức!
Trác Uyên không khỏi thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trận thức này quá mạnh, đến cả thần uy của Phá Không có thần thông chuyên môn phá trận mà cũng không hề dao động một chút nào. Xem ra với thực lực trước mắt của hắn, nếu muốn phá vỡ trận này thì thật sự là lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không thể. Vẫn là nên chờ đến lúc hắn đột phá Phàm Giai rồi nói sau.
Trác Uyên nghĩ như vậy, cuối cùng từ bỏ việc tìm kiếm, bắt đầu quay trở về sơn cốc kia. Chỉ là hắn khiến nơi này trở nên hỗn loạn như vậy, dẫu sao thì trước khi đi hắn cũng phải dọn dẹp lại một chút.
Vì vậy, hắn vô cùng không biết xấu hổ mà lấy hết toàn bộ Thánh Linh Thạch trên vách tường xuống, rồi mang cả đi.
Sau đó lại tiếp tục thi triển Không Minh Thần Đồng cấp một, thần thông Di Hình Hoán Vị. Cả người Trác Uyên nhảy cẫng lên, khéo léo né tránh khỏi hàng trăm hàng ngàn trận pháp theo dõi của nơi này, sau đó lén lút chạy trốn.
Chỉ còn lại sơn động trống không, không chỉ Thánh Linh Thạch mà đến cả linh binh cũng con mẹ nó bị lấy đi hết, như thể bị cướp sạch luôn vậy.
May mà không để Song Long Chí Tôn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu không thì nhất định sẽ hộc máu mất. Thánh Linh Thạch nơi đó còn nhiều hơn gấp mấy chục lần số phần thưởng cho toàn bộ chín tông của Song Long Hội lần này, gần ngàn năm mới có thể tạo thành, lại cứ như vậy mà biến mất!
Trác Uyên, ta chửi tám đời tổ tông nhà ngươi!
Nhưng may mắn thay, hai vị Chí Tôn lại không hề hay biết, Trác Uyên cũng tuyệt đối sẽ không thể để cho bọn họ biết, chỉ là vết thương nơi cánh tay phải của hắn lại là sơ hở duy nhất của hắn.
Trác Uyên khẽ nhíu mày sờ sờ lên cánh tay phải lần đầu tiên bị thương của mình, bất chợt tràn đầy lo lắng mà thở dài.
Trong mấy trận chiến gần đây hắn luôn luôn vô địch, không ai có thể mảy may tổn thương đến hắn. Nếu cánh tay phải đột nhiên bị thương, vậy thì tất nhiên hai vị Chí Tôn sẽ đoán được hành động của hắn ngày hôm nay, nếu thế sẽ dẫn đến phiền toái lớn mất!
Trác Uyên khẽ híp mắt lại, trong lòng thầm suy nghĩ cách giải quyết...
Vút!
Sau nửa canh giờ, bóng dáng Trác Uyên lại lần nữa xuất hiện ở trong sơn cốc nhỏ kia, nhưng nơi đó đã không còn là cảnh non xanh nước biếc mà là máu chảy đầy đất, nơi nơi đều là mùi máu tanh!
Đồng thời, những tiếng gào khóc cùng tiếng chế giễu khinh miệt của mọi người vẫn còn đang không ngừng vang lên!
Bịch bịch bịch...
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta nhận thua, ta đầu hàng, các ngươi tha cho ta đi!”
“Con mẹ nó, bây giờ biết nhận thua rồi, sao không nhận từ sớm đi? Sự kiêu ngạo lúc nãy đâu rồi, ngông cuồng ngày hôm qua đâu rồi? Ha ha ha... hôm nay lão tử không hầu hạ ngươi thật thoải mái thì lão tử không phải là đệ tử của Ma Sách Tông!” Tiếng cười to của Khuê Lang vang vọng toàn bộ sơn cốc, phách lối xen lẫn tà ác.
