“Ha ha ha... thì ra là thế, ta đã bảo trước đó không hiểu sao ngươi lại có chút kỳ lạ, cánh tay phải vươn ra đỡ lấy tiểu tử kia bỗng nhiên thu về, rồi đổi thành cánh tay trái, hóa ra là trên người có thương tích!”  

             Một tiếng cười già nua đột nhiên vang vọng bên tai Trác Uyên khiến cho hắn nhịn không được mà có chút chấn động trong lòng, vẻ mặt sững sờ quay đầu nhìn lại. Lại nhìn thấy một lão già lè nhè không biết đã xuất hiện trong phòng hắn tự khi nào, đang ung dung mà uống rượu trong bầu rượu, liên tục nhìn hắn cười giễu như thể đã nhìn thấu hết thảy.  

             Trác Uyên không khỏi nhíu chặt mày, không nhịn được mà sợ hãi kêu lên: “Tiền... tiền bối, sao ngươi lại tới đây vậy?”  

             “Sao, không chào đón ta hả?”  

             Đan Thanh Sinh nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, không tỏ ý kiến mà nói: “Lão phu đã nói trước rồi, cả cái đại lục này lão phu muốn đi chỗ nào thì đi, ai cũng không thể ngăn cản được hết!”  

             Ôi!  

             Trác Uyên bất chợt khựng lại, da mặt có chút cứng đờ, hắn cười gượng một tiếng: “Ha ha ha... Đúng vậy, tiền bối có thể đại giá quang lâm quả thật chính là vinh hạnh của hàn xá, vãn bối sao có thể không chào đón được? Chỉ là đột nhiên nhìn thấy tiền bối xuất hiện nên quá mức ngạc nhiên mà thôi.”  

             “Xì, giỏi ăn nói như vậy, ai tin mấy lời nói bậy của ngươi chứ?”  

             Đan Thanh Sinh bĩu môi khinh thường, không tỏ ý kiến mà chỉ cười cười. Sau đó hai tròng mắt giễu cợt chợt chuyển hướng về phía cánh tay phải vẫn đang không ngừng chảy máu của hắn, lão ta sâu kín nói: “E là hiện tại ngươi đang cảm thấy phiền muộn vì bị lão phu phát hiện bí mật của ngươi nhỉ?”  

             Trác Uyên lập tức có chút nghẹn lời, hai tròng mắt đảo loạn xung quanh, trầm ngâm một hồi rồi lại chỉ bật cười lắc đầu, cực lực phủ nhận nói: “Tiền bối nói gì vậy, ta chỉ là một đệ tử bình thường mới vừa đột phá Thần Chiếu mà thôi. Dưới mí mắt của nhiều tiền bối cao nhân như vậy thì có thể có bí mật gì, tiền bối thật là biết nói đùa, ha ha ha...”  

             Trác Uyên vẫn luôn cười gượng, theo bản năng mà mặc quần áo vào, che giấu đi cánh tay phải đang bị thương kia.  

             “Bớt giở trò này lại đi!”  

             Nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nét mặt Đan Thanh Sinh lại bỗng dưng lạnh xuống, hai mắt sáng lên rồi nhìn hắn chằm chằm, lão ta bất thình lình chất vấn: “Tiểu tử, ngươi nói thật đi, vết thương trên cánh tay là do đâu mà ra hả?”  

             Hai mắt Trác Uyên không ngừng đảo từ trái sang phải, không hề để ý mà chỉ xua tay, mỉm cười nói: “Ôi cái này còn có thể do đâu nữa, gần đây chiến đấu nhiều như vậy sao có thể không có chút thương tích được ạ? Nhưng tiền bối cũng biết ta là người rắn rỏi, vết thương nhẹ thì không sao cả, cho nên gần đây ta vẫn luôn chịu đựng. Nhưng nếu lúc này đã bị tiền bối phát hiện, vậy thì làm phiền tiền bối phải lo lắng rồi, vãn bối thật sự là thụ sủng nhược kinh!”  

             “Cái rắm, ngươi khỏi phải giả ngu để lừa lão phu, lão phu không dính chiêu này của ngươi đâu!”  

             Da mặt Đan Thanh Sinh bất chợt co giật, nét mặt lạnh lùng, lão ta khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Mấy trận chiến gần đây cũng không phải lão phu không biết đối thủ của ngươi, nhưng ai lại có bản lĩnh có thể làm bị thương đến một cọng lông tơ của ngươi chứ? Hơn nữa còn là bị thương nặng như thế, cả cánh tay đều bị đâm thủng, nhìn miệng vết thương thì rõ ràng là do thương tích từ kiếm khí gây ra. Nói đi, có phải ngươi đã đến nơi đó rồi hay không?”  

             Trong lòng Trác Uyên bất chợt run lên, hắn nhìn lão ta chằm chằm, đã hiểu lão nhân này có sự chuẩn bị nên mới đến đây, biết rõ mà còn cố hỏi. Hắn biết có giấu diếm thì cũng không thể lừa gạt được, đành phải thừa nhận nói: “Quả nhiên tiền bối đã nhìn rõ mọi việc, không có chuyện gì lọt qua được hai mắt của ngươi. Đúng vậy, quả thật là bởi vì ta tò mò nên mới tra xét nơi đó một phen, cho nên mới không cẩn thận mà để bị thương như hiện giờ.”  

             “Hừ, tiểu gia hỏa cũng giỏi trộm cắp thật. Dùng đồng đội của chính mình để làm ra trò hài hành hạ đám đệ tử Thiên Hành Tông đến chết, còn mình thì lại trốn đi kiếm lời, lén đi tra xét Thánh Linh Khoáng, đến cả hai lão nhân Song Long Chí Tôn kia cũng không nhận ra. Tiểu gia hỏa, ngươi dùng kế ám độ trần thương này quả thật là khá thông minh đấy!”  

             “Ha ha ha... nào có nào có. Tiền bối quá khen, chẳng phải là vẫn không thể tránh được mắt thần của tiền bối hay sao?” Trác Uyên bất chợt cười tự giễu một tiếng, nhìn về phía Đan Thanh Sinh, hắn đột nhiên nịnh nọt một câu.  

             Theo như hắn thấy, nếu lão già Đan Thanh Sinh này đã sớm rời khỏi Song Long Viện, lần này sau khi biết rõ hành động của chính mình mà vẫn thản nhiên tới tìm hắn thì chứng tỏ việc này có thể thương lượng, cũng không có ý khiến cho hắn phải khó xử.  

             Cho nên Trác Uyên nỗ lực xoa dịu bầu không khí giữa hai người, xem xem ý lão ta muốn thế nào.  

             Đan Thanh Sinh khẽ liếc mắt nhìn hắn, bất chợt cười giễu một tiếng, thản nhiên nói: “Bớt nịnh nọt lại đi, tiểu tử ngươi che giấu cũng đủ ghê gớm rồi. Ban đầu lão phu nhìn trận chiến giữa các ngươi và Thiên Hành Tông cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao trong trò chơi mèo vờn chuột này, những đệ tử còn lại đều đuổi theo con mồi của chính mình rồi quay về chỗ cũ tập hợp, nhưng ngươi là người mạnh nhất trong số mọi người mà lại chậm chạp không về như thế? Sau đó, trong trận chiến của các ngươi cùng với Ma Hồn Tông, lão phu mới chợt nhìn thấy vấn đề trên cánh tay phải của ngươi, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nhưng sau khi điều tra một phen thì quả thật đúng là như thế!”  

             “Tiểu tử, ngươi cũng thật to gan đấy, Thánh Linh Khoáng là cấm địa ở Song Long Viện, vậy mà ngươi cũng dám xông vào sao? Nói, ai phái ngươi tới, có ý đồ gì?” Đan Thanh Sinh chợt nghiêm mặt lại, thét lớn một tiếng.  

             Trác Uyên trầm ngâm hồi lâu, không tỏ ý kiến mà chỉ nhún vai đáp: “Tiền bối, người đây là đang muốn chuyện bé xé ra to à, ta nào có ai sai khiến gì đâu, càng không biết nơi đó cất giấu Thánh Linh Khoáng. Chỉ là lúc vừa đặt chân tới nơi đó ta cảm giác được linh khí nơi đó nồng đậm đến kinh người nên nhất thời tò mò đi tra xét một chút mà thôi, nhưng chỉ không ngờ đánh bậy đánh bạ mà chạy đến nơi đó thật, thật sự chỉ là vô tình mà thôi!”  

