Tôn trọng  

             “Được rồi, các huynh đệ, phá hủy thân thể, sau đó tra tấn thần hồn của hắn ta một chút, rồi chúng ta sẽ ngừng tay!” Quỷ Hổ khẽ liếc mắt nhìn mọi người, ngầm hiểu mà tuân theo chỉ thị của Trác Uyên, lập tức lớn tiếng quát.  

             Mọi người khẽ gật đầu, cười xấu xa rồi đi về phía Nhâm tông kia.  

             Nhâm Tông vô thức giật một cái, hắn ta run lên vì sợ hãi, cả người co rúm lại!  

             Tuy nhiên, đúng vào lúc này, trong không gian chợt vang lên ong một tiếng, một cột sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Đồng thời, một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, mấy tiểu tử, ồn ào đủ chưa hả, ba giờ đã trôi qua rồi, trận chiến giữa Ma Sách tông và Thiên Hành tông kết thúc!”  

             “Kết thúc rồi sao, sao có thể nhanh như vậy được chứ?" Khuê Lang không khỏi ngẩn ra một chút, mặt đầy khó hiểu nói tiếp: "Chúng ta còn chưa giết chết tiểu tử này, cũng chưa chơi đủ mà. Sao đã hết giờ rồi?"  

             Những người còn lại nghe thấy, cũng có chút thất vọng. Tất cả đều cảm thấy rằng thời gian giống như cái bóng lướt qua khe cửa vậy.  

             Trác Uyên bất giác cười khúc khích, khẽ liếc nhìn cái mông đỏ tươi của Nhâm Thông một cách xấu xa, hắn thờ ơ nói: "Thôi được rồi, thời gian tốt đẹp thì luôn ngắn ngủi mà. Nếu đã hết thời gian, vậy thì dựa theo quy củ của Song Long viện, chúng ta sẽ không ra tay nữa vậy. Nhân tiện, Nhâm huynh, dù nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là đại công tử của Thiên Hành Tông, tông đứng đầu trong ba môn phái hộ quốc. Tuy chúng ta không làm phụ tử trên chiến trường, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu tốt của nhau dưới chiến trường. Bằng hữu đứng đầu, cạnh tranh thứ hai. Ngươi xem ngươi tự quay về, hay là để ta tìm người giúp ngài đây? ”  

             Dối trá!  

             Mọi người vây xem không khỏi co rút da mặt, nhìn trên chiến trường, ai cũng thầm hừ một tiếng trong lòng.   

             Hôm nay coi như họ đã được trông thấy, rằng thế nào mới là ma đạo tu giả thực sự. Tàn nhẫn, vô liêm sỉ, dối trá và biến thái, Trác Uyên đúng thật sự là tập hợp hết tất cả cái xấu.  

             Nhâm Thông méo mặt, không hề lên tiếng nói gì. Hắn ta chỉ lẳng lặng lấy ra một bộ quần áo từ trong chiếc nhẫn, sau đó khó khăn đứng dậy, kẹp mông uốn éo đi về phía ánh sáng màu trắng, rồi cuối cùng tiến vào bên trong, Vút một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.  

             Trác Uyên, Khuê Lang và mấy đại lão khác khẽ liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười.  

             Nguyệt Linh và những người khác lập tức đỏ bừng hai má, dữ tợn nhìn họ một cái, lắc đầu nguầy nguậy!  

             Tiếp theo, bọn người Trác Uyên cũng lần lượt tiến vào trong ánh sáng trắng kia. Cảnh vật trước mặt chợt thay đổi, bọn họ lập tức quay trở lại Song Long viện đối mặt với chiến trường.  

             Chẳng qua, chào đón bọn họ không phải những tiếng reo hò, vỗ tay mà là ánh mắt sợ hãi xen lẫn kiêng kỵ của mọi người xung quanh.  

             Cuộc chiến giữa Ma Sách Tông và Thiên Hành tông không khốc liệt như mọi người tưởng tượng, mà ngược lại, nó đổ hẳn về một chiều. Hơn nữa, dưới sự chỉ dẫn của Trác Uyên, trận chiến đội nhóm này càng trông có vẻ giống như một cuộc tranh đấu giữa mèo và chuột vậy.  

             Không, phải nói là trò chơi mới đúng!  

