Đánh luân phiên  

             “Ấy, lạ thật, sao bệnh cũ của tên tiểu tử này lại tái phát rồi, lại không định ra tay nữa sao?” Trên khán đài của trận đấu, Dương Sát xem mà thấy khó hiểu vô cùng.  

             Đám người Võ Thanh Thu cũng lập tức ngẩn người, nhìn về phía Trác Uyên trong màn hình với vẻ mặt khó hiểu. Không phải tên tiểu tử này đã tỏ ý kính trọng với đám người Ma Hồn Tông rồi sao, sao lại đùa giỡn, ra vẻ lợi hại như vậy chứ?  

             Không ra tay trong cuộc chiến đoàn đội, rõ ràng là thể hiện coi thường, khinh miệt đối thủ, hắn làm như vậy, quả thật là tát mạnh một cái lên mặt đám người Hàn Vân Phong!  

             Hơn nữa hắn tát cũng thôi đi, vì sao vừa rồi còn cho quả ngọt, sau đó lại tát cho một cái, cũng thật khó lường trước được. Rốt cuộc tên tiểu tử này đang nghĩ gì trong lòng vậy chứ?  

             Nhưng bọn họ đâu biết đâu rằng, không phải Trác Uyên hắn coi thường đối thủ không ra tay, mà là hắn không thể ra tay.  

             Cánh tay phải của hắn bị kiếm thánh làm bị thương, nếu không cẩn thận lộ ra chút sơ hở, bị Song Long chí tôn nhìn thấy, hắn sẽ xong đời. Còn tay trái của hắn, lại không có có sức mạnh lớn như vậy.  

             Bỏ qua cánh tay phải cường mạnh không dùng, mà dùng tay trái yếu đuối sẽ càng khiến mọi người nghi ngờ.  

             Cho nên, hắn dứt khoát cố làm ra vẻ lợi hại, không ra tay nữa!  

             Aài, nếu Luân Không của Ma Hồn Tông trực tiếp nhằm vào Ôn Đào của Kiếm Thần Tông, với thực lực của hắn ta có thể sánh được với đệ tử Thượng Tam Tông, vừa hay có thể phối hợp với kế hoạch của ta, có lẽ có thể giấu được mọi người có mặt ở đây, ta cũng sẽ không bị động như vậy!  

             Đáng tiếc, không biết dây thần kinh nào của Ma Hồn Tông bị chập, lại hùng hổ lên. Tuy rằng khâm phục lòng gan dạ của bọn họ, nhưng không thể không nói, thực lực của các ngươi vẫn quá yếu, không diễn được vở kịch này với ta, nếu không sẽ quá giả tạo!  

             Hết cách, ta không theo được nữa!  

             Trác Uyên sờ mũi, bất đắc dĩ, thở dài một tiếng từ đáy lòng, lắc đầu.  

             Nhưng Hàn Vân Phong nhìn thấy tất cả, cũng vô cùng tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Trác Uyên ngươi có ý gì hả, khinh thường người khác thì cũng thôi đi, còn sỉ nhục chúng ta trước mặt mọi người, ngay cả giao đấu với chúng ta cũng không thèm sao? Nếu đã vậy, ngươi ngạo mạn như vậy, vừa nãy việc gì phải cố ý dừng chân, đi sánh vai cùng chúng ta? Đùa giỡn chúng ta có phải không?  

             Hàn Vân Phong hằm hằm cắn môi, con mắt hơi nhíu lại, lạnh lùng lên tiếng: “Trác Uyên, ta sẽ để ngươi ra tay!”  

             “Hừ, muốn giao đấu với Trác quản gia của chúng ta, trước tiên bước qua cửa ải của ta rồi nói!” Thích Trường Long bất giác lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng ngăn trước mặt Hàn Vân Phong, bình tĩnh nói: “Lần này tuy rằng chúng ta khiêu chiến đồng đội, nhưng chúng ta cũng không được lợi, một chọi một, đánh luân phiên. Nếu ngươi có thể liên tiếp đánh bại sáu cao thủ Hóa Hư Cảnh chúng ta, vậy thì sẽ không có ai có thể ngăn cản ngươi khiêu chiến với Trác quản gia!”  

             Cái gì, đánh luân phiên một đấu sáu?  

