Kẻ hạ độc thủ phía sau
Mặt trời chiều ngả về phía tây, sau khi trưởng lão bình phán tuyên bố kết quả xong, lão ta ngẩng đầu nhìn trời, bình đạm nói: “Lần này Tam tông khiêu chiến phí không ít thời gian, hai lần đều phải ba canh giờ mới phân thắng bại, đến lúc này sắc trời đã không còn sớm nữa. Trận khiêu chiến tiếp theo để ngày mai tiến hành!”
Nói xong, không biết lão nhân kia là cố ý hay vô tình mà nhìn Trác Uyên với ánh mắt ai oán. Dường như đang muốn nói rằng đều là do tiểu tử nhà ngươi nên mới phiền toái nhiều như vậy, xem đi, đấu chưa xong, còn lãng phí thời gian.
Nhìn tam tông nhà người ta tỷ thí xa luân chiến, gồm chiến đấu cá nhân và chiến theo đội, sáu trận đối chiến mà một ngày đã kết thúc.
Ba trận chiến đấu của ngươi vậy mà phải dùng đến hai ngày, vì sao mỗi lần đụng phải ngươi lại mất nhiều thời gian như vậy chứ? Hạ tam tông tỷ thí như thế, hiện tại Trung Tam Tông khiêu chiến vẫn như thế, ngươi thích chơi đùa đến vậy sao? Chẳng lẽ không thể nhanh chóng kết thúc thi đấu, để lão già một con ngươiổi này có thể kết thúc công việc sớm, trở về nghỉ ngơi một chút được hay sao?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng lão ta, Trác Uyên cười xin lỗi, hắn gật đầu, nhưng lại quay đầu lại trợn mắt tiếp tục làm theo ý mình!
Thấy hắn như vậy, trưởng lão bình phán kia khẽ bật cười một tiếng, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, trong Ma Sách tông, sao lại có người tùy hứng như vậy chứ!
Tiếp theo, tất cả mọi người ở đây đều đã giải tán, Trác Uyên giao Hàn Vân Phong cho người của Ma Hồn tông, cũng hứa hẹn sẽ trị liệu tốt thương thế của hắn ta, rồi từng người một cũng giải tán.
Chỉ là Ma Hồn tông vẫn có chút nghi ngờ, thần hồn bị thương có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy sao, Trác Uyên này đang lừa dối bọn họ đúng không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta lừa dối bọn họ cũng không được lợi lộc gì, hơn nữa vết thương của đại ca vẫn là do chính hắn ta một hai phải khiêu chiến mới làm ra, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Vốn dĩ hội Song Long vô cùng tàn khốc, người ta không giết bọn họ trong đoàn chiến cũng đã rất đáng ngạc nhiên rồi, còn đòi hỏi nhiều như vậy làm gì?
Kết quả là, mọi người trong Ma Hồn Tông nhìn nét mặt suy yếu của Hàn Vân Phong, nghĩ đến sau này thần hồn của đại công tử bị hao tổn, tu luyện nhấp nhô, lại không kìm được mà thở ngắn than dài.
Thiên tài, đã bị huỷ hoại hủy hoại như vậy đấy…
“Trung tam tông, Trung Tam Tông…”
Ở một nơi khác, Dương Sát dẫn theo mọi người của Ma Sách tông, cả đoạn đường hò hét về đến chỗ nghỉ ngơi, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Dương Sát càng giống như sắp khóc, vẻ mặt kích động nói: “Mụ nội nó, thật không dễ dàng gì, nhớ năm đó chúng ta tham gia hội Song Long, thê thảm đến nỗi trong mười người thì chỉ có bốn người trở lại tông môn. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hội Song Long lần này, đệ tử của chúng ta không tổn thất một ai thì không nói, đã thế còn nhảy đến vị trí Trung Tam Tông, thật sự là như đang ở trong mộng vậy, lão tử hưng phấn quá đi mất!”
“Hừ, trước kia sao có thể so với hiện tại chứ?”
Âm Sát khinh thường mà bĩu môi, không khỏi bật cười một tiếng nói: “Hội Song Long mười người lên đài, trước kia mấy chục người hơn nửa đều là thay thế bổ sung, tất cả đều là các trưởng lão cung phụng nhét vào để lấy công tích, ra trận cũng không có tác dụng gì. Nhưng lần này thì khác, tuy rằng chỉ tới mười người, nhưng mỗi người đều là Tinh Anh, đặc biệt là Trác Uyên kia, một người địch một trăm. Loại chiến đấu kiểu đoàn chiến, một mình hắn cũng có thể thu phục được rồi, ha ha ha…”
Âm Sát vỗ mạnh vào cánh tay Trác Uyên, cười to liên tục, nhưng Trác Uyên lại khẽ nhíu mày, âm thầm cắn răng, trong lòng mắng to.
Đừng động vào lão tử, tay phải của lão tử đây còn có thương tích đó!
Nhưng mà hắn cũng không thể nói rõ, chỉ có thể lộ ra một nụ cười run rẩy rồi gật đầu khiêm tốn.
