Người có đạo đức  

             “Hàn công tử, ngươi cần gì phải làm thế chứ?”  

             Ôn Đào nhìn chằm chằm vào con sư tử yếu ớt đang nằm rạp trên mặt đất sau khi đụng phải Lục Hạt kia, mặt ngơ ngác, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sớm biết ngươi chấp nhất như vậy, lúc trước ta đã không nên nói mấy lời kia, hiện giờ ngươi lại rơi vào tình cảnh như vậy, đều là do ta hại ngươi rồi!”  

             Tròng mắt Tạ Thiên Thương hơi run lên, hắn ta cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào nơi đó, một lúc sau cũng không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng, cất giọng ai oán liên tục: “Uổng công trước kia ta tự cao yêu võ như mạng sống, nhưng cũng vẫn kém Hàn Vân Phong này một chút. Hồn bạo, chính là bạo phá thần hồn, là chiêu cuối cùng làm trọng thương đối thủ, nếu không phải đối thủ sống còn, thì chắc chắn sẽ không có ai dùng đến. Rốt cuộc, đây chính là loại thương thế rất khó để có thể phục hồi như cũ. Tuy rằng lần này Hàn Vân Phong chỉ tự bạo hai cánh trong thần hồn, nhưng như thế cũng làm lực lượng thần hồn của hắn ta giảm mạnh đi rất nhiều, việc tu luyện sau này coi như bị hủy hoại hoàn toàn!”  

             “Bỏ gốc lấy ngọn!”  

             Viêm Ma đang đứng ở đài cao nhìn dường như cũng có chút phẫn nộ, nhưng cái giận này cũng không phải thật sự tức giận, mà là giận vì đã không can ngăn, trong đó có không ít tiếc nuối: “Hắn ta khiêu chiến Trác Uyên không phải vì để sau này bản thân có thể tiến một bước trong tu luyện đại đạo hay sao? Hiện tại thần hồn cũng đã tàn khuyết mất rồi, còn tiến về phía trước kiểu gì nữa đây?”  

             Võ Thanh Thu lẳng lặng nhìn rồi khẽ gật đầu, cũng không nhịn được mà thở dài trong thương tiếc, nhưng Diệp Lân lại khinh thường mà cười, nhìn về phía con sư tử kia gật đầu vô cùng khen ngợi: “Đúng là hạng người nông cạn có khác, các ngươi thì biết cái gì? Thần hồn tuy quan trọng, nhưng tổn thương không phải không thể trị được, chỉ là hơi phiền toái mà thôi. Nếu ta đoán không lầm, ở Song Long Viện, Trác Uyên và còn ta nữa, đều có thể chữa trị cho hắn ta, không có gì ghê gớm cả. Chỉ là bước đi hắn ta làm ra hôm nay lại có ý nghĩa vô cùng to lớn. Trong tu luyện đại đạo có rất nhiều khó khăn, nếu biết rõ không thể làm, hắn ta cũng chỉ có thể làm như thế như thế. Nhưng hiện tại hắn ta có thể đi ra khỏi khúc mắc, chỉ một chút như vậy nhưng mục đích hôm nay của hắn ta đã đạt thành, mặc dù hắn ta không giao thủ với Trác Uyên, nhưng vẫn có thể vượt qua chướng ngại trong lòng!”  

             Tròng mắt vô thức co rụt lại, hai người không kìm được mà khẽ liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt khó tin rồi lại nhìn về phía Diệp Lân.  

             Thần hồn tàn khuyết mà còn là việc nhỏ, trả lại cho các ngươi các ngươi cũng vẫn có thể trị được sao? Song Long Viện thì không nói, dù sao cũng đứng đầu Tây Châu, nhưng ngươi và Trác Uyên là ai mà lại có năng lực lớn như vậy chứ?  

             Dường như đã nhìn ra được nghi hoặc trong lòng bọn họ, Diệp Lân cười thần bí, không cần phải nhiều lời nữa…  

             Bộp bộp bộp!  

             Khói thuốc súng dần dần tan đi, Hàn Vân Phong kéo theo thân thể còn yếu ớt hơn cả lúc trước, mặt xanh như tàu lá chuối bước ra, nhìn về phía Lục Hạt đối diện đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, máu tươi không ngừng chảy ào ạt ra ngoài, hắn ta lạnh nhạt nói: “Ta thắng, lần thứ ba!”  

             Tròng mắt vô thức trừng lên, Lục Hạt khẽ cắn môi, muốn đứng dậy nhưng mãi không dậy nổi. Chỉ là trong hai con mắt kia tràn đầy vẻ oán độc.  

             Hắn ta thật sự không ngờ rằng Hàn Vân Phong lại cực đoan như thế, lão tử cũng đã nói không cần mạng ngươi, ngươi tội tình gì phải tổn thương thần hồn để thắng được trận chiến này cơ chứ?  

             Kẻ điên, quả thật chính là kẻ điên!  

             Nhìn khuôn mặt không cam lòng kia của Lục Hạt, Hàn Vân Phong lại nhếch miệng cười, có vẻ khá vừa lòng, sau đó lại lần nữa nhìn về phía người của Ma Sách Tông, quát to: “Người tiếp theo, ứng chiến!”  

             “Đại ca…” Hai huynh đệ Hàn nhị thiếu nghe được, thân thể vô thức run lên, mở miệng muốn khuyên can, nhưng vừa thấy khuôn mặt kiên định kia của hắn ta thì lại cân nhắc một lúc rồi rụt đầu về.  

             Bọn họ biết, đại ca của bọn họ tính rất bướng bỉnh, một khi đã nghiêm túc lên thì ai cũng không thể khuyên được.  

             Trong lòng chợt rùng mình, mọi người ở Ma Sách tông nhìn con sư tử suy yếu đó, lại nhìn chủ nhân Hàn Vân Phong còn suy yếu hơn kia, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kính trọng.  

             Sự kiên trì trước khó khăn của Hàn Vân Phong, nghị lực không đạt mục đích thề không bỏ qua thật sự đã lay động mọi người. Hơn nữa không chỉ là bọn họ, ngay cả những người xem trên đài cũng đều tỏ ra kính trọng.  

             Nhẹ nhấc chân bước đến trước mặt hắn ta, Quỷ Hổ nhìn hắn ta chằm chằm, lạnh nhạt nói: “Lượt tiếp theo là ta, xin được chỉ giáo!”  

             “Rất tốt, ra chiêu đi!” Mí mắt hơi run lên, Hàn Vân Phong lại trở nên nghiêm túc, mạnh mẽ kiên trì giữ cho thân thể mình không ngã, hắn ta thở dài, hét lớn ra tiếng.  

             Thần hồn sư tử của hắn ta cũng miễn cưỡng đứng dậy, nhìn về phía Quỷ Hổ rống to.  

             Tuy rằng suy yếu, nhưng tràn đầy ý chí chiến đấu, không lộ ra một chút nhút nhát nào!  

             Trầm ngâm một lúc, Quỷ Hổ không nói thêm cái gì nữa, đi thẳng đến chỗ Hàn Vân Phong. Hai huynh đệ Hàn nhị thiếu mặt lo lắng nhìn nơi này, lo lắng đại ca của bọn họ có thể tiếp tục chịu đựng được nữa hay không.  

             Hàn Vân Phong cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng hắn ta rất rõ ràng, rằng lấy thân thể của hắn ta hiện tại, chỉ sợ rất khó để so chiêu cùng Hóa Hư cao thủ.  

             Nhưng điều khiến hắn ta cảm thấy kỳ lạ chính là, trên người Quỷ Hổ vậy mà không có chút sát khí và địch ý nào, dường như là chỉ tùy tiện đi đến chỗ hắn ta mà thôi.  

             Lông mày của Hàn Vân Phong nhíu chặt lại, trừng mắt nhìn Quỷ Hổ: “Ngươi có ý gì, ngươi cho rằng giờ chỉ cần một đầu ngón tay của ngươi là có thể làm ta gục ngã sao?”  

             Quỷ Hổ không hề trả lời, chỉ thản nhiên đi tới trước mặt hắn ta, rồi sau đó, dưới ánh mắt vô cùng khó hiểu của hắn ta, Quỷ Hổ giơ tay cầm lấy nắm tay tay hắn ta gõ ba cái vào ngực mình, sau đó quay người rời đi.  

             Hàn Vân Phong không khỏi sững sờ, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu rõ ý của hắn ta cho lắm. Mọi người còn lại cũng mơ hồ không hiểu rõ tình huống!  

             Đúng lúc này, Khuê Lang lại tươi cười đi đến trước mặt hắn ta, giống như Quỷ Hổ lúc nãy, cầm lấy nắm tay hắn ta gõ ba cái vào ngực mình, nhếch miệng cười nói: “Ta là người tiếp theo, ha ha ha…”  

             Nói xong, Khuê Lang cũng quay người lại, bước chân nhẹ như lướt mây mà rời đi!  