             Bởi vì tất cả mọi người ở Thiên Hành Tông đều không trực tiếp chết, mà là bị chơi đến chết. Có thể nói, trận chiến này đã bộc lộ hết những phẩm chất độc ác và tàn nhẫn của Ma Sách Tông.  

             Sau cùng, nếu không phải đại công tử Nhâm Thông của Thiên Hành Tông đang giữ chức vị thiếu chủ, đoán chừng với sự tàn nhẫn của Trác Uyên và những người khác, hắn ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.  

             Tuy rằng bây giờ kết quả cũng không được tốt lắm ...  

             Thân thể vẫn còn đang run rẩy, Nhâm Thông dựa vào Tề trưởng lão, đứng đối diện với người của Ma Sách Tông. Chỉ là hắn ta lại cúi thấp đầu xuống, cảm giác sợ hãi sâu đậm khiến hắn ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn thẳng vào từng ma quỷ ở đối diện như bình thường.  

             Tề trưởng lão thấy dáng vẻ bị đả kích của công tử nhà mình như vậy, lão ta hung hăng nhìn chằm chằm vào mấy người ở phía đối diện, nghiến răng trong căm hận, siết chặt nắm đấm, phát ra từng tiếng vang răng rắc.  

             Nhưng Trác Uyên và những người khác lại không hề quan tâm, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười xấu xa, như thể đang nói: Lão đầu tử, có dũng khí thì ngươi cứ xông lên xem!  

             Sau khi lạnh lùng liếc nhìn hai bên xong, trưởng lão bình phán cũng chả biết phải làm sao, chỉ bình đạm nói: "Trong trận chiến giữa Ma Sách Tông và Thiên Hành Tông này, Ma Sách Tông đi mười người, trở về chín người còn Thiên Hành tông đi mười người, trở về một người, xét về ưu thế là thắng tuyệt đối. Ma Sách Tông, các ngươi còn muốn khiêu chiến tiếp không? Đến lúc đó, đối thủ của các ngươi sẽ là vị thứ hai trong ba tông, Ma Hồn tông!"  

             ''Chiến, tất nhiên phải chiến!''  

             Trác Uyên chẳng cần suy nghĩ, buột miệng thốt lên.  

             Dường như đã dự liệu trước, vị trưởng lão bình phán khẽ gật đầu nói tiếp: "Vậy bây giờ các ngươi muốn xuất chiến liền, hay là nghỉ ngơi ba ngày rồi tái đấu, tùy các ngươi quyết định!"  

             “Thực lực của chúng ta không tiêu hao bao nhiêu, đương nhiên sẽ chiến ngay bây giờ!” Trác Uyên nở một nụ cười xấu xa, cao giọng nói.  

             Khẽ gật đầu, trưởng lão bình phán lại nhìn về phía Ma Hồn môn, bình đạm nói: "Ma Hồn môn, các ngươi có muốn chiến đấu không? Nếu không muốn khiêu chiến, Ma Sách tông sẽ tự động được tiến lên, còn các ngươi sẽ bị tính là thua một ván! ”  

             Hàn Vân Phong khẽ híp mắt lại, im lặng, cẩn thận suy nghĩ.  

             Trác Uyên sững sờ, khó hiểu nhìn chằm chằm về phía hắn ta. Lúc trước chẳng phải tên tiểu tử này đã nói là sẽ bỏ một hiệp ư, thế sao lại chần chừ chứ?  

             “Chúng ta đánh!” Nhưng mà lúc này, Hàn Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy tinh thần chiến đấu: “Không đánh, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như vậy thì nhất định chúng ta sẽ hối hận cả đời. Chẳng qua các ngươi đừng tưởng rằng có thể làm nhục chúng ta giống như Thiên Hành tông. Ma Hồn tông chỉ có những quỷ chết trận chứ không hề có người khuất phục! "  

             “Hừm, vậy thì chúng ta sẽ nhìn xem!” Lục Hạt nở một nụ cười lạnh lùng, khinh thường hét lên, nhưng lại bị Trác Uyên xua tay ngăn chặn.  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, nhìn hắn ta trong chốc lát rồi âm thầm gật đầu: "Tốt lắm, nhưng ngươi hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt vào. Chúng ta không nương tay đâu!"  

             "Hừ, không ai muốn các ngươi nương tay cả!" Hàn Vân Phong lạnh lùng nói, ậm ừ.  