Trác Uyên liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa từng tràng tiếng quyền cước trầm đục vang lên, đám đại lão gia Quỷ Hổ, Khuê Lang đang vây thành vòng tròn, tàn nhẫn mà đá mạnh vào người nằm ở giữa, mà tiếng gào khóc quen thuộc vang lên từ nơi đó không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Nhậm Thông.
Chúng nữ Nguyệt Nhi, Nguyệt Linh lại đứng thật xa, không hề tiến lên, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ chán ghét. Nhìn thấy Trác Uyên tới, các nàng lại vội vàng tiến lên, cúi người bái một bái, nói: “Trác quản gia, ngươi trở lại rồi!”
“Ừm, bắt được tiểu tử kia rồi sao?” Trác Uyên khẽ gật đầu, thản nhiên lên tiếng.
Khẽ kiếc mắt nhìn nhau, chúng nữ quay đầu nhìn đám người kia, chẳng nói chẳng rằng gì mà gật gật đầu!
Bách Luyện hơi cúi người, tỉ mỉ bẩm báo nói: “Khởi bẩm Trác quản gia, đa số người của Thiên Hành Tông đều đã bị chúng ta hạ gục, chỉ còn lại một mình Nhậm Thông. Chúng ta e ngại thân phận hắn ta nên không dám giết, cho nên chúng ta hợp lực bắt hắn ta lại, phong ấn tu vi, hiện tại hắn ta đang bị đám gia hỏa kia hành hạ tàn nhẫn!”
“Ừm, hắn ta đáng bị như vậy lắm! Quả thật không nên lấy mạng của Tiểu tử Nhậm Thông này, tránh cho Thiên Hành Tông kia chó cùng rứt giậu!” Trác Uyên hiểu rõ mà nhẹ gật đầu, khóe miệng lại bỗng dưng nhếch lên thành một đường cong kỳ lạ: “Nhưng quả thật chúng ta cũng nên dạy dỗ tiểu tử này một trận. Ngày hôm qua dám khoe mẽ trước mặt lão tử, ha ha... này thì ai bảo hắn ta khoe mẽ. Ấy, đúng rồi, đám đại lão gia đang bao vây hắn ta đánh đến vui vẻ, sao các ngươi không tiến lên góp vui?”
Gương mặt ba người không khỏi đỏ lên, khẽ liếc mắt nhìn nhau, đều là trầm mặc không nói gì, rồi lập tức quay ngoắt đầu sang chỗ khác.
Trác Uyên không khỏi sững sờ, không rõ nguyên do, nhưng dường như rất nhanh đã suy nghĩ đến điều gì đó, hắn trêu đùa một tiếng: “Ha ha ha... Ta hiểu rồi, nữ tử các ngươi rụt rè, không thể thô lỗ giống đám đại lão gia kia. Nhưng thân là người trong ma đạo, nên buông thả thì vẫn cần phải buông thả. Đi, đi cùng ta giẫm hắn ta vài cái, xả giận!”
Trác Uyên xua tay, nghênh ngang đi về phía trước. Nhưng ba người Bách Luyện lại vẫn cúi thấp đầu, không hề di chuyển.
“Ôi, này không giống các ngươi lúc bình thường chút nào!”
Trác Uyên chợt sững sờ, quay đầu lại, kỳ quái mà nhìn thoáng qua các nàng: “Đặc biệt là ngươi đấy Nguyệt Linh, ngươi từng làm đại lão ở phòng tạp dịch, ta còn từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ đanh đá của ngươi rồi, sao hiện giờ lại ngượng ngùng xoắn xít vậy, đi lên đá hắn ta vài cái mà cũng chần chừ như thế sao?”
“Ừm, Trác quản gia, ngươi vẫn là tự mình nhìn thử đi!”
Nguyệt Linh đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ mà cười cười, chỉ chỉ đám người trước mặt.
Trác Uyên nhíu mày, trong lòng càng thêm tò mò. Hắn cất bước tiến lên phía trước, nhanh chóng đi tới phía sau bọn họ, ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ khụ... Các huynh đệ nhường một chút, nhường lại một vị trí cho ta, để ta đạp một chút nào!”
“Ôi, Trác quản gia đã trở lại rồi sao. Mọi người mau tránh ra, Trác quản gia muốn đích thân trút giận!” Quay đầu nhìn thấy Trác Uyên xuất hiện, hai mắt Khuê Lang chợt sáng lên, lập tức gân cổ hét lớn một tiếng.
Những người còn lại nghe thấy cũng là tươi cười xán lạn, vội vàng tránh ra chừa lại một chỗ trống thật lớn, cho Trác Uyên có chỗ đặt chân!
Nhưng chính khoảnh khắc này, quang cảnh bên trong mới nhất thời xuất hiện trước mắt Trác Uyên, khiến hắn nhịn không được mà khẽ giật mình. Vẻ mặt hắn kỳ quái nhìn thoáng qua mọi người, đặc biệt là ba vị cô nương ở phía xa vội vàng quay lưng chạy đi sau khi đám đại lão gia kia tản ra.
Hiện tại, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đám người Khuê Lang hành hạ Nhậm Thông mà Nguyệt Linh các nàng lại trốn thật xa rồi.
Chỉ thấy vào giờ phút này, tiểu tử kia một thân vết bầm cuộn tròn người lại, khẽ run rẩy, thậm chí còn vang lên tiếng khóc nức nở. Nhưng những thứ này không phải trọng điểm, điểm mấu chốt chính là tiểu tử này vậy mà lại bị người lột sạch y phục, trần truồng mà nằm trên mặt đất, mặc cho người khác chà đạp, dưới người lại là một vũng máu!
Trác Uyên nhìn thoáng qua bọn họ, bất giác cười giễu một tiếng: “Đám người các ngươi chơi cũng đủ độc, đến y phục của người ta mà cũng lột sạch. Người ta tốt xấu gì cũng là thiếu chủ Thiên Hành Tông, các ngươi làm như vậy, ngoài kia có hơn ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này, các ngươi làm vậy sau này người ta còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây?”
“Ha ha ha... ta nghĩ về sau hắn ta cũng không cần gặp người nữa, có lẽ cho dù là ở tông môn nhà mình thì hắn cũng không dám ngẩng đầu lên đâu!” Lúc này, Khuê Lang cười khẩy đi đến bên người Trác Uyên, duỗi tay chỉ vào vũng máu dưới người Nhậm Thông, sau đó chỉ tay dọc theo vết máu, nở một nụ cười xảo quyệt nói: “Trác quản gia, ngươi xem!”
Trác Uyên nhìn về phía hắn ta chỉ, tròng mắt lại đột nhiên co rụt lại, sau khi ngẩn người hồi lâu mới giật mình thốt lên: “Đám tiểu tử các ngươi khẩu vị thật nặng!” Trác Uyên đầy mặt kỳ quái mà nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nhanh chóng phủi sạch mọi quan hệ, chán ghét mà xua xua tay, nói: “Về sau đừng nói các ngươi quen biết ta, lão tử không biến thái như vậy! Khó trách đến cả nha đầu đanh đá như Nguyệt Linh mà còn phải trốn xa, mấy tên khốn kiếp các ngươi quả thật không phải người bình thường nữa rồi!”
Lời vừa nói xong, ba nữ tử đứng đằng xa đồng loạt rùng mình, đồng thời che tai lại, như thể không muốn nghe thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến nơi đó nữa.
Nhậm Thông nằm trên mặt đất cũng là nhịn không được mà khẽ run rẩy, tiếng khóc nức nở lớn hơn rất nhiều.
Gương mặt Khuê Lang không khỏi co giật, bất đắc dĩ nhìn về phía Trác Uyên: “Trác quản gia, ngươi nghĩ chúng ta thành thứ gì rồi vậy, chúng ta cũng không biến thái đến mức độ này đâu, đây chẳng phải là để trút giận giúp ngươi thôi sao? Ngày hôm qua tiểu tử này quá mức ngông cuồng, cho nên... Chúng ta mới dùng gậy gộc đánh...”
Nói xong, Khuê Lang thuận tay cầm lấy một cây gậy dính đầy vết máu đưa lên, Trác Uyên nhìn thấy vội vàng che mũi lùi lại vài bước, hung dữ trừng mắt lườm bọn họ một cái: “Mau lấy ra, đám cầm thú các ngươi!”
“Cầm thú ôi cầm thú, hu hu hu...”
Nhậm Thông nằm trên mặt đất run rẩy, không khỏi khóc lóc, lần đầu tiên đồng ý với lời nói của Trác Uyên.
Trác Uyên quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng có chút đồng tình với hắn ta, rồi sau đó hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Khuê Lang, quát to: “Các ngươi thật quá đáng, không biết quân tử có thể giết nhưng không thể làm nhục sao?”
Mọi người không khỏi sững sờ, nhất thời ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Trác Uyên. Vị Trác quản gia này của chúng ta quang minh chính trực như vậy từ khi nào thế?
Thân mình Nhậm Thông bất chợt khựng lại, cũng thoáng nâng khuôn mặt đẫm lệ lên, kỳ quái mà nhìn Trác Uyên. Chẳng lẽ tiểu tử này mới là người có lương tri nhất trong đám giang hồ này sao?
Nhưng lời nói tiếp theo của Trác Uyên lại khiến cho hắn ta nhất thời có loại cảm xúc muốn tàn nhẫn vả vào miệng mình hai cái!
Hừ hừ, quả thật lão tử nghĩ nhiều rồi, thủ lĩnh của một đám ác ma thì sao có thể tốt được?
“Các ngươi không thể huỷ hoại thân thể hắn ta sau đó đùa bỡn thần hồn của hắn ta sao? Như vậy hắn ta sẽ càng đau đớn hơn, cũng sẽ không ghê tởm như hiện giờ!”
Lạch cạch một tiếng, ném bay cây gậy, Trác Uyên chán ghét mà lắc đầu, cười khẽ một tiếng.
Mọi người nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó tất cả cũng cười lớn.
“Trác quản gia chính là Trác quản gia, cho dù giữ mạng lại cho hắn ta cũng nhất định phải khiến cho hắn ta tàn phế mới được, không hổ là người dẫn đội của chúng ta!” Khuê Lang chợt cười gian một tiếng, rồi vỗ vỗ ngực nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta không nhân từ nương tay như vậy, sẽ không buông tha cho hắn ta dễ dàng như vậy đâu. Chỉ đánh hắn ta một trận thôi thì hắn ta cũng quá lời rồi, chỉ là lúc trước ngươi nói để cho chúng ta từ từ chơi, cho nên chúng ta vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới nữa, ha ha ha...”
Ta bảo các ngươi từ từ chơi là để câu giờ cho lão tử, chứ không phải là để các ngươi hành hạ một mình hắn ta mà thôi.
Nhưng trước mắt mà nói thì hiệu quả cũng không tồi!
Nghĩ đến thu hoạch lần này của chính mình, Trác Uyên vừa lòng cười cười, sau đó lại nhìn về phía bóng người bên dưới vừa mới nghe nói sẽ tiếp tục hành hạ hắn ta, sợ tới mức cả người run rẩy, Trác Uyên lại bất giác bật cười, lắc lắc đầu.
Lần này Nhậm Thông gặp phải sự ngược đãi tàn nhẫn như vậy, có lẽ cả đời này đều sẽ có tâm ma, xem như đã bị huỷ hoại rồi!
Trác Uyên khẽ híp mặt lại, như thể bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó. Lại nhìn cánh tay phải của chính mình, hai tròng mắt bỗng dưng sáng ngời, không biết lại muốn giở trò gì…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất