“Khuynh Thành tỷ, ngươi tin tưởng hắn đến vậy sao? Thực lực của bốn tông môn tiếp theo không hề cùng đẳng cấp với các tông môn trước đó đâu!” Đan Nhi trừng to đôi mắt, nhìn về phía Sở Khuynh Thành trêu chọc nói.  

             Sở Khuynh Thành khẽ nhếch miệng cười, vẻ mặt bình thản, trầm giọng nói: “Chàng là người có thể tạo ra kỳ tích, chỉ cần chàng muốn làm thì không có việc gì là không thể làm được. Ta vẫn luôn tin tưởng vào điều này!”  

             Mọi người xung quanh nhìn Sở Khuynh Thành một cái, trong lòng không khỏi run rẩy, rồi lại quay mặt nhìn nhau, họ mỉm cười một cách mập mờ. Chỉ có nét mặt của Tuyên Thiếu Vũ là âm u đến đáng sợ, hắn ta buồn bực hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại im lặng không nói gì!  

             Ầm!  

             Một âm thanh phá vỡ không khí vang lên, bóng dáng của trưởng lão bình phán lại một lần nữa xuất hiện trên đài cao ở trung tâm, sau đó Song Long Chí Tôn đáp xuống nơi quan sát cao nhất. Sau khi mọi người hành lễ xong, giọng hét to của trưởng lão bình phán lại một lần nữa vang lên: “Ma Sách Tông và Kiếm Thần Tông, đệ tử của hai tông môn vào sân!”  

             Vừa dứt lời, đội ngũ của hai bên chậm rãi tiến vào. Người đi đầu của Kiếm Thần Tông chính là Ôn Đào. Chỉ là lúc này, vẻ mặt hắn ta đã không còn thản nhiên và thoải mái như thường ngày nữa, ngược lại còn lộ ra vẻ nghiêm túc và nghiêm trọng.  

             Người đứng đầu Ma Sách Tông đương nhiên là Trác Uyên, nhưng hôm nay Ma Sách Tông chỉ có chín người mà thôi, vì Lục Hạt đã vắng mặt. Mọi người thấy vậy, trong lòng đều hiểu rõ, hôm qua người đó đã bị trọng thương, nên không thể chiến đấu được nữa.  

             Đệ tử hai bên bước lên sàn, sau khi trưởng lão bình phán nhìn hai bên, thì quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trịnh trọng nói: “Hôm nay, Ma Sách Tông chỉ có chín người tham chiến, không thuận lợi về mặt nhân số, có muốn bổ sung dự bị hay không?”  

             “Đa tạ ý tốt của trưởng lão, đệ tử Ma Sách Tông ta không thiên về số lượng, cho dù bớt một người tham chiến, bọn ta vẫn sẽ chiến đấu tới cùng!” Trác Uyên cúi người ôm quyền cao giọng nói, lộ ra khí thế anh hùng, khiến cho người xem trên khán đài phải âm thầm gật đầu thán phục.  

             Trưởng lão bình phán vui vẻ gật đầu, lão ta quay đầu nhìn về phía Ôn Đào, xem bọn họ có ý kiến gì không.  

             Ôn Đào không khỏi cười khẽ một tiếng, lần lượt ôm quyền về phía trưởng lão bình phán, đệ tử Ma Sách Tông và người xem, lộ ra một nụ cười bình thản: “Không phải Kiếm Thần Tông ta hôm nay lợi dụng điểm yếu của Ma Sách Tông, mà thực tế là do đối thủ quá mạnh, bọn ta không thể không coi trọng, nhưng cũng không thể nhường được. Đừng nói bọn họ chỉ thiếu một người, cho dù bọn họ có thiếu chín người đi chăng nữa, chỉ một mình Trác huynh ở trên sân, thì bọn ta vẫn sẽ phải vào sân với mười người, chiến đấu một cách dè dặt và thận trọng nhất có thể. Vậy nên...ha ha ha, Trác huynh, mong lát nữa ngươi thủ hạ lưu tình!”  

             “Nào có, Ôn huynh khách khí rồi!”  

             Trác Uyên cũng chắp tay, trong mắt khẽ loé lên một tia sáng, hắn âm thầm gật đầu trong lòng.  

             Ôn Đào này quả thật là một người rất khéo léo. Những lời vừa rồi, không những không có sự kiêu ngạo của tiểu nhân đắc chí, cũng không có sự bất lực của bên yếu thế, ngược lại còn có cảm giác khiêm tốn mà cương quyết vô cùng, trong bông có kim, trong nhu có cương, không những không đánh mất tự tôn mà còn rất khiêm tốn. Khiến cho mọi người nghe thấy những lời này, mặc dù không có cảm giác cung kính nể phục, nhưng lại có thêm cảm giác được tôn trọng và thân thiết với nhau hơn.  

             Nhu Tình Kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền, có cả nhu lẫn cương, vô cùng linh hoạt!  

             “Được rồi, nếu hai bên đã không phản đối, vậy thì chúng ta bắt đầu!” Trưởng lão bình phán liếc nhìn hai bên, sau đó vung tay hét lớn: “Khai mở kết giới, trận cuối cùng của Trung Tam Tông, Ma Sách Tông đối đầu với Kiếm Thần Tông, bắt đầu!”  

             Vụt vụt!  

             Hai vị trưởng lão coi cửa lại một lần nữa xuất hiện trên đài, sau đó bấm thủ quyết trong tay, mở ra thông đạo đi đến sơn cốc.  

             Ôn Đào bất giác cười khẽ, làm động tác mời.  

             Vô cùng lễ phép nói: “Trác huynh, mời!”  

             “Ôn huynh khách khí rồi, mời!” Trác Uyên cũng cười nhạt đáp lễ, sau đó hai bên cùng nhau đi song song về phía trước, từ từ biến mất trong quầng sáng màu trắng.  

             Nhìn thấy cảnh này, người xem xung quanh đều bất giác gật đầu khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Ma Sách Tông không phải đối với ai cũng ra tay tàn nhẫn. Ít nhất là với Ma Hồn Tông và Kiếm Thần Tông, vốn là hai tông môn một chính một tà khác nhau, nhưng bọn họ đều đối xử rất thân thiện!  

             Xem ra ngày hôm đó Thiên Hành Tông bị hành hạ một cách tàn nhẫn, suy cho cùng vẫn là bọn họ tự mình hại mình. Trác Uyên thật sự quá điên cuồng, mà cũng phải thôi, nếu như ngươi đã không cho người ta thể diện, người ta cần gì phải cho ngươi thể diện chứ?  

             Nhất thời, trong lòng mọi người cũng hiểu hơn một chút về tính khí của các tông môn lớn. Ma Hồn Tông thì thẳng thắn dứt khoát, Kiếm Thần Tông thì khiêm tốn hữu lễ, trong khi đó Ma Sách Tông lại ân oán rõ ràng. Còn về Thiên Hành Tông thì...  

             Quay đầu nhìn về phía xa, nơi chỉ còn lại hai người của Thiên Hành Tông. Nhìn thấy ánh mắt độc ác của Nhậm Thông đang nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, tất cả mọi người đều bĩu môi khinh thường.  

             Hừ, ra vẻ làm gì để bị sét đánh, đáng đời!  

             Đột nhiên, trong lòng mọi người đều đã bắt đầu có lựa chọn, nếu như lần này vị trí của chín tông môn thay đổi, một số đế quốc có thực lực hùng mạnh có thể sẽ chủ động mời một tông môn nào đó đến nhập trú.  

             Đương nhiên, lợi ích ở đó sẽ tương đối cao hơn!  

             Trong trận chiến này, mặc dù hành vi tàn bạo của Ma Sách Tông đối với Thiên Hành Tông lúc đầu đã khiến cho mọi người phản cảm, nhưng tình cảm anh hùng của Ma Sách Tông trong hai trận cuối đã cảm hoá những người đang có mặt tại đây, và thay đổi ấn tượng của mọi người về Ma Sách Tông rất nhiều.  

             Ngược lại, những điều phản cảm trước đây đương nhiên cũng sẽ được chuyển sang Thiên Hành Tông. Bây giờ mọi người đã bắt đầu nghĩ rằng, Thiên Hành Tông bị diệt là tự mình hại mình, ai bảo ban đầu hắn ta kiêu ngạo như vậy làm gì chứ?  

             Tông môn có đầu óc thiển cận mà suốt ngày còn làm ra vẻ ta đây, mẹ nó đúng là khó hầu hạ thật sự!  

             Kết quả là các kim chủ lớn có mặt ở đây đều đưa Thiên Hành Tông vào danh sách những tông môn không được chào đón nhất, trừ phi không còn cách nào khác thì đành phải chấp nhận mà thôi. Bằng không, có đánh chết bọn họ cũng không đời nào chấp nhận một tông môn như vậy gia nhập đế quốc!  

             Dường như cảm nhận được ánh mắt chứa đầy sự khinh thường và giễu cợt từ xung quanh, Nhậm Thông hung hăng trừng mắt với mọi người, mãi cho đến khi bọn họ sợ hãi quay đi, thì hắn ta mới nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhìn về phía Trác Uyên đã biến mất.  

             Theo lý mà nói hắn ta mới là nạn nhân, tại sao kết quả lại bị mọi người khinh thường chứ? Trên đời này có còn công lý nữa không vậy?  

             Tề trưởng lão cũng ngồi đó với vẻ mặt ủ rũ, nét mặt u ám đến đáng sợ!  

             Thế nhưng, ngay vào lúc này, một giọng nói có vẻ yếu ớt đột nhiên vang vọng bên tai bọn họ: “Tề trưởng lão, Nhiệm công tử, ta có một câu muốn nhờ hai vị truyền cho Nhiệm tông chủ, không biết có thể dừng bước bàn bạc với ta một chút được không?”  

             “Ngươi là ai?”  

             Hai người không khỏi giật mình quay đầu lại nhìn, nhưng lại nhìn thấy một bóng người toàn thân mặc hắc bào, cả người đang run rẩy, lung lay mà đứng trước mặt bọn họ, trông có vẻ như khá yếu ớt, đến mức gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống.  

             Đầu hắn ta cúi thấp đến mức không thể nhìn rõ dung mạo của hắn ta, nhưng khi hắn ta ngẩng đầu lên, lộ ra gò má vô cùng tái nhợt, hai người lại không khỏi sững sờ, lẩm bẩm nói: “Lục Hạt, sao lại là ngươi?”  

             Mặt khác, sau khi Trác Uyên và những người khác đi vào sơn cốc nhỏ, giống như lúc trước, Trác Uyên dẫn đầu nhảy trở về, nhìn Ôn Đào và những người khác cười nói: “Vẫn là câu nói đó...”  

             “Ai sẽ vui vẻ cùng với ta đây!”  

             Thế nhưng, Trác Uyên còn chưa kịp nói xong, Ôn Đào đã cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ như thế này, nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để vượt qua hàng rào chắc chắn của tám tên hộ vệ bên ngươi rồi!”  

             Tám tên sao?  

             Trác Uyên bất giác nhíu mày, không khỏi cười giễu nói: “Ngươi là cường giả Hoá Hư, ở bên ta người có thể chống lại ngươi chỉ có sáu người, trừ một người bị thương đang không có mặt, thì chỉ còn năm người mà thôi, lấy đâu ra tám người như ngươi nói chứ? Hơn nữa, mười tên đệ tử bên các ngươi đều là cao thủ Hoá Hư. Ngươi không cần ra tay, cũng có thể dễ dàng vượt qua số người bên ta mà!”  

             “Ha ha ha...như vậy thì không ổn. Nếu đây đã là thử thách do Trác huynh đặt ra, đương nhiên ta phải đích thân vượt qua mới được. Dựa vào sự giúp đỡ của sư đệ để vượt qua kết giới, thế chẳng phải là không thể lọt vào mắt của Trác huynh rồi sao?” Ôn Đào không khỏi cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến nói.  

             Chín đệ tử khác của Kiếm Thần Tông, bao gồm cả Tạ Thiên Thương cũng khẽ gật đầu, lùi về phía sau một bước, nghiêm túc nhìn về phía trước, dường như đã quyết tâm không nhúng tay vào!  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, Thích Trường Long thấy vậy lập tức phẫn nộ quát lên: “Ôn Đào, ý của ngươi là muốn cùng lúc đối phó với tám người chúng ta chỉ với sức của một người thôi sao? Hừ, tự phụ, cho dù ngươi là cao thủ Hoá Hư tầng bốn, nhưng bọn ta cũng có hai cường giả Hoá Hư tầng ba ở đây đấy, còn có một cao thủ Hoá Hư tầng hai và hai cao thủ Hoá Hư tầng một nữa. Nếu năm người bọn ta liên thủ, cho dù là ngươi thì cũng không thể đánh bại bọn ta đâu!”  

             “Ồ, vậy cũng chưa chắc!”  

             Ôn Đào không khỏi cười giễu một tiéng, từ chối cho ý kiến, nói: “Khoảng cách của tu vi đôi khi không thể đại diện cho khoảng cách của thực lực. Về điểm này, có lẽ Trác huynh là ví dụ tốt nhất, hắn có một khoảng cách nghịch đảo! Mặc dù giữa chúng ta chỉ cách nhau một tầng tu vi, nhưng về thực lực thì e rằng không chỉ dừng lại ở điểm đó thôi đâu, ha ha ha... “  

             Theo đó là một tràng tiếng cười tùy ý, Ôn Đào dậm chân, đột nhiên xông về phía trước, vừa lao tới vừa cười nói: “Trác huynh, ngươi mau nhanh chóng ra tay đi, bây giờ nên làm nóng người trước, đừng để lát nữa hoảng sợ trở tay không kịp, rồi rơi vào thế bị động nhé!”  

             “To gan, ngươi xem bọn ta là rác hay sao mà để cho ngươi lao đến trước mặt Trác quản gia một cách dễ dàng chứ?”  

             Thích Trường Long không khỏi tức giận hừ nhẹ một tiếng, hắn ta lập tức tạo kết ấn, đột nhiên một con Cự Ấn màu vàng đất cao vài chục trượng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn ta. Thủ quyết vừa đánh ra, lập tức xông về phía Ôn Đào!  

             Khóe miệng khẽ nhếch lên, Ôn Đào không hề quan tâm, con ngươi co lại, hai ngón tay khép lại, lập tức chỉ về phía trước.  

             Vụt!  

             Một đạo kiếm quang bay thẳng ra khỏi cơ thể, ầm một tiếng lập tức chạm vào đại ấn, rồi nhanh chóng đánh bay đại ấn đó, nhưng xoay được nửa vòng trên không trung thì biến mất hoàn toàn, sau đó nó trở lại trong người của Thích Trường Long.  

             Thân thể Thích Trường Long không khỏi chấn động, phụt một tiếng, hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu đỏ, tuyệt vọng mà quỳ rạp xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.  

             Cái gì, chuyện này làm sao có thể, chỉ một chiêu mà đã...  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ khó tin. Trong số bọn họ, ngoài Trác Uyên ra, thì Thích Trường Long chính là người mạnh nhất.  

eyJpdiI6IkJydzNRd2xzSjVFTXFDdkhFWk5IcXc9PSIsInZhbHVlIjoiRDRwSEdmMlpvNWRxTFFRWXorcjM5aXVxNndZRnRaV3A2RzdBcUk2UlhNd3RQVCtqOThSdzJNblJVWU82VlRUNklYOUc2Kzg5RUFrVE1GdHhUK2hCTnhpeGJ0S0M0QXhFYlVJUHJJa25DaE9BU1RjaVdEWkEzcTBtSE0yUXJFeXkwWUtENUdhaGxqQ2VsNnZvYnhQUnRJaHQ4cnpocjFZMCs3dlZPbEVVMExoUHJSQWtzcEJ4UE1nenRHMjB5NUxFWGU2UXpYNitoYnpFYVJnTkRsVHBsdTBmVHJUNlwvbTZ2REY0eHJVekRUS0JtVjJkZ3Y4dUZRUkFySHRaSEo4QTBCSXhhWExqeStpaXRZRWZMb0hKWnBRQVBRY2loRHprYks4V2dkZVRZakFHYWJtcWdRdGFJVVlZaTZHdFZlTHA2QmV1Mmh1TGo4UnIwXC9cL255d2RCVkZZVzU3NU5kVWUxZkZ5V29IckZESTFlekFuOGpQUVptMDM0U2Qxa2lZdEVPUHluVWVnd28yUGxWZGh0RG1EbXhRWXBQZmhUaFFqbEg1cU0ybXFNdFlNakNRVktEK1M1ZlZuYTUzOUZZQW9UTlhZOE5YRTk4dEY1a3E2RGdIQytZYjRaeVl4VzFKUUJ1YndKRFNuVkZGTFZFNHpydzNcL1BUck5nNW1raWNrMVFTTWV3aDRNTVNQVGhGeDFpRTBUOXFvTmF2TUVuXC9FcG9Kc3JrK2t1TnFiaFBBOXd4bzcxTXRCNkVReGlXR0tPb0Fub1wvbGVaNThyRUdBY3JlQm5cL0Q2TGR5c1ZlcFl0SWpCRDcxTVBYK3VZQUcwN0xzd1MzeVwvRlBUT2ZyVWVoQU80IiwibWFjIjoiN2EwMDFmMDFmMmZlMDZlMjI5OTJlMTA4NzBjZDhjMzA4OTY1MjgxNDQxNmE0YjcyZjU3ZGFkMDkyNmI2ZmNmNCJ9
eyJpdiI6ImVjYVNvUGhEclwvUU5oN0V0WURRVjlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNueGtcL1N4Y2YyVHlEN1oxT29uYXBwR1wvU1IrTHVMSDNEXC93VlhjdHhjcXVEZ1dDdk41XC9GaTMycmU3QlBUMGhPV2ZjNVpiUWJsbjZET2JsUVhyczg1V0JocDl5QWRFdkNDcSsxcGZjMnUrcXdzQ2k3QXFhQVNOdCs3UFJxWkQ1MkhqM0RWblZDZDh4S0hjZklobGFTR2JHZ1VzOEF1SERkcmVzS3Q1N2p5WGt0OUljV2dvT09zXC9OS2h0VitSZ3dkNnI1T2VcL3gyaXVneU5Ud1NvMG1ZMVpndFJHOVZtdksrMVNCSGFycXdsd2tjbUthWHVXOHJ0MjVuNVdJWDV4XC9JaGh6TGNFYWU4SDRUR3VWUE5NbURFRmM2dis0WUxqNlRFbVh5Z21IempJSUE1ZkVvV2UrNFdpeEtcL09yM1I0d1NcL1BOXC9JcnI4QnpVQUNjVnJUcm5zeWc9PSIsIm1hYyI6IjNjYjBmNGRjMjE3NGRhNGRjY2JmNTNhZjc0NmIyY2Q4ZjJlOTI3OWM0NTRhZDQ1NGQ2MGZmYTljNGMzMWM4OTMifQ==

             Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Đào với vẻ mặt nghiêm trọng. Ngay cả Trác Uyên cũng phải nhìn hắn ta rất lâu, nhưng hắn lại không hề lo lắng, ngược lại còn nở một nụ cười kỳ quái mang theo vài phần vui sướng…

Ads
';
Advertisement