“Cái gì?”  

             Tròng mắt bất chợt co rụt lại, Trác Uyên sợ hãi lên tiếng: “Thánh Binh sao?”  

             Chỉ trong nháy mắt, trái tim nhỏ của Trác Uyên bỗng dưng đập thật nhanh, hắn khẽ nhíu mày thật chặt. Hắn trăm triệu lần không thể ngờ rằng Đan Thanh Sinh trở về Song Long Viện lại là vì Thánh Binh.  

             Chỉ là vào giờ phút này, Thánh Binh kia đã bị hắn thu phục rồi, nếu để cho Đan Thanh Sinh biết chuyện này chẳng phải kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện giết người đoạt bảo sao?  

             Không, không được, tuyệt đối không thể để cho lão ta biết chuyện này được, nhất định phải giấu đến chết. Nhưng chờ sau khi lão ta đến đó mà lại không nhìn thấy thánh binh thì lão ta sẽ nghi ngờ hắn mất, vậy làm sao để có thể giấu được đây?  

             Đáng chết, vì sao một cao thủ tuyệt thế như vậy lại cố tình để mắt đến Thánh Binh chứ, lão tử cũng yêu thích thứ này vô cùng, sao có thể giao nó ra một cách dễ dàng cho được?  

             Nhìn nét mặt trở nên nghiêm trọng chỉ trong nháy mắt của Trác Uyên, Đan Thanh Sinh bất chợt nghi ngờ, lão ta sâu kín hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì cơ, Thánh Binh? Ai nói cho ngươi biết chuyện này hả?”  

             “À, là sau khi tiến vào trong động, ta nhìn thấy thanh trường kiếm kia khí thế vô cùng bức người, linh tính cũng rất phi phàm, nó đã chủ động tấn công ta, suýt chút nữa thì đã lấy đi cái mạng nhỏ này của ta, nó rất khác so với các linh binh khác nên nhất thời nảy ra suy nghĩ gọi là Thánh Binh, ha ha ha...” Trác Uyên chợt khựng lại, hắn cười gượng một tiếng, lập tức trả lời đại cho có lệ.  

             Đan Thanh Sinh hiểu rõ mà gật đầu, trong lòng bừng tỉnh, sau đó thản nhiên nói: “Thì ra là thế, là tên ngươi tự mình đặt tên sao, ta còn thật sự cho rằng ngươi biết lai lịch của Kình Thiên Kiếm này ở đâu chứ!”  

             “Cái gì, Kình Thiên Kiếm sao?” Trác Uyên không khỏi sững sờ, hắn lập tức bật thốt lên.  

             Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, chính là Kình Thiên Kiếm! Năm châu Đại lục mỗi nơi đều có một Thánh Linh Khoáng. Mà ở bên trong Thánh Linh Khoáng, từ năm này qua tháng nọ sẽ xuất hiện thêm năm thanh thần kiếm do trời đất rèn ra để bảo vệ bên trong. Mà thanh kiếm ở Tây Châu này chính là Kình Thiên Kiếm, cũng là vật mà ta muốn đoạt lần này!”  

             “Chẳng qua... Ta đã rời khỏi Tây Châu từ lâu rồi nên không thể chiếm một cách đàng hoàng được, chỉ có thể tự mình đoạt lấy mà thôi!” Đan Thanh Sinh khẽ híp mắt lại, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho nên ta chỉ hy vọng rằng có thể lấy được bản đồ lối đi đến Thánh Linh Khoáng, có thể thu phục được Kình Thiên Kiếm mà không bị Song Tôn quấy rầy!”  

             Thì ra là thế!  

             Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, nhưng hắn lại khẽ nhíu mày thật chặt, trong lòng có hơi do dự, lẩm bẩm thành tiếng: “Nhưng ta thấy Kình Thiên Kiếm kia quả thật rất bá đạo. Ta mới vừa lại gần thôi mà thiếu chút nữa thì đã bị nó lấy mạng, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát, người khẳng định người có thể thu phục được nó sao?”  

             “Đương nhiên!”  

             Khóe miệng Đan Thanh Sinh cong lên thành một đường vòng cung kiêu ngạo, lão ta cất cao giọng, nói: “Kình Thiên Kiếm là thần binh của trời đất, đương nhiên là không hề tầm thường, không phải thứ mà những vật bình phàm khác có thể so sánh. Những người tầm thường cho dù có đạt tới trình độ của ta thì cũng khó có thể khiến cho nó quy phục, hơn nữa nó không rời khỏi Thánh Linh Khoáng, đương nhiên sẽ càng thêm không dễ dàng bị người khác quy phục. Nhưng lão phu lớn lên ở Song Long Viện từ nhỏ, vẫn luôn tu luyện với Kình Thiên Kiếm kia, quả thật là đã tâm liền tâm, đã đạt tới cảnh giới giữa người và kiếm hợp nhất với nó rồi.”  

             “Vốn dĩ lúc trước ta đã có cơ hội thu phục, chỉ cần trong nhẫn trang bị đủ Thánh Linh Thạch thì Kình Thiên Kiếm sẽ nguyện ý đi phiêu bạt thiên nhai với ta. Nhưng sau đó ngươi cũng biết rồi đấy, trong cơn giận dữ ta đã quét sạch mười tông, Song Tôn lập tức phong ấn kết giới nơi đó lại, rồi đuổi ta đi. Nếu không thì ta đã sớm có thần kiếm trong tay, ung dung phiêu bạt đại lục rồi!”  

             Nghe thấy lời này, Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, nhưng sâu trong nội tâm vẫn muốn làm lão ta từ bỏ suy nghĩ này, hắn cố ý phá rối lão ta: “Nếu lúc trước đã từ bỏ thì tại sao bây giờ lại muốn có?”  

             “Chuyện này... không liên quan đến ngươi!”  

             Dường như Đan Thanh Sinh có nỗi niềm khó nói, sau khi trầm ngâm một hồi lâu lão ta lại oán hận mà lắc lắc đầu, nhìn về phía Trác Uyên, bình tĩnh nói: “Tiểu tử, chẳng phải ngươi nói có thể nhìn ra được điểm mù của các trận thức theo dõi đó sao? Lão phu không cần biết ngươi nói thật hay chỉ là cố làm ra vẻ, chỉ cần ngươi vẽ ra bản đồ con đường an toàn cho lão phu, chắc chắn lão phu sẽ không bạc đãi ngươi!”  

             Điều này...  

             Trác Uyên có chút khó xử, không biết phải làm như thế nào mới phải. Nếu hắn thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào sẽ lôi cả chính mình vào chứ?  

             Lúc này hắn cũng có thể tưởng tượng được cảnh sau khi Đan Thanh Sinh đi đến sơn động kia, nhưng lại thấy cả sơn động trống không, chẳng những không có Thánh Binh mà đến cả Thánh Linh Khoáng cũng không có thì lão ta sẽ há hốc mồm kinh ngạc, nổi trận lôi đình như thế nào đây.  

             Lúc đó lão ta không điên cuồng đuổi giết chính mình mới là lạ ấy.  

             Mới nghĩ đến đây, Trác Uyên lập tức có một loại cảm giác như thể hắn đang tự thắt dây treo cổ cho chính mình vậy.  

             “À... tiền bối, người có từng nghĩ đến chuyện trước khi người đến, có lẽ thanh kiếm kia đã được người khác thu phục rồi không?”  

             “Sao có thể được, chẳng phải lão phu đã nói với ngươi rồi sao, thanh kiếm kia có linh tính, sẽ không dễ dàng quy phục người khác, trừ phi...”  

             “Trừ phi cái gì?” Đôi mắt Trác Uyên bất chợt sáng lên, dường như đã thấy được một tia hy vọng.  

             Nét mặt Đan Thanh Sinh thoáng trầm xuống, lão ta ồm ồm nói: “Trừ phi Song Tôn ra tay, chuyển thanh kiếm đi chỗ khác. Vốn dĩ Song Tôn vẫn luôn nuôi dưỡng Kình Thiên Kiếm, nên nó cũng sẽ nể mặt mũi của Song Tôn. Song Tôn muốn di chuyển nó đi chỗ khác, nó sẽ không phản đối đâu!”  

             “Ồ... Nói cách khác, người cũng không phải là chân ái duy nhất của thần kiếm kia nhỉ?”  

             Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong lòng thầm thở phào một hơi, vậy thì lão tử yên tâm rồi, rốt cuộc cũng đã có người thế tội cho lão tử rồi!  

             Vậy nên hắn lập tức vui vẻ mà lấy ra một miếng ngọc trơn, nín thở ngưng thần, rồi khắc họa lối đi trong đầu lên miếng ngọc, sau đó cung kính mà đưa cho Đan Thanh Sinh.  

             Từ giờ trở đi, bọn họ coi như cùng nhau phạm tội, ai cũng không thể bán đứng được ai!  

             Đan Thanh Sinh nhận lấy, sau khi nhìn kỹ một phen thì bất chợt vô cùng vui mừng, lão ta khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, lần này lão phu có thể tự hành động rồi, ha ha ha... Tiểu gia hỏa, lần này làm phiền ngươi rồi!”  

             “Nào có, tiền bối là người sảng khoái. Ta đã giúp đỡ tiền bối thì tiền bối cũng  đừng bạc đãi ta nhé, ha ha ha...” Trác Uyên tỏ vẻ không sao cả mà xua tay, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, nhưng trong lời nói lại tràn đầy dáng vẻ con buôn.  

             Gương mặt nhịn không được mà khẽ co giật, Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, lắc đầu đáp: “Lão phu biết rõ, việc ngươi vạch trần ý đồ của lão phu là muốn hợp tác giao dịch với lão phu, quả nhiên là như thế. Nói đi, ngươi muốn cái gì, nếu lão phu có thì sẽ hết lòng để thỏa mãn ngươi!”  

             “Tiền bối nói gì vậy, nhìn ta giống người keo kiệt như vậy sao? Chỉ là một bức bản đồ địa hình thôi mà, không có gì ghê gớm cả!” Trác Uyên chậm rãi xua tay, giả vờ rộng lượng mà nói.  

             Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lão ta bật cười giễu một tiếng: “Bớt đi, lão phu đã nhìn thấu được ngươi rồi, bằng vào sự khôn khéo của tiểu tử ngươi thì sẽ không để mình làm ăn lỗ vốn đâu. Hôm nay lão phu thiếu ngươi một ân tình, nếu còn không trả thì đúng thật sự là một giây một phút cũng không thể bớt lo. Ai biết sau này ngươi sẽ dùng việc khó gì để làm lão phu khó xử. Không được, hôm nay nhất định lão phu phải trả hết cho ngươi món nợ ân tình này!”  

             “Ừm... vậy người cảm thấy thứ gì có thể xứng đáng với việc người có thể lấy được vũ khí thần binh kia?” Khóe miệng Trác Uyên khẽ co giật, âm thầm đổi thành một nụ cười kỳ quái, nhưng vẫn không ra giá như trước mà để lão ta tự mở miệng ước lượng.  

             Dù sao thì đây cũng là một chuyện dựa hoàn toàn vào lương tâm, một nhân vật lớn như ngươi hẳn là sẽ không không phóng khoáng với đám vãn bối chúng ta đâu nhỉ?  

             Đan Thanh Sinh khẽ lườm Trác Uyên một cái, lão ta bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười một tiếng, rồi thở dài nói: “Tiểu tử, coi như ngươi khôn khéo, sợ chính mình ra giá thấp có hại, nên mới để lão phu tự mình ước lượng chứ gì. Nhưng lão phu đã lớn tuổi vậy rồi, còn lừa gạt một tên tiểu tử như ngươi làm gì. Vốn dĩ lão phu muốn đưa cho ngươi một bộ công pháp võ kỹ, nhưng ngươi lại nói phải trả một cái giá xứng đáng với thanh thần kiếm này, nên ta sợ rằng công pháp bình thường thì sẽ hơi kém so với tiêu chuẩn của ngươi thôi!”  

             “Đúng đúng đúng, đúng vậy... đúng vậy...” Trác Uyên liên tục gật đầu, cười khẩy một tiếng.  

             Thật ra hắn không hề quan tâm gì đến mấy bộ võ kỹ công pháp cả. Chỉ là một bộ công pháp tầm thường nho nhỏ thì sao có thể lọt vào tròng mắt của hắn chứ?  

             Thứ hắn muốn, thật sự mà nói thì phải là lời hứa hẹn của một cao thủ tuyệt thế, hoặc là một thứ đồ quý hiếm nào đó kia kìa!  

             Đan Thanh Sinh cẩn thận mà cân nhắc một hồi, lão ta khẽ liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, sau đó vỗ tay một cái, rồi kêu lên: “Vậy được rồi, lão phu sẽ phá lệ tặng một bộ bí pháp của chính lão phu cho ngươi vậy, thứ này nhất định sẽ vô cùng phù hợp với ngươi!”  

             Nói xong, trong tay Đan Thanh Sinh chợt lóe lên ánh sáng, một quyển ngọc giản màu xanh lục hiện lên, lão ta lập tức chìa nó ra.  

             Trác Uyên nhận lấy, hắn xem xét vô cùng cẩn thận, nhất thời tròng mắt không khỏi ngưng lại, hắn bất chợt kêu lên: “Đây là đại pháp tu luyện Song Sinh Thần Hồn sao?”  

             “Đúng vậy, chính là đại pháp tu luyện Song Sinh Thần Hồn đấy!”  

             Đan Thanh Sinh bất chợt cười khẽ một tiếng, nhẹ gật đầu, lão ta nói tiếp: “Tiểu tử, thật ra ngươi cũng rất giống với lão phu năm đó, tài năng xuất chúng như nhau, đều là người vô cùng kiêu ngạo!”  

             “Ừm, tiền bối, người là đang tự khen mình sao?”  

             “Cứ coi như là vậy đi, nhưng cũng là sự thật mà, bởi vì chúng ta đều là những người tu đến Thần Chiếu cảnh mà đã có thể ngưng tụ xuất thần hồn!” Trong mắt Đan Thanh Sinh chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng xẹt qua nụ cười thần bí.  

             Trác Uyên bất chợt sợ hãi kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Đan Thanh Sinh, trăm triệu lần không thể ngờ rằng lão ta cũng có thực lực Thần Chiếu cảnh mà đã ngang ngửa với Hóa Hư cảnh!  

             Điều này thật sự khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc. Trác Uyên tự biết chính mình có thể trở nên khác thường như thế là do tác dụng của Thanh Viêm luyện hồn, nhưng Đan Thanh Sinh lại đơn thuần chỉ dựa vào thực lực của chính bản thân mình mà đạt được như vậy, thế mới là thiên phú dị bẩm thật sự.  

             Dường như Đan Thanh Sinh đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, lão ta khẽ cười giễu một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là thiên tài thôi sao? Sự tài trí của lão phu năm đó cũng không hề thua kém ngươi đâu, bằng không thì ta cũng không thể dễ dàng vượt qua hai vị sư tôn, được đẩy lên vị trí đệ nhất Tây Châu được. Mà sở dĩ lão phu có thành tựu như vậy chính là bởi vì ta có song thần hồn!”  

             Nói xong, Đan Thanh Sinh nhất thời khép ngón tay lại, giữa hai ngón tay phát ra một ánh sáng màu xanh, nhẹ nhàng mà chiếu lên trán của Trác Uyên.  

             Chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt Trác Uyên đột nhiên thay đổi, xuất hiện ngay trước mắt là một thế giới tràn đầy ánh sáng màu vàng. Ở nơi đó, một thanh kiếm lớn cao ngút trời ngạo nghễ đứng thẳng ngay đằng kia, đồng thời một con rồng lớn tỏa ánh hào quang bảy sắc đang uốn lượn bên trên, nó giương nanh múa vuốt, tỏa ra oai phong hung ác, không nghi ngờ gì nó chính là thần hồn Thiên Long.  

             Bộp!  

             Cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, Trác Uyên lại lần nữa trở về thực tại!  

             “Tiền bối, đó là...” Tròng mắt nhịn không được mà khẽ co rụt lại, Trác Uyên kinh ngạc nói.  

             Chòm râu của Đan Thanh Sinh khẽ run lên, lão ta lộ ra một nụ cười đắc ý: “Thấy rồi chứ, đó chính là Song Sinh Thần Hồn của lão phu. Cái thứ nhất là Kiếm Hồn, thứ hai là Thiên Long thần hồn. Song hồn cùng tồn tại, sức mạnh thần hồn của lão phu sẽ gấp mấy lần người khác. Đây cũng chính là lý do vì sao lão phu có thể trở thành đệ nhất Tây Châu đấy. Mà đệ nhất Tây Châu tiếp theo... sẽ là ngươi, tiểu gia hỏa, ha ha ha...”  

             Trong lòng Trác Uyên bất chợt cảm thấy vô cùng chấn động, hắn lập tức giật mình tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.  

             Song Sinh Thần Hồn, cho dù ở Thánh Vực cũng là chuyện có một không hai. Dù sao thì hai đại thần hồn cũng tương đương với hai con hổ chiếm núi làm vua, nếu ở cùng một chỗ thì bắt buộc phải phân cao thấp mới được!  

eyJpdiI6ImJcL2ZwV3dHWGdcL2hHV0k4b1wvNjNaTkE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0wwTldRSVVaNVIwZURHUENSc0lrMlwvZ3l2MWFWUmJBdEx6dEFmNEJacG9wRTJ2a2t2aUQySTJndlYyYXVCYXI4cnBzeWowQ0NHUHFJaDRCOFlFYWk3ZHhESFwvMWJTaHNVZnhLZHViWlV0SGZGSGNHaDhETjljOWVkZ3B3dzRuK1RYZ3NRSStxamVrak5TSlRcL05MS2tWUFVSdmhzd21mZm92OGpsMVg1SW56cW1mdmpuakJrVXNyTTRlXC8rZGZudmNUSmxra1NidTBYd2ZvRjJVSithdlRiZXNoZWR4bnhxZG41ZTAxcEx4NnRKb2Irc0VwWXBEN1VLc0krR0hMTzRjaWJWdGgzdnluMHF0RnZqTDdBNjVXbmp1ajFpcWJJalVEeFNMbVp5MFQzMVR2NVhucVBBUkszclpaTnNRdEpSUHhCeXRzdzlETURscHplenFYM2IxMU92eUozZGhtZ0p0V0xZN1QxU1RGbGRZM2l6RUZ5WUdqbnNoNnBhemdxU1ZEYzhYU3FDQVBCMDcyNm9RXC9LVGpnPT0iLCJtYWMiOiIzZDQwMDI4NzM0MzNmMzM2NmUzMzg0MGYzZDJmMWQyMTNlYjVmODVlZTA0M2QwOTI2ZjlhNGE5YzgxYzU1YWE2In0=
eyJpdiI6ImRoTVNcL3V3enFpdWVIWjgxWmJScEpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJpTnJUN1kwWjhMbU1SaVIrSjY1YTFINkl4aVBaT1lGOWczU01STUp3SnRKODFWeXlZUlwvS3h3NW5UK2x0dHVBdUZDV2w1c2RCd0lxazl0TmJuVGNuS1A5Q2o3WVRlbitFV1Z3dHJtVzNhcmtMaDJRWFB5MkluU2ZyV0RDd1FzUE9COG5KcWpFMEFjWERmbXZVVEF1V0lMZVJlU21OZDBYaDl6MTBIdVpKWFI4VVFKUUFxUkdBa0xrdkJlZVZFMFhEMmhYNkdiOXVVT2tOWDBSMUxweVwvcDhjU255cDFQNWhJWHdkdmNsTklOODZDQnBZTTBVTE10STJKTkFFMTNCSHVEdmhrM21VRDhVWFlTVXJ3N29SNWx0TjhWaDBnSTFIb25WaDhvQUl4ZGlhSGJiWDZtMXQrcitiR1h1aERmRGtRTnZCK0c1aThRWXJ0cThJOVphSTUrTmRQZXRhbllOU3R2NURaVGFlWHhqdHVsUGZlOGt6SG5SXC9UaXYybzZzTnUyb0YzeG9rYWdsOWVNNUc3djhiR25SUHFrQ2RFYmozcVVHS0FuMjZPbTQ9IiwibWFjIjoiNzliNzQ1OTRiZTFlMWY4MzEyMmRhOGNhNmJjMTVkY2NkYjY1NDFlMzYxYjdlMGM1NTJmMjhjMjUzYmNhMGFlNSJ9

             Thì ra là vậy, cho dù là ở phàm giai nhưng vẫn có sự tồn tại của đồ tốt…

Ads
';
Advertisement