Quỷ Sát nghe xong cũng liên tục tán thưởng, khen ngợi hắn: “Không sai, hội Song Long lần này Trác Uyên có công lao vô cùng to lớn. Không có hắn, thực lực của mấy đệ tử đó sao có thể tiến bộ vượt bậc, thể diện của tông môn sao có thể vẻ vang, sao có thể được hạ tam tông và Trung Tam Tông đều coi trọng như thế được? Cho nên, lúc chúng ta trở về, điều đầu tiên cần làm là kể đến công lao của Trác Uyên. Hắn chính là trụ cột vững vàng của tương lai Ma Sách Tông chúng ta, ha ha ha…”
“Hừ, các ngươi nói mấy lời nhảm nhí gì thế, cái này còn cần phải nói sao?”
Dương Sát khinh thường mà bĩu môi, sâu xa tiếp lời: “Hiện tại địa vị của chúng ta ở Trung Tam Tông xem như ổn định, vậy chọn hai tông môn Trung Tam Tông lớn đi. Tuy rằng chỉ là đoàn chiến, nhưng tổng hợp điểm xong thì chúng ta cũng không thấp hơn là bao. Nói tới đây, ta lại nghĩ đến trận chiến cá nhân bị Huyền Thiên Tông đâm sau lưng kia, thật là không phục mà…”
“Được rồi được rồi, quá khứ thì cho qua đi, hiện tại mục tiêu của chúng ta là làm thế nào để tiếp tục khiêu chiến về phía trước kia kìa!” Âm Sát vội vàng chặn họng lão ta.
Dương Sát nghiêm túc gật đầu rồi trở về chủ đề chính: “Không sai, lúc trước khiêu chiến đều là cá tôm nhỏ, tứ tông đằng sau mới thật sự cứng rắn! Đặc biệt là tông môn đứng đầu Trung Tam Tông ngày mai, Kiếm Thần Tông. Thực lực của bọn họ đã gần như đạt đến thượng tam tông, chúng ta nhất định phải cẩn thận mới được…”
“Ờm, các vị cung phụng, ngại quá, quấy rầy một chút!”
Nhưng mà, đang lúc mọi người muốn thảo luận nghị quyết trọng đại, một giọng nói suy yếu lại bỗng dưng vang lên bên tai bọn họ: “Trước khi các ngươi thảo luận đối chiến, có thể trị thương cho ta một chút hay không? Ta cảm giác, thân thể của ta sắp không chịu nổi nữa…”
Chít!
Đám người Dương Sát chợt cứng người, quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Hạt mặt suy yếu nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, trên mặt tràn ngập vẻ khổ sở nhìn bọn họ.
Gương mặt của Dương Sát không nhịn được mà hơi co giật, nhìn về phía hắn ta rồi lập tức mắng to ra tiếng: “Ngươi còn có mặt mũi cầu cứu ư? Vừa nãy ngươi đã làm gì, có đầu óc hay không thế, lại còn liều chết đến cuối với con người rắn rỏi như Hàn Vân Phong! Ngươi nhìn xem Trường Long, Khuê Lang làm như nào kìa, biết anh hùng kính trọng anh hùng, khí khái của anh hùng có thể cảm hóa bao nhiêu người ở đây, có thể kéo đến cho Ma Sách Tông chúng ta biết bao nhiêu nhân khí ngươi có biết không?”
“Ngươi nhìn lại ngươi xem, cuối cùng ngươi còn lưỡng bại câu thương, không có ai thèm để ý đến ngươi cả, thật là thiếu đánh! Nói cho ngươi biết, loại người như ngươi cho dù có đánh bại hắn ta, thì ngươi cũng không có chút chỗ tốt nào, chỉ nhận được mấy lời thóa mạ mà thôi! Cuối cùng còn phải để Trác Uyên ra mặt, thu thập cục diện rối rắm cho ngươi. Đúng rồi, ngươi chắn ở nơi đó tỏ vẻ nổi bật gì thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi không ngăn được hắn ta, hắn ta thật sự có thể đánh bại Trác Uyên sao…”
“Được rồi, loại chuyện này đều là về mặt tình cảm, không dạy nổi!”
Dương Sát còn định mắng thêm, nhưng lại bị Trác Uyên vội vàng ngăn lại, cười nói: “Trường Long, Khuê Lang và Hàn Vân Phong kia là cùng một loại người, đúng thật là có cùng tiềm lực, dễ dàng đồng cảm với nhau. Người lòng dạ hẹp hòi, ngày thường chuyện lông gà vỏ tỏi cũng tính toán chi li như Lục Hạt sao có thể lĩnh hội được sự hào hùng như thế cho được, ngươi nói vậy không phải đang làm khó hắn sao, thôi bỏ đi. Lại nói, dẫu sao thì cũng là người một nhà cả mà, chớ so đo thêm!”