             Trác Uyên khẽ nhếch miệng cười rồi bất lực lắc đầu, hắn nhìn về phía những người còn lại của Ma Sách tông nói: "Người của Ma Hồn tông khác với Thiên Hành tông trước đó, ai cũng rất kiên cường. Vì vậy chúng ta không thể đùa giỡn với họ được, phải nghiêm túc một chút."  

             ''Tại sao chỉ có hai người thuộc Hóa Hư cảnh mà chúng ta phải nghiêm túc?' Khuê Lang không khỏi sững sờ, hắn ta liếc nhìn đám người Ma Hồn tông, rồi khó hiểu hỏi.  

             Trác Uyên bật cười, bình đạm nói: "Ngươi nhìn mắt của bọn họ xem, đều là không hối hận trước cái chết. Nếu ngươi muốn chơi đùa, bọn họ sẽ không để ngươi được vui vẻ đâu. Thay vì thế này, không bằng thẳng thắn đối mặt với bọn họ, tôn trọng người ta một chút. Bọn họ đã ra sân với ý chí quyết tử ngay từ đầu dù biết rằng mình không thể làm được, đó chính là cách tu luyện nghịch trời. So với nhóm của Thiên Hành tông, đội ngũ con ông cháu cha mới đến đã lập tức mưu toan càn quét toàn trường đấu thì khác biệt rất lớn. Người nào nên trêu đùa, người nào nên kính trọng. Chúng ta vẫn phải hiểu!"  

             Đám người Khuê Lang chợt thấy rén trong lòng, lặng nhìn về phía Ma Hồn môn ở đằng xa.  

             Quả nhiên, mặc dù sức mạnh tổng thể của họ tương đương với Thiên Hành Tông, nhưng nét mặt của từng người đều thêm chút trang nghiêm và kiên quyết. Ngay cả khi đã nhìn thấy cách nhóm người mình giết người của Thiên Hành Tông thế nào rồi, thì sâu trong mắt bọn họ vẫn không hề có chút sợ hãi nào!  

             “Những người này… thực sự đáng để chúng ta đối xử nghiêm túc!” Lông mày của hắn ta khẽ nhíu lại, Khuê Lang hít sâu một hơi, bình đạm gật đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.       

             Nhìn những người này, bọn họ chợt nhớ tới mình lúc trước, nếu không phải nhờ Trác Uyên nâng cao thực lực, hẳn là bọn họ cũng sẽ giống như đệ tử của Ma Hồn tông hiện tại vậy, chỉ tổ mang theo cái mạng tiện của mình ném vào trong Song Long viện mà thôi!      

             Trong lúc nhất thời, ai cũng bồi hồi xúc động mà khẽ thở dài một hơi.       

             Trưởng lão bình phán ngước mắt liếc nhìn hai đội, rồi ho nhẹ nói: “Đệ tử hai tông môn, mời vào Tu di kết giới, trận chiến thứ hai trong ba tông bắt đầu!”      

             Nghe vậy, Trác Uyên lập tức dẫn đầu mang theo đệ tử đi về phía cổng, Hàn Vân Phong cũng vội vàng theo sau. Không biết là cố ý hay vô tình, lúc đi Trác Uyên có hơi thả chậm bước chân một chút, vừa khéo để cho Hàn Vân Phong bắt kịp tốc độ của mình.      

             Theo cách này, hai người đi vào gần như là đồng thời, đệ tử hai bên cũng gần như đồng thời tiến vào, khi dịch chuyển đến sơn cốc nhỏ lần nữa, bọn họ cũng tới đồng thời!      

             “Ít ra thì thằng nhóc này vẫn có thứ khiến cho người ta thích, chứ tuyệt đối không phải hạng người cứng đầu cứng cổ khó chịu, khốn khiếp hết sức!” Võ Thanh Thu đứng ở chỗ cao nhất của khán đài, không nhịn được mà mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy tất cả.       

             Viêm Ma ở một bên nhìn, con ngươi khẽ run lên, bất giác gật đầu: "Đúng thật, hiện tại Ma Sách tông đang hưng thịnh, tiểu tử này hẳn phải nên kiêu ngạo mới đúng. Nhưng mới vừa rồi rõ ràng hắn đã tiến vào kết giới trước, thế mà lại cố ý dừng chân chốc lát để đợi Hàn Vân Phong đi tới, rồi cùng sóng vai bước vào, cho đối phương đủ sự tôn trọng!"  