             Con ngươi của Hàn tam thiếu gia bất giác co lại, mắng lớn: “Các ngươi còn cần thể diện không hả, đại ca của ta mới là tu giả Hóa Hư tầng hai, các ngươi có ba người đều là cao thủ Hóa Hư tầng ba, đánh luân phiên với các ngươi, dứt khoát đứng im bất động cho các ngươi đánh cho rồi…”  

             “Lão Tam, câm miệng!”  

             Nhưng Hàn tam thiếu gia còn chưa nói hết, Hàn Vân Phong quát lớn một tiếng, cắt ngang lời hắn: “Nếu là chiến đấu đồng đội, chúng ta chỉ có hai tu giả Hóa Hư, bọn họ chỉ cần phái ra hai cao thủ đeo bám chúng ta, những người còn lại các ngươi đều sẽ có kết cục bị giết trong phút chốc. Sau đó, sẽ trở thành cục diện sáu chọi hai. Ngươi cho rằng cục diện như vậy, chúng ta có thể chống cự bao lâu?”  

             Hàn tam thiếu gia sững người, lập tức thở dài một tiếng, cúi đầu.  

             Mí mắt Hàn Vân Phong run lên, thở hắt ra, nói tiếp: “Cho nên, tuy rằng đánh luân là một chọi sáu, nhưng là đánh đơn độc, có lợi với chúng ta, ta chấp nhận!”  

             “Vậy được, ra chiêu đi!” Thích Trường Long khẽ gật đầu, tiến lên trước một bước, cất cao giọng nói.  

             Hàn Vân Phong ngẩng đầu nhìn Trác Uyên ở phía sau cùng trong đám đông một cái, con mắt nghiêm lại, cơ thể run lên, nhưng nghe một tiếng gầm vang trời vang lên, một thân hình cao mấy chục trượng, toàn thân tỏa ra hào quang màu xanh nhạt, sư tử khổng lồ với đôi cánh sau lưng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.  

             Hơn nữa, con sư tử đó vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống, gió lạnh thấu xương, đâm thẳng vào xương cốt.  

             Con người của mọi người đều co lại, kinh hãi, đó là… thần hồn của Hàn Vân Phong?  

             Lập tức, những người vây xem trong hội trường đối chiến đều sôi sục lên.  

             Nói chung, thần hồn là tấm khiên mạnh nhất của cao thủ Hóa Hư, nhưng cũng là điểm yếu ớt nhất. Cho nên nếu không toàn lực ứng phó, liều chết một phen, hoặc là trong lòng có tính toán, thần hồn sẽ không chịu tác động bên ngoài, người thường sẽ không dễ dàng sử dụng ra thần hồn.  

             Dù sao thần hồn bị tiêu diệt, bản thân người đó cũng sẽ chết!  

             Cho nên, mặc dù là cuộc thi đấu Trung Tam Tông, người xem cũng chưa thực sự chứng kiến cao thủ Hóa Hư sử dụng thần hồn để tấn công. Ngay cả vừa nãy Nhậm Thông bị một đám người vây đánh, thà bị người khác phong ấn tu vi, cũng không mang thần hồn của mình ra, sợ người ta tiêu diệt thần hồn!  

             Nhưng không ngờ rằng, trên trận đấu khiêu chiến của Trung Tam Tông trận thứ hai, Hàn Vân Phong lại gọi thần hồn ra ngay từ đầu, cũng toàn lực ứng phó thực sự, lấy mạng đổi mạng!  

             “Đại ca!” Con ngươi của Hàn tam thiếu gia cũng phải co lại, cùng kêu lên với Hàn nhị thiếu gia, con mắt đầy vẻ lo lắng.  

             Hàn Vân Phong chậm rãi vung tay, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Những người này đều là cao thủ khó chơi, nếu không thể toàn lực ứng phó ngay từ đầu, thời gian càng lâu, càng bất lợi với chúng ta!”  

             “Ha ha ha…  Không hổ là đại thiếu gia Ma Hồn Tông, quả nhiên anh hùng dũng cảm. Tại hạ xin tiếp đến cùng, cũng lấy thần hồn ra ứng chiến!” Thích Trường Long bất giác cười lớn một tiếng, đột nhiên có cảm giác anh hùng trọng anh hùng, cơ thể run lên, ánh hào quang màu vàng đất cũng bỗng phát ra từ trong cơ thể.  

             Chỉ trong thoáng chốc, một đạo ấn thạch lớn mấy chục mét xuất hiện trên không trung, cảm giác nặng nề.  

             Mí mắt của Võ Thanh Thu run lên bất giác kinh hãi, lên tiếng: “Là khí hồn vô cùng hiếm có, Đáo Hải Phiên Thiên Ấn?”  

             “Đúng vậy, thần hồn bình thường phân ra thú hồn, nguyên tố thần hồn và Lãnh Vực thần hồn, tuy rằng khí hồn này hiếm thấy, nhưng là thần hồn cùng một cấp bậc với thú hồn! Còn thần hồn của Hàn Vân Phong là sư tử gầm Phi Thiên Phong, chí hàn chí âm, hoàn toàn tương khắc với Đáo Hải Phiên Thiên Ấn chí dương chí cường. Như vậy, thì phải xem công lực của thần hồn hai bên thế nào!” Viêm Ma cũng khẽ gật đầu, phân tích một cách tinh tế.  

             Diệp Lân ở một bên nhìn Bạch Vô Liễu, bình thản nói: “Vậy Hàn Vân Phong thắng rồi!”  

             “Tại sao?” Hai người đều không khỏi sững sờ, khó hiểu nhìn về phía hắn ta. Theo lý mà nói, tu vi của Thích Trường Long còn cao hơn một bậc so với tu vi của Hàn Vân Phong.  

             Diệp Lân không khỏi hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên lên tiếng: “Bởi vì hắn liều mạng!”  

             Phập!  

             Một tiếng nổ bỗng vang lên, đúng lúc Diệp Lân vừa dứt lời, sư tử gầm Phi Thiên Phong đã là hung hăng đập vào Đáo Hải Phiên Thiên Ấn, sau đó đan xen xuyên qua nhau.  

             Nhưng, chỉ trong phút chốc, Đáo Hải Phiên Thiên Ấn đã để lại nắm dấu ấn móng vuốt sắc bén, từng tầng băng sương cũng không ngừng ngưng kết trên bề mặt.  

             Phốc!  

             Cơ thể Thích Trường Long run lên, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời thu lại thần hồn thu của mình vào trong cơ thể, rồi cung kính ôm quyền về hướng Hàn Vân Phong, trịnh trọng nói: “Khâm phục!”  

             “Không dám!” Hàn Vân Phong cũng ôm quyền đáp lễ, nhưng trên trán cũng đầy mồ hôi.  

             Vốn dĩ hắn ta là bên chiến thắng, nhưng nhìn nét mặt của hai người, ngược lại dường như hắn ta càng suy yếu hơn.  

             Mí mắt của Trác Uyên hơi rung lên, nhìn Hàn Vân Phong một cái sâu sắc, lòng thầm gật đầu, mẹ kiếp, tên tiểu tử này đúng là một người rắn rỏi, không có vẻ yếu ớt của công tử tông môn, ngay từ đầu đã cùng cách đánh lấy mạng đổi mạng, có lẽ có liên quan đến gia giáo của cha hắn ta.  

             Ma Hồn Tông, không đơn giản!  

             Võ Thanh Thu cũng chấn động, không thể tin nổi nói: “Thiên hạ đâu có cách đánh như vậy? Cổ nhân nói, rồng bay cao sẽ có lúc hối, phải để dành chút sức lực mới có dư sức lực. Mặc dù là sống chết mong manh, trong mười phần lực, mang ra hai tám phần giữ lại hai phần, mới có thể có đường sống, sức lực bất tận, kéo dài không dứt. Nhưng tên tiểu tử này, mười phần lực lại mang ra mười hai phần, không giữ lại cho mình một phần sức lực để ra chiêu tiếp theo, như vậy, nếu trong chiêu đầu tiên, hắn không thể chấn động đối thủ, thì đúng là ép mình vào con đường chết. Tên tiểu tử này, cũng là kẻ ác!”  

             “Lấy mạng đổi mạng, chỉ vì một trận chiến với người đó, khát vọng này, các ngươi sao có thể hiểu được?”  

             Diệp Lân khinh thường bĩu môi, thản nhiên lên tiếng: “Hắn muốn lấy một địch sáu, hay là đánh luân phiên, cuối cùng mặc dù không bị đánh bại, cũng sẽ bị hao tổn đến chết. Cách tiết kiệm sức lực suy nhất, ngược lại là cách sử dụng tòan bộ sức lực, tấn công một lần là xong. Mỗi lần hắn đều liều cả mạng sống, nhưng đối thủ không có dũng khí như vậy, hoặc nói là dục vọng, cho nên hắn thắng, có thể giữ lại càng nhiều khí lực. Nhưng dù là vậy, cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu sức lực, cũng nói không chính xác được!”  

             “Đúng rồi Viêm Ma, ngươi nói ngươi muốn giao đấu với hai sư huynh chúng ta, nhưng người có lòng gan dạ và khát vọng liều lĩnh này không?” Bỗng nhiên, Diệp Lân nhìn về phía Viêm Ma ở một bên, nói đùa.  

             Lông mày của Viêm Ma rung lên, nhìn vào chiến trường, Hàn Vân Phong lại đánh bại một chiêu Ma Sách Tông Bách Luyện, đang thở hổn hển, cân nhắc một chút, khẽ lắc đầu, nhưng trong mắt lại thêm phần kính trọng!  

             Tên tiểu tử này… là người tu luyện cố chấp.  

             Trong Ma Đạo, không phải cũng hàm chứa ý cố chấp sao, hắn ta là người của đạo này ư!  

             Khà khà khà!  

             Trong sơn cốc nhỏ, tuy rằng chỉ là giao đấu với hai người, nhưng Hàn Vân Phong đang thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi.  

             Hàn nhị thiếu gia và Hàn tam thiêu gia vội vàng đến trước mặt hắn ta, dìu cơ thể hắn, quan tâm nói: “Đại ca, ngươi không sao chứ, hay là… Chúng ta bỏ qua đi. Bọn họ đang làm khó dễ ngươi, đang xem trò cười đấy. Với dáng vẻ hiện tại của ngươi, cho dù đánh bại sáu người thì đã làm sao, đến lúc đó có lẽ ngay cả đứng, ngươi cũng không đứng nổi. Như vậy… không khôn ngoan!”  

             Lông mày của Hàn Vân Phong run lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trác Uyên, chỉ thấy nét mặt hắn vẫn nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không thèm quan tâm đến mình, lòng hắn ta bất giác trầm xuống.  

             Biết rõ không thể mà vẫn cứ làm, là không khôn ngoan!  

             Nhưng khi hắn ta nghĩ tới những lời Ôn Đào nói, tu luyện vốn là nghịch thiên, nếu mất đi cơ hội giao đấu với kẻ địch mạnh, hắn ta sẽ hối hận cả đời.  

             Vừa nghĩ đến đây, Hàn Vân Phong lại ưỡn ngực, hít thở sâu, ánh mắt sáng nhìn về phía Trác Uyên.  

             Mặc dù trong mắt ngươi không có ta, nhưng ánh mắt của ta luôn dõi theo ngươi, tu hành của ta, tuyệt không dừng lại!  

             “Đúng vậy, chính là như vậy, Ma Đạo đại thiếu gia!”  

eyJpdiI6IjNqNHl3eE4yRE1LeWN5RU1QaGU0YWc9PSIsInZhbHVlIjoieEJMdlJ4c3ZUQ2x0cjIzWU5CWnUybURoaklUSGtack1sNXY0bVlNdEhFRTJrN2hIWUtreWpwM3lBZHRZUDNUSlJMNXA5MjZiWnhrSzhqWlhuM0I3blBrVVd2VDYwY29vTlQ5SSs4U1wveWRua2h3M1N5TEZ2R01wejAwT2NyQzI1OWNHc0RqR0Yra21ZRmR1XC9vNGNcL2E2UmtDU3lIRHRHYnNBNG1Fb3pNR2drdEwyRTNTazk1dllHV3FaZE1rR0lqTHNhaUJIY1g3UnlUWmYrZEc4VnFjREkxREdSS21VRXYzRUh3eE5PdW9TWHorc2t1UWxrRDRxeEJtWkpKbjAyek1SN1ZPUlh1TmQ0MGdkcXhWOWJpbGRySnBLRnVQcmJ0SUFRdXJnSFpFbnRBb2NOYitZV0NlZW1FUHVNT0hHQWcyQXRIQW9VM2U3QTZKYkJ0NlUycXVhODhtV25cL2dEWlNYbnNEbWdQUWdvZnZ1OHpuVVwva2lhZmM2WnZMUGgydEJ3Z0U4MUxVY3FHSkpJR0hzbXh0OThuY0UyN0dcL2NtcFVpczUzVjVBRW9yRm44R2t2TkxnZkEraEY0bndCUVdQQnJHUG13VjVQSGQrOXNvSWRRZU1EQjM0dExpVTJZN2Rmd3NZaVNvOUlJZ3hKeG13U2VKN0RGZFBBa3hIc0xwckF1aG5iRGl4TXA3SEZUcVNcL2UxVjllQ0FsQjNWUnIxenBGcDVNTkRsXC9od1ROS2NlaHh1WmdBbFlHREpuSENXUWR0eVpFckt5bzV3d0t2c2Y5YVNVWml3K0JtM0h2encyd0hDWTB4V2xzMDVYSGs2WTZcL2lhWDFIWnVUN2RHalF0UUhTbnZJTzZpYzh1VXhHXC9kcmN6UUhpenhPNytDY3N6OFhZZ0ZldGZuZXhndE1rNWpIMmswMUd3N2hIY3N2OHR3NGNONjk0MnZiOFdNNkJXNjdvY1ZCUT09IiwibWFjIjoiMTZkOTA5ZjAxYzBkMTkyNWQ5OGMyMjM1ZTI3YTBjOTQ5OTlhMzU4ZjRlZWNlYzE0YTA5YjRmYWQ3MDE0YzcyNSJ9
eyJpdiI6Im1jZDZxSmtxb1Z6VkhuRzlGaVcyQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiSG8wSzdxVTdnUmhlQ1lWQTcycnF4aURrXC9rYU42VkpjcXptVjBRcXdvVUdxWWZyVVhvRXA3ODRraHpHRWx0b2loVEVUbFRBYlhOdEtIQVBRYU9OVHRGZE1JWGtkb0ZvaWxwSGNUVnhjV09kR2d5UlFEbXROTGpubkZ3OTBwQ1BZbGlSZzhkSUxcLzI4dXRWbUhkOVFCZmNLZmVCXC9sOE9xck8wOE52bzhcL2JyQXliamhleHpiUUNzbTRwb1VpV1hRYkV0MkRkSWViV1hwNk9TQkRqeTZrdnE5K2Q2Q29jS1NxXC9MeGtNcVFNVGVYOWRIWGhCRVQxUHo2YlZjTjQ3RzU0WGJEVitic3RkSWdJRFwvcEFcL2hzWHk0bWU4UTJjUmVycGt3dUxGd09aajBsQ21oU0lMdUZweGVadEw1NTRRODhBMXkwWWpaYjNJQTNDSXFMdFB1VUJjenRuazNYNm96UnJ3ZnZNaGMwWE93TkNcL3FRT3UwXC83QnBERFpLVDNaNTlFUkxkN1wvbXVEVlY0dk1jeDZWZzZ5ZVwvalNldUNMdGZQUnhUWHhtcWdLT0U4b0s0bHdlcDQzYmlcLzRoSG1hSndSTWtlaDZNbStiWnlEMkRseGo5RkcyOFZxNytHaUpQZ29FU0VBSnRyMlI2TWM1NGtDczh1SGpraVFLeXJhbUpCSkxcL0xDZVVqR0dcL2pvak1iOUFWdTFISGc9PSIsIm1hYyI6ImQ4Y2NhZTI3YjczZjE3YTA5NTZlNTlmMTY4ZWVlNWE2ZTU0ZTczZGJmNzExYWYwYWRmMGU3ODQwODRkZGU5YTkifQ==

             Có lẽ ban đầu mình coi Trác Uyên là đối thủ, và cứ muốn nhất định phải vượt qua hắn ta, nhưng bảo mình, mãi mãi không dừng bước….

Ads
';
Advertisement