             “Này, các ngươi có ý gì hả?” Hàn Vân Phong không kìm được ngạc nhiên, vẫn không rõ ý của bọn họ.  

             Nguyệt Linh bĩu môi khinh thường, rất nhanh đã đi tới chỗ hắn ta, bình đạm nói: “Ngươi còn không rõ nữa sao, vừa nãy bọn họ đã bị ngươi đánh bại rồi, cho nên từng người một mới đi qua như thế. Không phải ngươi muốn khiêu chiến với sáu vị cao thủ Hóa Hư sao, ta là người cuối cùng đây!”  

             “Từ từ đã, các ngươi định…” Hàn Vân Phong không khỏi kinh ngạc, trong lòng có chút cảm động xen lẫn một chút cảm giác khó nói.  

             “Đừng nói nhảm nữa, nắm tay kia của ngươi đâu…ờm…”  

             Nguyệt Linh đi đến trước người hắn ta, vốn cũng định làm như bọn Khuê Lang, để nắm tay của hắn ta gõ lên ngực mình, có chút ý tứ. Nhưng khi vừa nhìn đến núi non dựng thẳng cao ngất kia của mình, nàng ta không khỏi đỏ mặt, rồi xua tay nói: “Ờ, thôi vậy, ta là người yếu nhất trong sáu người, nếu bọn họ đều đã bại, ta cũng nhận thua là được!”  

             Nguyệt Linh không kiên nhẫn vẫy tay rồi quay người lại, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng trở về, chỉ để lại Hàn Vân Phong ngơ ngẩn nhìn ba người, trong lòng cũng có một tia cảm động khó giải thích.  

             “Quỷ Hổ, các ngươi vừa mới làm cái quỷ gì thế?” Trác Uyên vô thức cười khẽ, nhìn về phía bọn Quỷ Hổ thản nhiên nói.  

             Quỷ Hổ bất đắc dĩ nhún vai, nói ồm ồm : “Trác quản gia, ngài vừa mới thấy đó thôi, ta ăn ba quyền của hắn ta, sau đó bại trận!”  

             “Đúng đúng đúng, ta cũng thế!” Khuê Lang cũng vội vàng gật đầu, cười xán lạn ra tiếng.  

             Trác Uyên không tỏ ý kiến mà chỉ lắc đầu, bật cười nói: “Ba quyền vào ngực, các ngươi là đang kết bái huynh đệ với nhau chắc! Nhưng mà nếu các ngươi đều nhận thua rồi, xem ra đã đến lúc ta nên ra tay!”  

             Nói xong, Trác Uyên nhấc chân nhẹ nhàng, cuối cùng cũng đi đến trước mặt Hàn Vân Phong, mà ánh mắt Hàn Vân Phong cũng ngưng lại, ý chí chiến đấu trong mắt lại lần nữa bốc cháy hừng hực lên: “Ta chờ giờ phút này lâu lắm ròi!”  

             “Ha ha… Từ trước đến nay ta đều nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi có thể đi đến trước mặt ta, có nghĩa là đủ tư cách uống rượu ngôn hoan cùng ta, ra tay đi!” Trác Uyên cười nhạt, hơi gật đầu.  

             Một đường cong vui vẻ khẽ lướt qua khóe miệng, Hàn Vân Phong cũng cung kính ôm quyền, bắt đầu kết động thủ ấn.  

             Nhìn thấy đại ca mình lại lần nữa toả sáng và tràn đầy sức sống, hai người Hàn nhị thiếu không khỏi kích động, sau đó lộ ra vẻ mặt biết ơn mà nhìn về phía bọn Quỷ Hổ, dùng nắm tay gõ lên ngực mình.  

             Huynh đệ, đa tạ!  

             Dù ở đâu đi chăng nữa, chúng ta cũng biết đến anh hùng kính trọng anh hùng. Nếu đại ca các ngươi cố chấp muốn giao thủ với Trác quản gia như thế, tại sao chúng ta lại không thuận theo chiều nước mà giong thuyền lại chứ?  

             Bọn Quỷ Hổ cũng vỗ ngực đáp lại.  

             Nhưng mà vào lúc này, một tiếng vang nhỏ vang lên, một tia sáng bỗng dưng chiếu xuống, bên trong truyền đến giọng nói già nua của trưởng lão bình phán: “Thời gian ba canh giờ đã hết, đối chiến giữa hai bên kết thúc, tất cả đi trở về đi. Nếu còn ra tay nữa thì sẽ coi là tư đấu!”  

             “Cái gì?”  

             Cơ thể Hàn Vân Phong vô thức run lên, cả người hơi lay động, vẻ mặt không cam lòng: “Sao có thể nhanh như vậy được?”  

             Nói xong, trước mắt hắn ta tối sầm lại rồi bỗng dưng ngã xuống. Trác Uyên nhìn thấy, tay phải vừa giơ lên, lại đột nhiên thu về, đổi thành tay trái xuất kích, vội vàng đỡ lấy hắn ta, buồn bã nói: “Hàn huynh, lần sau lại tìm cơ hội vậy!”  

             Lông mày Hàn Vân Phong hơi run rẩy, gương mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn về phía Trác Uyên, hơi thở mong manh nói: “Lần sau ngươi có thể giao thủ cùng ta ở lễ tạ thần được không?”  

             “Đương nhiên, cái này xem như là ta hứa hẹn, lần này thực hiện không được, lần sau chắc chắn sẽ đền bù!” Trác Uyên nhìn chằm chằm hắn ta, bình tĩnh lên tiếng.  

             Nghe được lời này, cuối cùng Hàn Vân Phong cũng nhếch khóe miệng, hai tròng mắt nhắm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Con sư tử thần hồn kia của hắn ta cũng đột nhiên biến mất, trở về lại trong cơ thể của hắn ta.  

             Vác thân thể Hàn Vân Phong lên, Trác Uyên dẫn đầu đi đến chỗ nơi có ánh sáng kia. Người hai tông khẽ liếc nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa mà vội vàng đuổi theo.  

             Chỉ có Lục Hạt bị trọng thương để Thích Trường Long cõng đi…  

             Bốp!  

             Một làn sóng dao động không gian phát ra, người hai đội lại lần nữa về đến chiến trường này, mà nghênh đón bọn họ chính là mọi người trong thính phòng đang đứng dậy vỗ tay!  

             Khác với lần đầu tiên khiêu chiến với Thiên Hành Tông, lần này Ma Sách tông vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng thái độ lại hoàn toàn trái ngược. Bọn họ không hành hạ đối thủ đến chết, ngược lại còn biểu hiện ra sự kính trọng cao nhất. Đương nhiên, ngoại trừ người nào đó ra, cái này không khỏi khiến cho mọi người ở đây có một nhận thức hoàn toàn mới đối với người trong Ma đạo!  

             Trưởng lão bình phán nhìn người của hai tông chằm chằm rồi ho khan một tiếng, đang muốn tuyên bố kết quả, Trác Uyên lại giành trước một bước, lạnh nhạt nói: “Bình phán trưởng lão, lần này hai tông đều có mười người đi Tu Di kết giới, trở về mười người, đều trọng thương một người, có thể coi thế hoà!”  

             “Ờm, cái này…” Trưởng lão bình phán không khỏi sững sờ, trưởng lão bình phán lại lần nữa liếc mắt nhìn mọi người, rồi sau đó khẽ gật đầu, bình đạm nói: “Nếu các ngươi nguyện ý nhượng bộ, vậy lão hủ sẽ thuận nước đẩy thuyền, lần khiêu chiến này coi như hòa!”  

             Lời vừa nói ra, mọi người ở đây càng thêm kinh ngạc, sôi nổi nhìn về phía Trác Uyên vẫn luôn không nhúc nhích kia!  

             Theo lý thuyết mà nói, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được rằng Ma Sách tông chiếm hết ưu thế, là người thắng chân chính, nhưng Trác Uyên thế mà lại nhường thành quả thắng lợi này, lập tức cho đối thủ sự kính trọng lớn nhất.  

eyJpdiI6InpQalp4MkVkOHNHRXZ2SThUdnlsZmc9PSIsInZhbHVlIjoieFJ0ekFzVFwvcjNYRXU4c09TbER2RHVjTm5PSkd5Y2pYaEV6VjRHVTUyZ2NVUjlReVp3cVwvRXlMczNJaURkaXU5OEluTTE0QXpxaVlONEFFZGJTUit4Y1NPbVJsTjMyZm9ONWVCNXJIRkdwUTJuMW9iRWpqTklON2E1Zmt6ZkFyMFdRbm9Sc0RTTVpGb3RUMFkySWhtRWxUZmxFcUJyZkVwSllQV1hzY29UT3lDQ0hoV3hcL2xDNWZuRitlUWpkSWJMOGdmK3lhdG1LM05MQmQybUk5aW1lZllEOHZuNUM2SnEwZktISzdRdElBOThiXC9yZmwyQ1M4MDFKMVA1OTRneHptUDRIOThlWko2K1BcL2NaQjc1a3E0OU8raHN3RFA4RDRkZFVtRm9GUiswaXowRFpBWXY2TURvaGxrZUs1aFloeTVJQVE1TVFaUW1ad1F2WDVORk5ReDBUQ0xJY1VXMzlxbjQrWFVSNnJ4MkVvTVpLWkQwT2Fwb2dUUjNmQmJ6R210M2lPclhLeGxUSmhDc29HYnJzMGZtbWUwNWZNaXRkVEtuUVlnRk1MK3B5ekdsSVVYOFpKcFlJV1VKaEVzZzU1UjhTbW02dUc1T1FzRlh2TXFBTEhucStYaXpHd1pwMktWVVFrYjF4VUNzYz0iLCJtYWMiOiI3NjNlNjZhZGNlMDBhYWI0ODNjNTI2YjFlMDIyMjg0M2Q0ZjI0NDQzNTFlMTM0OTE4ZjQ3MjI5NDg4NDk5NDA4In0=
eyJpdiI6Ik42WFZicGZ0VEpHOHhXZDIxeDFvYkE9PSIsInZhbHVlIjoiME1JUTF0NlwvNm1BZDM1SFRzYmxUdXBoQmRBcWpDR09meG5jS1k2c3l5VzhITVZ6enlFdXdRTHdHQUc0XC9PYU5DVSt1K25aQ1ZBNlpwd0dxY1NTdHFZUzNUcGdWTTQrUHdWNTNXcFc5TTRqbXpESDd5MHFCUE5MT0F4VWNnb0hERUxxRHl1VDNwSDdvYktjZnBWUWZHelVsdkRWckxWaUJmVXl4ZHNvanQrRGxwVkNZVTZBQTloWDJOcFE3XC9HbGVzbThsN0hVVnBuc1BFK1VpU3RFRmJyM1A4TlwvQ3lzeGhZUmlFUUJhVkdzclVmNjVERHJUXC9QSkQwOFFMNDN4ZjVqNWozc2N2ckw3bTRZZ1VlZXpUXC8xbGdpa1Q5OG9QK2VIakw5Q1NZQk9rTHo2ZURlaUZ0SHhDR2IyREhxXC9HNlNrZVN3QTc0N1QzNDRySjJjdnJ2Y1ExVDljOUdJQTlcL2lSeFFubndjNlYzZWFldUNiOEVENzAybjJSZW8wYk1cL3M1bTdrZHdZMm4rcllnczVEdmZZYXNwRVI4XC82a2NoNWgydTlaNzVrZEdqXC92c0ZtMFd3ZGZcL0tIbVwvdlpWRFYwYWFTa1RRQ1wvWHMyOTlFU0tLYVpjRmN4bnk0ajl5dkdienl3THpNTEhDODZJYXhLVmFOSEwzXC9sMklCYUVFT3N2bFVQZFhwZHIyb2NjbGNFVjNqZlN0R0lTaDRIMFpPOXJrOGlyQm92ZEkreGFibzVySHJMTjBSYWFuTk9ES2I0QXNvZkFZVTI0UlNrMGw3MUFxM1BjMXBXQlhEMGVKb1I1Y2FGalZoeEU1WG5JM29DODdsaXlmbzBLVWt4VmI0S2I1OU5oVUl4TG9VK3VrbDVYYmxJVzNMRXJBMFgzbUlwVXNhcWNmdDZpbGhHbXN0cFwvdEJZUVwvcnBaQU9NSFZLSHBGNjU0a1wvcUgzUTF3ZE9EZENLNnlkaUJEZjZtRU5vVEtDYTBiSjdFcW9lWU1UdnFKZ2ZFV3M4eURKM0x1STV4WkhUOERMN3dtemw3c0hpK0t3Q2hQUFE1ZUQ0MlVrZDJcL1ErK1l6SjRCeERyMUZBckcrTjlFTG52Y2piaFZQYm9WUDMiLCJtYWMiOiI0NjhjMDk0YjI2Y2UyODc0NjkyNjg3YWI4MGMxOTAyM2NjOTNkOTI4OWJkYTY5ZDllOGE0OWJlZGM0ZWIyYWI1In0=

             “Ừm, không chỉ có hắn, Hàn Vân Phong kia cũng vậy, rất có nỗ lực, ha ha …” Bạch Mi chí tôn cũng khẽ cười một tiếng, lấy ra tờ danh sách kia, viết lên trên ba chữ cứng cáp đầy uy lực…

Ads
';
Advertisement