             "Đúng vậy, ngươi tôn trọng ta một chút, ta sẽ trả lại ngươi một thước, nếu ngươi xúc phạm ta ba tấc, ta sẽ trả ngươi một trăm thước. Trước đây, tên nhóc này đã xúi giục một đệ tử của Ma Sách Tông giết người Thiên Hành tông, xem ra không hẳn là không có lý. Chẳng qua là, bên ngoài chúng ta chỉ nhìn thấy sự tàn ác của Ma Sách tông, mà không nhìn thấy sự kiêu ngạo của Thiên Hành tông, vì vậy chúng ta mới coi Ma Sách Tông thành ác ôn. Có lẽ tiếng xấu của Ma Đạo cũng chính từ đây mà ra, ha ha ha ... Thiên hạ mà!"  

             Viêm Ma nhìn Võ Thanh Thu một chốc, rồi nhẹ gật đầu: "Ta không ngờ rằng ngươi là đệ tử chính đạo, nhưng lại có thể hiểu được những nỗi khổ của đệ tử ma đạo chúng ta, trái ngược nhau cũng chẳng dễ dàng gì!”  

             “Ha ha ha… Chính vì là chính đạo nên mới càng cần phải có tấm lòng bao dung. Tuy đệ tử ma đường hoang tưởng, nhưng không hẳn là sai, ta sẽ có thành kiến như vậy!" Võ Thanh Thu bất giác cười lớn một tiếng, rồi đột nhiên nhìn về phía Viêm Ma nói:" Đúng rồi, ta thấy Trác Uyên này không phải loại người vô lý, chỉ là tùy theo cách nhìn của từng người, nên thủ đoạn có chút độc mà thôi. Ngươi nói rằng lần trước suýt chút nữa thì đã bị giết hắn giết chết, rốt cuộc ngươi chọc tức hắn kiểu gì vậy? ”  

             “ Ừm, chuyện này… Không phải việc của ngươi!” Má hắn ta chợt đỏ bừng, Viêm Ma quay đầu lại, không nói gì.  

             Nhìn thấy cảnh này, Võ Thanh Thu bất giác bật cười rồi khẽ lắc đầu bất lực!  

             Ma quỷ thích gây chuyện, lòng dạ hẹp hòi, nhưng không thích gặp rắc rối. Vì vậy, khi hai ma đạo tu giả gặp nhau, thì sẽ luôn luôn có rắc rối. Chao ôi, nó đâu giống như đệ tử chính đạo, trên mặt ai cũng đều đeo một cái mặt nạ, dối trá thì dối trá, nhưng chẳng phải vẫn có thể yên bình đó sao?  

             Nghĩ đến đây, Võ Thanh Thu không khỏi lắc đầu, ma thẳng thắn dễ cáu kỉnh và Chính đạo dối trá ôn hòa đạo đức, nhưng không ai biết ai mới là ma và ai mới là chính...  

eyJpdiI6IkU5OXJubGo2OXg2eG5rMnl4SVdlM3c9PSIsInZhbHVlIjoiVk9SXC9IWHA4QmRxTVZxK3QxeXIrMXJSVGpLK2p2bHVoUGZZSkFjbjkyMHZqa3h5WUFLNnJsOG10NHVaUUVrSDhiVER1aSs4VEQweExVOW9rZnV1NGRGQXlUVWc4cmhLRVk3ejRobWlBSkJhUmlGd1U3cUR6MzlJaGEwN2g1TnpMa0xWOURCOGR4aEYwVHJIRENmbEtVbzhQWTFJbzBab3YyVXR5THUwTVlHRTdVK09jRTJjRE1Sc201dEZNd2JFYnk2aDJURUt1Q3BHcFlTVWFLVEQ1cmZTem85NjFGY3pZdEo5SVhlSGRUcUhVcVY3NTl0ZEtRcVhycXdqUUt1NEdCdFhiSnJuRGFJemt1T1hxcExOMVdzMWRGS2gyb3ltWUlJZVRYdG1KTzczR3lyMkJLSTFtU0lycjNwWkxGbE00dkV0TjVKbjBvd1RXV2FpVmx5XC83OFRKMDFPSWpjWEtldEUyNHVtWm9nK21lejZ0bmxVbHU5cXJPWGhKRzZFb2pYRlQ4YjlNUzZ5N0hyMlBGaE9vWHJYZTJBdlBaenNkb1Z4dnVmdzVLQkttM2pySVVHMXA5STBcLytnbXBVSHRHZXFYMVNcL1YrN3RhYitRaTFpd09XMm5jTWk3YlFHa0FZVTZvaWdqamNhQnNBTFJPUTI4RkhCbDQxMXNkZFwva3FlazhiS1pKR3VkZHVlOTNzMGtWM0N2TDhsVDJkMTVBeXhFNGt3V1VTaGRmc0pcL2FsNExnQTZlcUhkNmVGWVpzc2pSWXFVS2ZJelwvYWlwTnpiNXJ1VDhUT1hvWFF3WXUxWTRUdUdcLzUwNHpTbG5rPSIsIm1hYyI6ImVmOGZkZGQxYjg4ZWU2OGQ3NGFjNzJlMWE1NDJmNjQ1YjQzZTc1YzcyMTFlNDM1MjM4ZWRhOTAyNmYwNjcwZWUifQ==
eyJpdiI6IjBPTG1ldzNiMnNBWHVqbjNPUThCaXc9PSIsInZhbHVlIjoiRWRUSzFLaVVXNHlxR1p1UTJNVHVTUjZmUjk0ZGh0dkk3UTBVVHdTZ2JPbzBKNDlJU0hwTGZaTWhyQUVLR0pBbnJjZ0V1ek9KQU1paGo1djVtN2NVRzRjcnJSNmpRYXEwcysrejZIeXpXTDl1K3RMblFYeDNYeW5IaklRNFpVSTE4OU0zcVRNWXVKZ2lkMjg5M1JVbUdIb2Nlc2lYTFVWVWE3QWtsTVhTK2lWb24xNEVYckFrRXBkOE4xYmNCZkVIZGdwRGNVSzlscm95XC8zKzRTZnI0bDJOMzJ4aVZzTVVEN1YrRjZVWG5mU1dXQWwzVnhYMm9oTndaUTdFUEIwNVdlNTBmWjUrR1I3VnVFMktDYjd4Y1dCU1Z4NlVFU1VDaW5OK3pvMWpcL0RrOXcrb0NaMGxEaTNPT1RlaDA1Ym9JV0s1NWZxTncyaVJIRVNLckhDVmw0d24xN3pCdFNKNWFOWmpmWUhtdStmbXBPeHFYUUhCSm8yN29xXC9XNHl6RWJXNUgyanJjMkttMVcrSU1Qa2xqbzVuWU56YlhLMnFvb0RVQ2ZId0hmeVowWEROYWZINng5N2VVOUVnMjZ2djBBRVwvN2d4Y0JGZFY3c1BsaVdIeVwvT0graUlFd0FiemV0SjhIQlRzOUU0S0xON05IXC9OQ0FEXC9KR2drbmdZbyt0OFg1RzJ1VnJUK2pQYStGYzVOdDFIaGFwRHVGWlh3U2t1QkZiXC9VRG4wMzJHUmphN3UwVGl0RGh4U0JBNzdSbTYzQVNEOCtEM2tEWDdyaEdUQUwyTGNOYVhsK1RRczJ5WkVXdTJ2ME10QjJldDZLQU1pYnNvOEdONkQ2WjA0SFpxS1o1TzUyWGNraEVMeW5yd0RReVwvQXZSVFZcL2xHSlVQaGROZ00zY3pkZU40bzZ1RXVGaVE0VDF5MnZWVW15UjR2amVhNktUbGlNemdDcUNVa3ZPT0NjNkY1MEw4Um1jUUxSZmZlOHVhR0NrRkpUMWdYY0p1Y2p6ZHVBRHI0SFk1ZXMzRSIsIm1hYyI6IjVkNjA5ZDg2NTY2ZTE0ZTVhMzk3ZmY4MWQ4NGIzZjcxYWMxMTY2NjEyZDQ5ZWIyOWQxMjAwZTAxYTk4MDYyY2YifQ==

             Con ngươi không khỏi co rút lại, vẻ mặt của Hàn Vân Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn ta ngập tràn lửa giận mà nhìn về phía Trác Uyên...

Ads
';
Advertisement