             “Vô tình? Hừ, tiểu tử ngươi lừa ai vậy!”  

             Đan Thanh Sinh bất chợt cười giễu một tiếng, bĩu môi khinh thường: “Vị trí của Thánh Linh Khoáng là nơi trọng yếu nhất không chỉ đối với Song Long Viện mà còn với toàn bộ Tây Châu. Tuy rằng bởi vì sự nhiễu động của Thánh Linh Thạch nên sẽ không thích hợp để bố trí trận pháp phòng hộ ở xung quanh, nhưng trận pháp theo dõi xung quanh lại có đến cả ngàn cái, đâu đâu cũng có. Không có cao thủ ở bên trong làm nội ứng, muốn im hơi lặng tiếng mà lẻn vào nơi đó về cơ bản là chuyện không thể.”  

             “Đừng nói ngươi, cho dù ta đã từng là đệ tử Song Long Viện hiện tại có lẽ cũng không biết trận thức được bố trí ở nơi đó đã biến thành dáng vẻ gì rồi. Mà một khi chạm vào trận pháp theo dõi thì hai lão nhân kia sẽ nhận ra ngay lập tức, rồi chạy tới bắt lấy kẻ trộm! Cho nên nơi đó nhìn như là nơi canh giữ lơi lỏng nhất nhưng lại là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất. Bởi vì nơi đó cũng tương đương với việc được bố trí cả ngàn đôi mắt, khiến ngươi không có bất kỳ một chỗ đặt chân nào!”  

             Trác Uyên chợt nhíu mày lại, thế mới biết hóa ra toàn bộ những trận thức theo dõi đó đều là do Song Tôn tự mình bày bố, liên kết với tâm trí của bọn họ. Lúc trước hắn lén tới đó tra xét chính là phạm án dưới cái mũi của hai lão gia hỏa kia!  

             Vừa nghĩ tới đây, Trác Uyên bất chợt thở dài một hơi, thầm than một tiếng, nguy hiểm thật!  

             May mắn thay hắn cũng coi như là tông sư trận pháp, tầm mắt phi phàm. Bằng không chỉ cần hắn đạp sai một bước thì hắn sẽ xong đời luôn rồi, có chạy cũng chạy không thoát!  

             Đan Thanh Sinh khẽ liếc nhìn hắn một cái, dường như đã nhận ra hắn đang thầm nhủ rằng mình may mắn trong lòng, lão ta không khỏi thản nhiên lên tiếng, tiếp tục vặn hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới đó làm gì, nội ứng ở Song Long Viện là ai?”  

             “Tiền bối, ta thật sự không có lừa người. Ta chỉ là nhất thời tò mò nên mới chạy tới nhìn thử mà thôi, thật sự không có ý đồ gì khác!”  

             Trác Uyên chợt bật cười, khẽ lắc đầu, hắn bất đắc dĩ nói: “Còn về những trận pháp theo dõi kia, sau khi ta dò xét sự thay đổi của địa hình và sự dao động năng lượng xung quanh thì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Ta giẫm lên điểm mù của chúng, một đường đi vào, sau đó lại một đường trở về, chỉ thế mà thôi, căn bản không hề có ý đồ hay âm mưu gì cả!”  

             Trong lòng Đan Thanh Sinh chợt chấn động, không thể tưởng tượng nổi mà khẽ liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, trong mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ như trước: “Những trận thức đó đều là Song Tôn tự mình bố trí, vô cùng bí mật. Chỉ bằng ngươi lại có thể liếc mắt một cái mà đã nhìn thấu rồi sao?”  

             “Tiền bối, ngài đừng nhìn tu vi của ta thấp, nhưng tốt xấu gì ta cũng là trận sư cấp mười. Hơn nữa, đây cũng chỉ là thứ mà ta có thể đạt được với năng lực trước mắt. Nếu nói đến việc tìm hiểu và nghiên cứu trận thức của ta thì thành tựu chắc chắn còn cao hơn nhiều đấy!”  

             Trác Uyên bất đắc dĩ mà trợn mắt, nét mặt nghiêm túc, đột nhiên trịnh trọng nói tiếp: “Khi đó thời gian của ta có hạn, lại thêm sợ làm kinh động đến Song Tôn, chọc phải phiền toái. Nếu không thì mỗi một trận thức của lão ta, ta đều có thể phá hủy cho người xem, người có tin hay không?”  

             Đan Thanh Sinh nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ.  

             Vốn dĩ lão ta không hề tin chuyện kỳ lạ như vậy. Trận thức mà Song Tôn đích thân bày bố, một tên tiểu tử thối nhà ngươi mới bao nhiêu tuổi, cho dù thiên phú bẩm sinh, lại thêm thành tựu có nhiều đến đâu đi chăng nữa  thì cũng đâu thể nói hủy là hủy được chứ?  

             Nhưng nhìn nét mặt chắc chắn kia của Trác Uyên, Đan Thanh Sinh lại không thể không tin!  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của lão ta, dường như cũng đã nhìn ra được một vài ý đồ trong lòng lão ta, hắn không khỏi vui mừng cười một tiếng, nói: “Tiền bối, không biết ngài có gì dặn dò, yêu cầu vãn bối làm thay gì không?”  

             “Tiểu tử ngươi được lắm, chính mình tự nhảy vào vũng nước đục mà còn muốn kéo theo lão phu nữa sao?”  

             “Ha ha ha... Tiền bối, người như vậy chẳng thú vị gì cả. Rõ ràng là bản thân tiền bối muốn xuống nước, nên mới tới chỗ vãn bối để thăm dò xem mực nước sâu cạn thế nào, sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu vãn bối rồi?” Trác Uyên không khỏi bật cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến.  

             Đan Thanh Sinh nhìn hắn chằm chằm, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, trong lòng thầm khen một tiếng thông minh, nhưng ngoài miệng lại vẫn không nói thẳng, chỉ sâu kín mà nói: “Tiểu tử, lão phu đến đây là để tra xét một phen, cũng không có ý đồ gì khác. Ngươi không nên tự tiện phỏng đoán như vậy!”  

             “Ôi, tiền bối người đây là... Ha ha, nhất định muốn để vãn bối vạch trần sao ạ?”  

             Trác Uyên không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu, tức giận nói: “Tiền bối, tiền bối đã không còn là người của Song Long Viện nữa rồi, nếu phát hiện ta lẻn vào Thánh Linh Khoáng, người vốn không có lý do đến đây để mỉa mai gặng hỏi ta. Nhưng nếu người đã tới rồi, hơn nữa còn vẫn luôn truy hỏi ta có nội ứng hay không, ta đây chỉ có thể suy đoán rằng người có hai mục đích!”  

             “Hoặc là người vẫn còn tình nghĩa với Song Long Viện, vẫn tiếp tục muốn bảo vệ nó, cho nên muốn loại trừ mối nguy hiểm này đi. Nhưng loại chuyện này chỉ cần người cảnh báo một tiếng với Song Long Viện để cho bọn họ tự mình làm là được rồi. Vậy thì chắc chắn là bởi nguyên nhân thứ hai, vì bản thân người nên người mới lén đến hỏi thăm tình báo, ta cảm thấy điều này có khả năng hơn. Bởi vì mục tiêu của người cũng là nơi đó, cho nên người cần một người nội ứng hiểu biết tình hình dạo gần đây của Song Long Viện thế nào. Dù sao thì lúc nãy người cũng nói người đã rời khỏi đây rất nhiều năm rồi, không phải sao?”  

eyJpdiI6IjlOM0dsVnVUVDFza2YzSWowbmtsaHc9PSIsInZhbHVlIjoiTlVkaDAyTUNZekYzSE5cL3F3dnJodDlCbWNIREhuYklLWVZtaE9SMjRlblFKeXZremlwUnd1VDJ1VVNiZFlXQ2d6Wm9cL0hNQ1U1QnFTNU9mM29MTUVKVjdnZkFXdXRWUEhDNXNXNVRxR2kwSVZPYjVSdTVSMG5qTTRUQUdUMkhYYW1YVnY0OXBXN2gxS1pWVmpiOEpvWEI3R3pnM0ZzZ2hcL2pSQ2lYUXpXY3YxWXlpUUQ4WlZ0aGRQOVVVdnlhUzVzejJqSEswckRLdUFCY2lTa0RMdCs4RDFQZDNwcEh2bzJCWHR4b0NiUWxaWEtyZnBaOWcxT1FGOHVtT3JuaG8rQnJVYUhiaDBxajRZN09aeGxwR1p2ZUVqQWdIVENWNFdnZ0o1bDBic2ZtZnBUZXBpTktsMzFlUUc2cFhMM0tBXC8rdWtUSlZhK3VUQzlUZkJOOHlxdUo5WnFYMkdjaUl3blJCT0dBaGh1XC9CUjlcL0dWV0RCZjlpQ3p3ZCs4OTloclwvbE55bTk2OWtyZVhiYmwwUEc0a3ZMazNZYzg5QVdlbVNwN1wvN2E1ck5hdkF6KzFNR2hcL1ZnWlRGRG1sQVNrMTc0dlZMUUlSNjJwQ0xJTEczMjZsTnhLakorRGFoZ0pjOXJYWWlxTHkrWTJ2TlwvXC9aTFlIcWlNRnRFQ1R2ZkFqd2wxUlwvRVJ4U0JQUGd3SlQ4cWlCcnFBU01PUEJaeWxmV01lOHBEbmZocWpQdFpmNHRcL1wvTDE1NFVtUnE1dm1UWm1VZCsrQzNrSU9RZnpzWkwzWHFNa0lQT2p1WGgwV3BtWnc2bFVcLytuS3g3U0ZWc2VwVnZDTnF0b0M5WktKSVUxVzlMbjFkSlRmUHJuM0VyZm5Ia1EzWmcyTVBtdlBuRkIwTE1GMXh1ZVZCcmlXSWFtWmtKak5XdUNUTjRJXC9uM1N5c0FCaVI4ZTFKK2xqZFRDXC82b1c3RjVzMURCTGFUbmxqR3dsTXlYSE9aSVVVQXFPZXFWMk5lR002WHV4TEtPdE8rUXUrTW5MOGJSRUNsRHBTMG1nVDFZbm1XbHJXaFhUZ3VmXC9VcnN5aFlJYk1uVXEwNTdjdG5yb2dSak42aWpTM2hiSStyK05EUzhzOTJ3SnNwc2FcL29cL0x0czFOYzFJYlJ4QzlQM2xLTDFtbTZabGh3XC93ZFZodzl3SHFYKytxQWdBY1ZSb2tONU15OGtcL2FoK29SUnNPWFZZZWpSRVI5UGwzS0tSYUZVNVJTR29QUmFWOWlYM2JHZzh2dXNtNFViZ3R6U2J2UlIxMUczS2RFbWFkOWVJeFdGTjBobWtGWGsyT1RJY1pGZG5idHpsU0pCQU92WUl0WnFZekVBMHRwSHY4QnpPRzM3c1pDMUpRVkZ5clBNSXhyM2xNWmFzWFFcL3htVmZtUUxhb1I5VTNtaG1WU214VkNsWnpkaG9iRENHYWNMeVwvTVRFcXE5aTVQMkhoWDNxOVBjUlFaXC9kd0Y2WVwvbTNTdXBKYnhqZnBobjJFT1wvU2lvc0dQcWlYa1B5ZkVRVHE5MWNLWll1cFFIV2FKZnlHaU1DOEJscTJGcU9WUlo4anRHWlNQd210MzB0Mm81dXQ4ZXVXM2FrZFErY0YzRDRxeU03S2NGUEVEN3dhSkVmYjloVmpXN0s3MXUzWmV6bjBsWUFmZ0Y2UEQ5NWdzS3h0RDN3b0ZjY0orXC9VSjRNWmNubXFcL2JGMW5KYWMxcllHY3ZMcENKRkE9PSIsIm1hYyI6ImI3YjZhOWY3ZDg1ZjU2MGFhZTdkYTgzZWY1OWM5NjQzZDI4NGJjYWYxNTk1NTNkMmNjZTMxYTBiY2UzYzI4ZWMifQ==
eyJpdiI6InRlQkJlWEtDSEdER01oSFR1MU9JWFE9PSIsInZhbHVlIjoiaExJcHlHSG9UWFRUM1RURjhRQ3I0bHZuWWE4R1MrY2lZU3NuZnJzSHlER25SRThKcVFKZkQyK01sK3FvaWxFYU9JcmtrMDh3REJnZDFOdnBuSFo5amE4WVlWaXFrdmhNWlJBNWRqU2c1clpHQ3l1Q1czQ1RcL1JBeUxONUhleUlFOTBQOGFvWjMrRmhNZktmMm1VQThEQ0JmOVR3aTNqY1AxSjFtaFhlTWFsSXdHYVBBd1JmMVQ3WnpzVXpRYzFnTmFJMWZFRktEdlB3dTRxWERuVmtXOUN3TGdMV2VFUHdkUmN5OFBLZDBpNnEwaWQ2RU5JUXVnMEszcHkzZ3RnSGxMYmJUb1J4Z3F4TGlCM1RhNHJ3ZDFXQmdwZldaTVRlOGFiUklLVFpnaHJzd2g5eFBKSklObFd2c1U5VWdCc2ozM1pLSW9mT2htMFM2WmhFMEprNjF3RmhBSDdNTUlCRTJPbXF2Q20rQ2VtZ1pjQkZjK1Z6aTB1UDNneCtSZWlTWTVuejBNcFluQlhMNFZLa0ZZSmV4aW5KeHlKSVFoT1d0Y3M0WUZCalBqdDNwdDFMMThQOHlaYlBGOGNyckRVSUxxS3c4MG9BazJ3Y1Mxa0cyVjhESHd0V0w0TDJHVzlKMm5GQ0VoOXNPRGhJSXBYT0RjdGtLSlFvaWlMRDB4UlwvWlpFU3ByNit4RGt1YUdVK0xJd0VqRVI0WDYydWlZVzdwY3E4Z3I3eWd1dHREMDBmdktGUW9GNjFpb3I0NTNobkVJZWVJaUdid3ZFbmRFenNxb3lHdW1OXC9xS3BkVVFvQkN6cWNPVGxcL3JmMElzZytabkQzNzRJUkIwemFSQlF5RjBsd0wyYmh5R0pPK0F2ZWJobG5kd3hCXC9SakZ2bEQ3TU84bFV6cFwvNmYzc0pcL0M1VVNXeldqUGd6YmYrQUNCU2Z5N1R1T0FFZmxFREpEc1NLS3I4WmdLXC96elBoQnNiMEFCdTRmazMrSU1pTHExQ1hoK25KMER1T0I0Rjk5SkxsWGJJeVNEc2JTUXQ5eTdjQVpzUmtqQWdxN1J4ckpRUjhmejJNcUtZaXNUZHBUaFF0dVwvdnRNN1BFUFNXRUpvTitkNVd3bXdUQWhlck1UYXpQd3lEZW52NUM5SSszVXVJbzd1TFwvYlNSdlwvN1dQbENNSENGZnZGVWVCWFpEcmZ3TFBWdklSQVdNRHh2a0dGOXdoZjI5YVRXSHM2MEZiYzBZZktMRnZ3d292WmlVZng5clVTVHZcL1dSYm9pR1JCcjM0QmVzaFwvbktSaDBkTWNSZFdSenhERVpxXC8wOXZWZnI1WFVhZVAwbmdWY2JxVmlsckwyT2R2UTE5WDh3V1lnU3FZeStqb2pYYnFCR0tieFA5Rm16UXN6UVcrdz09IiwibWFjIjoiODc4ZWYxZWE5MzJiN2RiNjIwMDg3NzE2ZTZkZmJhYTNhMTYyMTQyNTM5NzgyY2MyN2RiMTQ0YWVmN2FjODkyZSJ9

             Mí mắt Đan Thanh Sinh khẽ run lên, nhìn về phía Trác Uyên hồi lâu, thấy rốt cuộc không lừa được hắn nữa, lão ta thầm hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh nói: “Ta muốn thanh kiếm đã làm ngươi bị thương kia...”

Ads
';
Advertisement