Dương Sát hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Trác Uyên à, không phải ta nói mặt tình cảm của hắn có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề. Vốn dĩ Ma đạo chúng ta đã không được mọi người coi trọng, về sau trở thành Trung Tam Tông, nói không chừng có thể trở nên đơn độc trong đế quốc cung phụng cũng nên. Hội Song Long lần này đúng là lúc để bày ra không khí của chúng ta, hắn làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho những kim chủ đó sợ tới mức không dám giao tiếp với chúng ta hay sao. Tuy rằng chúng ta là Ma tông nhưng cũng có nguyên tắc, không giống với những tán ma đó!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta là người thu phí bảo hộ, những tán ma đó chỉ biết vào nhà cướp của thôi, ha ha ha…” Trác Uyên vô thức cười khẽ một tiếng, gật đầu liên tục.
Lục Hạt nghe được lại có chút không phục, lẩm bẩm nói: “Vậy lúc đấu với Thiên Hành Tông, Trác quản gia còn bảo chúng ta tận lực chơi đùa bọn họ đến chết, như thế không phải đã đủ ác liệt rồi sao, lần này thêm một chút nữa cũng đâu có sao?”
“Mụ nội nó, ta giúp ngươi nói chuyện, ngươi còn dám bắt bẻ ta?”
Trác Uyên đá mạnh vào hai chân hắn ta, nói ồm ồm: “Đó là ta cố ý, mọi việc phải vừa thể hiện ra ân huệ và uy lực, chúng ta vừa phải cho mọi người nhìn thấy sự nhân nghĩa của chúng ta, cũng phải để người ta biết, chúng ta không dễ chọc, về sau cung phụng đừng làm thiếu cái gì, cái này gọi là đánh phủ đầu, có biết hay không?”
“Có nghe thấy không, Trác quản gia gọi cái này là trí tuệ, cái óc heo kia của ngươi đừng có mà đoán mò, bắt chước bừa làm gì, rồi lại chọc vào người khác làm trò cười cho thiên hạ!” Dương Sát bên cạnh cũng mắng to theo, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hừ, tiểu tử này còn phải dạy dỗ thật tốt, nếu không lại gây chuyện nữa mất!”
“Yên tâm đi, trước hết ta trị thương cho hắn đã, rồi mới dạy dỗ cẩn thận một phen, ha ha ha…” Trác Uyên nở nụ cười quái dị, lập tức xách Lục Hạt lên, mang hắn ta vào trong phòng.
Đám người Dương Sát ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhìn nhau rồi đều bật cười ra tiếng.
Bộp!
Đi vào phòng, Trác Uyên một tay ném Lục Hạt lên trên giường, đóng chặt cửa phòng, nhìn thấy không ai theo sau, khuôn mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lục Hạt, vừa nãy ngươi có ý gì, có phải ngươi chuẩn bị nói chuyện của Hàn Vân Phong ra ngoài hay không?”
“Trác… Trác quản gia, ta chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, lúc ấy ngươi dùng mật ngữ truyền âm bảo ta nghĩ mọi cách giữ chân Hàn Vân Phong, sao hiện tại lại…” Lục Hạt vô cùng kiêng kị mà liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, nghi ngờ hỏi.
Đôi mắt Trác Uyên hơi nhíu lại, không tự giác mà sờ cánh tay phải của mình, lạnh lùng nói: “Ta kêu ngươi giữ chân hắn, chuyện này ngươi làm rất tốt, nhưng nếu ngươi dám lộ ra bên ngoài một chữ…”
“Không dám không dám!” Lục Hạt vội vàng xua tay, vô cùng sợ hãi.
“Hừ, không dám tgif tốt, vậy ngươi cũng cũng đừng hỏi nhiều như vậy chứ!”
Trác Uyên không khỏi hừ nhẹ một tiếng, trong tay chợt lóe lên ánh sáng, đột nhiên xuất hiện một cái bình sứ, hắn phủi tay ném qua: “Uống nó đi, không quá ba ngày thương thế sẽ tự động tốt lên, đoàn chiến ngày mai ngươi không cần phải tham gia, cứ an tâm mà dưỡng thương!”
Vừa dứt lời, Trác Uyên xoay người đi ra, bốp một tiếng đóng sầm cửa lại!
Lục Hạt gật đầu liên tục, trong lòng có chút lo sợ, nhưng sau khi nhìn thấy Trác Uyên đã thật sự rời đi rôi, hắn ta mới khẽ cắn môi, vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia, mắng thầm: “Trác Uyên đáng chết này, rõ ràng tất cả đều là do ngươi đứng phía sau hạ độc thủ, lại bắt lão tử đứng trước giả làm vai hề, còn ngươi trở thành anh hùng. Công lao một mình chiếm, oan ức thì ta nhận. Hừ, ngươi cứ chờ đó cho ta, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Vừa dứt lời, Lục Hạt lại nhìn sang cái bình dược Trác Uyên ném xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút lại cầm lấy uống.
Đôi mắt Trác Uyên nhíu lại như con cáo già, thở phào nhẹ nhõm, may là kế hoạch của hắn đã vượt qua thuận lợi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất