“Ngưng tụ thần hồn ban đầu chỉ có một cơ hội, đó chính là Hoá Hư cảnh, lúc đạt được nguyên thần!”
Thấy Trác Uyên chăm chú nhìn ngọc bội không rời, Đan Thanh Sinh không khỏi khẽ gật đầu, lão ta bắt đầu giải thích: “Nhưng mà Trác Uyên này, ngươi và ta không giống nhau, dưới Thần Chiếu cảnh, nguyên thần đã hoàn chỉnh, có thể ngưng tụ thành Thần Hồn. Như vậy, chúng ta sẽ có hai cơ hội để ngưng tụ thần hồn!”
Vẻ mặt Trác Uyên trở nên nghiêm túc, hắn chăm chú lắng nghe. Ánh mắt Đan Thanh Sinh đột nhiên ngưng lại, lão ta nghiêm túc nói tiếp: “Tuy nhiên, để làm được điều này thì cần phải có vài điều kiện. Một là, sức mạnh nguyên thần ngưng tụ thần hồn lần thứ hai phải mạnh hơn nhiều so với lần đầu tiên. Nếu không, nguyên thần bị Thần Hồn đầu tiên quấy rầy, sẽ rất khó để có thể ngưng tụ thành hình!”
“Chuyện này chắc sẽ dễ thôi, dù sao thì đây cũng là điều tự nhiên cả mà. Nếu chúng ta có thể ngưng tụ thần hồn ở Thần Chiếu cảnh, thì khi đến Hóa Hư cảnh, sức mạnh của nguyên thần sẽ mạnh hơn rất nhiều!”
Trác Uyên bình tĩnh nhìn về phía Đan Thanh Sinh, nhưng Đan Thanh Sinh lại khẽ cười giễu, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nhẹ lắc đầu: “Ha ha… Đối với người khác mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng đối với ngươi, đây chính là khó khăn lớn nhất!”
“Ấy, tại sao vậy ạ?” Trác Uyên nhíu mày lộ ra sự khó hiểu.
Ánh mắt Đan Thanh Sinh khẽ lóe lên một tia sáng, lão ta tiếp tục nói: “Vậy thì phải nói đến điều kiện thứ hai của ngưng tụ thần hồn, núi cao thì ắt sẽ có núi khác cao hơn. Vì Thần Hồn thứ hai cần tiêu hao nhiều năng lực nguyên thần, nên nó phải mạnh hơn Thần Hồn đầu tiên, như vậy mới có thể trấn áp Thần Hồn đầu tiên mà ngưng tụ thành công. Nếu không, kết quả vẫn sẽ không được gì như cũ!”
"Cái này... Ta... Ta hiểu được..."
Khẽ nhíu mày lại, trong lòng Trác Uyên có chút hụt hẫng, hắn biết rõ ý nghĩa thực sự trong lời nói của lão ta. Vốn dĩ Thiên Long Thần Hồn là linh lực trời đất ngưng tụ, là một trong những Thần Hồn mạnh nhất, nếu muốn Thần Hồn thứ hai mạnh hơn Thiên Long Thần Hồn, thế thì phải là loại Thần Hồn mạnh mẽ nào mới được cơ chứ?
Như nhìn thấy được nỗi lo lắng trong lòng Trác Uyên, Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ mỉm cười, lão ta thở dài nói: "Hừ, tại sao tiểu tử ngươi lại không gặp lão phu sớm hơn như, lão phu thấy ngươi và lão phu hợp nhau như vậy, nếu gặp nhau sớm hơn, chắc chắn ta sẽ nhắc nhở ngươi trước khi ngưng tụ Thần Hồn đầu tiên. Giống lão phu vậy, Thần Hồn đầu tiên là Kiếm Hồn, Thần Hồn thứ hai là Thiên Long Thần Hồn, vừa lúc trấn áp được nó thì hai Thần Hồn sẽ hoàn thành!”
"Hừm... Tiền bối, người là Gia Cát Lượng thứ hai chắc? Ta không tin đâu, nếu như Thần Hồn đầu tiên của người có thể ngưng tụ thành Thiên Long Thần Hồn mạnh nhất, vậy người sẽ tạm thời đè lại sự rung động trong lòng, rồi giữ nó lại để ngưng tụ Kiếm Hồn sao? Lúc đầu chắc người cũng không biết rằng hai Thần Hồn có thể cùng nhau tồn tại mà phải không?”
Ờ!
Trong lòng bất chợt giật mình một cái, Đan Thanh Sinh không khỏi bật cười một tiếng, rồi gật đầu nói: "Quả thật khi ngưng tụ Thần Hồn thứ nhất, thật sự mà nói thì sẽ không có điều kiện để ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn. Nhưng vì chuyện này, mà mãi đến sau này ta mới phát hiện ra cách để cho hai Thần Hồn cộng sinh.”
“Vậy thì… Nếu ngưng tụ thêm một Thiên Long Thần Hồn nữa thì sao?” Đột nhiên, hai mắt Trác Uyên sáng lên, hắn nói.
Nếu Thần Hồn thứ hai khó có thể mạnh hơn Thần Hồn đầu tiên, vậy chỉ cần chúng ngang bằng nhau là được rồi, cùng lắm thì đi du lịch xung quanh đại lục, rồi thu thập thêm mười Địa Mạch Long Hồn nữa là ổn cả thôi.
Nhưng khi Đan Thanh Sinh nghe vậy, lão ta lại trực tiếp lắc đầu, phủ nhận nói: "Tiểu tử, ngươi phải biết, một núi không thể có hai hổ. Nếu một người mà ngưng tụ hai Thần Hồn, nhưng Thần Hồn lại cùng một loại, nên sẽ không thể trấn áp được. Nói cách khác, một người sinh ra đã định là không thể có hai Thần Hồn. Nếu muốn cùng hau tồn tại, Thần Hồn thứ hai phải là loại Thần Hồn khác, nếu ngươi muốn ngưng tụ một Thiên Long Thần Hồn khác, thì chắc chắn Thiên Long Thần Hồn đầu tiên của ngươi sẽ không đồng ý. Bởi đây chính là việc làm tranh giành lãnh thổ, vì vậy chắc chắn ngươi sẽ thất bại. "
“Và đây cũng là điều kiện thứ ba để ngưng tụ hai Thần Hồn lại, tìm kiếm điểm chung, giữ lại sự khác biệt, một lòng một thể! Cũng giống như căn phòng này vậy, nếu ai đó bước vào, ngươi sẽ nghĩ đó là xâm phạm, nhưng đôi khi, có kiến và côn trùng trên mặt đất đi ngang qua, ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì các ngươi không coi đối phương là những thứ sẽ xâm phạm lợi ích của ngươi. Cứ như thể ngươi nghĩ căn phòng này là của ngươi, kiến cũng nghĩ rằng đó là tổ của chúng. Thật ra bình an thật sự không khó, cũng giống như việc các ngươi cùng nhau san sẻ cái tổ ấm này thôi!”
“Thì ra là thế, vậy có nghĩa là, trong mắt của Thiên Long Thần Hồn, Kiếm Hồn chỉ là một cây cột, còn trong mắt Kiếm Hồn, Thiên Long Thần Hồn chỉ là một loài bò sát, hai bên không có xung đột căm thù, nên mới có thể chung sống hòa thuận!” Ánh mắt Trác Uyên sáng lên như chợt hiểu ra chân lý mới.
Đan Thanh Sinh gật đầu tán thành, cười nhẹ nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy, đúng là thế đấy! Chỉ có một nguyên thần, nhưng lại có tới hai Thần Hồn, có nguyên thần ở giữa, cả hai sẽ không can thiệp lẫn nhau, đó gọi là một lòng một thể. Còn về chuyện làm thế nào để đạt được một lòng một thể, thì trong bí kiếp của lão phu đều có ghi lại tất, ngươi cứ chăm chỉ tìm tòi là được, lão phu không nói nhiều nữa, ha ha ha…”
"Nhưng tiền bối, những thứ khác ta đều hiểu, nhưng làm thế nào để ngưng tụ một Thần Hồn mạnh hơn Thiên Long Thần Hồn vậy ạ? Đây chính là mấu chốt, xin tiền bối dạy bảo!" Trong lòng Trác Uyên đột nhiên suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng chắp tay, kính cẩn nói.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Đan Thanh Sinh đột nhiên cười ra tiếng: "Cái này... Lão phu cũng không còn cách nào khác, tất cả đều chỉ dựa vào vận may của bản thân mà thôi, ha ha ha..."
Khẽ cười một tiếng, Đan Thanh Sinh xoay người lại, rồi lập tức biến mất chỉ trong nháy mắt: "Tóm lại, ân tình này lão phu đã trả rồi, nhân quả này lão phu cũng đã chặt đứt. Sau này có thành công hay không, phải dựa vào chính bản thân ngươi, lão phu không thể trợ giúp tiếp được, ha ha ha…”
"Chờ đã, tiền bối, người..."
Trác Uyên vội vàng gọi Đan Thanh Sinh lại, nhưng không còn cảm nhận được khí tức của người đó nữa, trong phút chốc hắn cảm thấy vô cùng bực bội, thầm chửi rủa trong lòng.
Lão già này, ân tình con khỉ ấy, đưa lão tử một cái Song Sinh Thần Hồn tu luyện Đại Pháp rồi chọc cho lão tử phát nghiện xong cuối cùng lại nói lão tử rất khó để luyện thành công, lão già chết tiệt này trêu ngươi ta chắc?
Phải làm sao bây giờ, ngẫu nhiên biết được một công pháp tu luyện như vậy nhưng lại lực bất tòng tâm, không làm gì được cả, hiện tại, trong lòng Trác Uyên tràn đầy phiền muộn.
Hừ, lão già vô ơn, rõ ràng lão ta đang trêu chọc hắn, Thần Hồn mạnh hơn Thiên Long Thần Hồn, hắn còn không biết là cái nào với cái nào thì làm sao có thể luyện được bí thuật đó của lão ta chứ?
Nhưng ngay sau đó, Trác Uyên đã phản ứng lại, ban đầu binh khí mà Đan Thanh Sinh muốn đã bị chính hắn nhanh chân giành trước. Bản đồ đường đi mà hắn vẽ cho lão ta, là để cho lão ta có đường để đi, không có ân huệ gì cả, ngược lại còn mang ý trêu chọc lão ta.
Nếu đã như vậy, không thể nói là lão ta vô ơn được, vì lão ta không phát hiện ra hắn giở trò, đến làm phiền hắn thì đã tốt lắm rồi, vậy hắn còn ở đây rối rắm suy nghĩ gì chứ?
Nghĩ vậy, trong tay Trác Uyên lập tức lóe lên một tia sáng, huyết quang từ trong cơ thể bay ra ngoài, nhanh chóng hóa thành thanh Ma Kiếm rồi xuất hiện ngay trong tay hắn.
Nhìn lên vị trí trên cùng của chuôi kiếm có khắc hai chữ lớn, Kình Thiên!
"Ôi, Kình Thiên Kiếm sao, khi ấy ta đang vội, lúc lấy ngươi ra còn không kịp để ý nhìn tên kiếm của ngươi. Bây giờ nhìn lại mới biết đúng là thứ mà lão già kia đang tìm. Chỉ mong lão ta đừng bao giờ quay lại quan sát lão tử nữa, nếu không lão tử sẽ xong đời mất..." Trác Uyên nhẹ nhàng vuốt thân kiếm, lẩm bẩm nói.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét già nua bỗng chốc vang lên từ bên ngoài, Đan Thanh Sinh quay lại, lão ta nói: "Đúng rồi, tiểu tử, thương thế của ngươi trong trận chiến tiếp theo không thể che giấu được đâu. Nếu để cho hai lão già kia phát hiện ra, ngươi sẽ gặp rắc rối to đáy!"
"A, tiền bối, người đã trở lại rồi sao..."
Bất giác giật mình, Trác Uyên vội vàng nhét kiếm lại vào trong bụng, nhưng xoẹt một tiếng, mũi kiếm xẹt qua bụng dưới, một vết máu đột nhiên xuất hiện khiến hắn đau đớn kêu lên.
Thanh trường kiếm khẽ cười, vội vàng hóa thành huyết quang rồi quay trở về bên trong cơ thể của hắn.
Mở to mắt liếc nhìn bụng của mình đang rớm máu, Trác Uyên khẽ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng, vật nhỏ này cũng thật không có mắt, biết rõ lão già kia quay lại rồi mà còn không tự biến trở về, nếu bị phát hiện thì xong đời mất!
May mắn thay, vết thương lần này chỉ trầy xước ngoài da, không phải là vấn đề lớn cho lắm.
Cho nên, Trác Uyên cũng không rảnh quan tâm đến vết thương này, hắn vội vàng trả lời: "Cảm ơn tiền bối quan tâm, vãn bối đã có tính toán riêng rồi ạ!"
"Ồ, vậy thì tốt, nhưng nếu chẳng may ngươi bị bắt, chỉ cần nói chuyện của ngươi ra là được, đừng có mà lôi lão phu ra, nếu không thì, hừ hừ..."
Chế giễu một tiếng, Đan Thanh Sinh lại thở dài nói tiếp: "Hừ, ngươi cũng là một người được chú ý, nếu không phải sợ ngươi sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, thì ta đã tự tay xử lý ngươi để bớt đi một việc rồi..."
Vẻ mặt hắn không khỏi run rẩy, Trác Uyên bất lực mở to mắt ra, nghe lão già kia cằn nhằn. Đúng là một người chuyên quyền, độc đoán, nhưng may mắn thay, lão tử đã bộc lộ tài năng khiến mọi người chú ý. Lão ta sợ gây chấn động, nên mới không dám ra tay.
Nói cách khác, nếu đổi lại là một người không có danh tiếng gì mà vô tình biết được bí mật này của lão ta, chắc chắn người đó sẽ bị giết để bịt miệng!
Nghe động tĩnh bên ngoài đình dần dần biến mất, lão già kia có lẽ đã đi xa rồi, Trác Uyên thầm thở dài một hơi, hắn chăm chú nhìn ngọc bội trong tay hồi lâu, lúc này mới khẽ hừ lạnh một tiếng: "Hừ, vô tình có được thì sao có thể không cần chứ, lỡ như về sau có cơ hội để dùng thì sao, trước tiên cứ nghiên cứu tham khảo rồi nói sau!"
Nghĩ đến đây, Trác Uyên bắt đầu yên lặng nghiên cứu nội dung bên trong ngọc bội, khuôn mặt bất giác hơi run rẩy, càng nghiên cứu càng thêm kinh ngạc, trong lòng âm thầm thở dài, Đan Thanh Sinh này đúng thật là thiên tài trăm năm có một, vậy mà có thể tự tạo ra được một bí pháp huyền diệu như vậy!
Chỉ tiếc là, lão ta sống ở Phàm Giai, khởi đầu đã thấp như vậy, nếu có thể sinh ra ở Thánh Vực, không chừng sau này có thể đạt đến Thánh cảnh cũng chẳng ngoa...
Sáng sớm hôm sau, chiến trường nhanh chóng trở nên đông đúc, mọi người nhốn nháo nhìn về phía trung tâm chiến trường, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn, trong lòng chờ mong trận chiến hôm nay bắt đầu.
Suy cho cùng, ý nghĩa của trận chiến này không hề tầm thường chút nào, người mới mà có năng lực thì sẽ được phép khiêu chiến với một trong ba tông môn mạnh nhất, là Kiếm Thần Tông. Mà Kiếm Thần Tông được nhận định là một tông môn vô cùng gần với Thượng Tam Tông.
Nói cách khác, nếu lần này Ma Sách Tông khiêu chiến thành công thì sẽ trực tiếp uy hiếp đến địa vị của Thượng Tam Tông, bởi vậy, không chỉ có đại diện các tông đến xem náo nhiệt, ngay cả những người trong các tông môn khác, miễn là vẫn còn sống, thì sẽ đến đây nghiêm túc xem cuộc chiến.
Khóe miệng Sở Khuynh Thành thoáng nở một nụ cười tươi, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Nếu hắn xuất chiến, địa vị của mọi người đều không thể ngồi vững nữa. Ta đã quen với loại chuyện này từ lâu rồi, có bao nhiêu cao nhân và thế lực lớn mạnh đều bị hắn kéo xuống. Chẳng trách những tông môn này lại lo lắng như vậy, ha ha ha... "
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất