Đâm tốt lắm
"Xin lỗi Thích huynh, vừa rồi ta đã thủ hạ lưu tình, ngươi nằm ở đó ba canh giờ là ổn thôi, không có gì đáng ngại đâu." Ôn Đào đi về phía trước, an ủi Thích Trường Long đang nằm trên mặt đất, khi đối xử với kẻ bại trận hắn ta vẫn rất cung kính hữu lễ.
Thế nhưng, Thích Trường Long nghe thấy lời hắn ta nói thì lại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy không cam tâm!
Nhục nhã, thật sự quá nhục nhã!
Mặc dù Ôn Đào này trông không có vẻ kiêu ngạo doạ người, hay cố gắng sỉ nhục hắn ta. Nhưng trong tình huống bản thân đã làm hết sức mình, mà vẫn bị người ta hạ chỉ bằng một ngón tay như vậy, cả đời chiến đấu của đệ nhất thiên tài Ma Sách Tông hắn ta, ngoài lúc bị Trác Uyên dạy dỗ ra, thì cũng chỉ có một mình Ôn Đào.
Đây chính là khoảng cách về sức mạnh.
Đây chính là khoảng cách giữa người đứng đầu Trung Tam Tông và Hạ Tam Tông!
Không sai, hiện tại quả thật bọn họ đã khiêu chiến với Trung Tam Tông, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, rằng ai là người đã mang điều này đến. Ngoại trừ yêu quái Trác Uyên, người có khả năng so tài với Trung Tam Tông, hay thậm chí là đệ tử thiên tài của Thượng Tam Tông ra, thì những người còn lại như bọn họ thực chất đều chỉ ở Hạ Tam Tông mà thôi.
Cho dù được Trác Uyên dùng nhiều cách khác nhau để nâng thực lực lên ngang hàng với Trung Tam Tông, nhưng so với đệ tử thiên tài của Trung Tam Tông, khoảng cách vẫn nhanh chóng bị lộ rõ.
Không nói tới lần đấu với Thiên Hành Tông, những đệ tử đó đã bị doạ cho sợ mất mật, hoàn toàn không thể phát huy được thực lực. Nhưng trận thức tấn công tổng hợp của rừng núi thì vẫn có thể giải thích được vấn đề trên.
Lấy hai đánh sáu, đã có thể tách bọn họ ra chỉ trong nháy mắt, có thể nói là hoàn toàn bị đánh bại. Cuối cùng Trác Uyên phải đích thân ra tay, mới có thể quét sạch được bọn họ!
Còn sau trận chiến của Ma Hồn Tông, tu vi của Hàn Vân Phong rõ ràng là yếu hơn so với bọn họ một tầng, nhưng trong lúc đánh luân phiên, ngoại trừ ba trận cuối không tính, thì bọn họ đã cố gắng hết sức trong ba trận đầu tiên. Người ta lấy một địch ba, bọn họ vẫn bị đánh bại hoàn toàn.
Còn lần này, để Ôn Đào, người mạnh nhất Trung Tam Tông ra tay, mới khiến cho bọn họ thật sự cảm nhận được khoảng cách giữa Trung và Hạ nó khác biệt thế nào.
Nghĩ đến đây, Thích Trường Long không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Luyện. Bạch Luyện đã ra tay hết sức, nhưng vẫn bị Ôn Đào dùng một chiêu đã đánh ngã, kết quả cũng y như hắn ta vậy, không tài nào có thể cử động được.
Mà Ôn Đào thì vẫn lão luyện như cũ, tiếp tục lao về phía trước, giống như không hề để bọn họ vào mắt vậy.
Không sai, Ôn Đào được xưng là Nhu Tình Kiếm với tâm tư tinh tế và là một người cực kỳ hiểu lễ, sẽ không tỏ ra bất cứ sự khinh thường hay vô lễ nào với bọn họ. Nhưng vì chênh lệch thực lực, nên cho dù là người khéo léo đến mức nào, cũng sẽ vô tình lộ ra sự coi thường đối với bọn họ.
Điều này không khỏi khiến lòng Thích Trường Long buồn bã, hắn ta bất lực thở dài thành tiếng.
Căn cơ của Trung Tam Tông khác với Hạ Tam Tông, mặc dù hiện tại bọn họ có danh hiệu của Trung Tam Tông, nhưng họ vẫn cần nhiều năm tích lũy thì mới có thể bắt kịp tốc độ của Trung Tam Tông!
Mặc dù Trác quản gia đã đưa bọn họ đến đây, nhưng con đường tiếp theo, bọn họ phải tự mình đi tiếp!
Nhất thời, Thích Trường Long thở dài một hơi, con ngươi co rụt lại, dường như đã hạ quyết tâm gì đó...
Trên đường đi về phía trước, Ôn Đào vẫn thong dong vượt qua một cách suôn sẻ, ba người Quỷ Hổ, Khuê Lang, Nguyệt Linh thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, vội vàng lao về phía trước, hợp sức ngăn cản hắn ta: "Ôn Đào, ngươi đừng nghĩ rằng hạ được đám người Thích sư huynh là có thể dễ dàng vượt qua bọn ta..."
Hự hự hự...
Thế nhưng, Quỷ Hổ còn chưa kịp dứt lời, ba tiếng kêu trầm đục khác đã vang lên.
Bóng dáng của Ôn Đào đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, còn bọn họ thì cổ đã cứng ngắc, thân thể cứng đờ, không tự chủ được mà ngã rầm xuống đất!
"Xin lỗi, có vẻ như hiện tại, các ngươi không thể cản đường ta được rồi!" Một nụ cười nhẹ khẽ vụt qua khóe miệng, Ôn Đào lại một lần nữa giẫm nhẹ chân, lập tức lao đến trước mặt ba tu giả Thần Chiếu cảnh là Nguyệt Nhi, Thiết Ưng và Khuê Cương, doạ cho bọn họ phải thay đổi nét mặt, không biết phải làm sao mới tốt.
Khóe miệng cong thành một đường vòng cung hoà nhã, Ôn Đào ung dung nói: "Lát nữa bọn ta sẽ tập trung xử lý vị quản gia quái vật của các ngươi, vậy nên mong các ngươi đừng làm phiền!" Nói xong, hai ngón tay Ôn Đào lướt qua trước mặt ba người bọn họ, lập tức khiến con ngươi của ba người khẽ run rẩy, vô lực ngã xuống đất!
Đến lúc này, tất cả các đệ tử của Ma Sách Tông, ngoại trừ Trác Uyên ra thì đã hoàn toàn bị đánh bại. Còn đệ tử của Kiếm Thần Tông thì người nào người nấy đều không sứt mẻ gì!
Hơn nữa, tất cả mọi thứ đều do một mình Ôn Đào hoàn thành chỉ trong chốc lát. Điều này không khỏi khiến cho người xem kinh sợ, mí mắt không kiềm được mà khẽ run lên!
Chỉ với sức mạnh của một người mà đã đánh bại hết tất cả thành viên của Ma Sách Tông, hắc mã lớn nhất trong cuộc so tài giữa chín đại tông môn lần này. Sức mạnh như vậy thực sự rất đáng sợ.
Ngay cả những đệ tử thiên tài của Thượng Tam Tông sau khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi lên tiếng cảm thán!
"Không ngờ Ôn đào lại có thực lực như vậy, những đệ tử khác của Kiếm Thần môn cũng không tệ, xứng đáng được liệt vào Thượng Tam Tông lắm, chỉ cần bọn họ..." Mí mắt hơi run run, Võ Thanh Thu nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu trong sơn cốc, đặc biệt là Trác Uyên đang cô đơn một mình, yếu ớt nói: "Chỉ cần loại bỏ được cục đá ngáng chân cuối cùng này, việc tiếp theo chúng ta phải đối mặt chính là lời khiêu chiến của Kiếm Thần Tông!"
Viêm Ma khẽ nheo mắt lại, trầm tư một lát rồi lại bĩu môi khinh thường, thở dài: "Quan trọng là ở chỗ này, cục đá lớn nhất đó cũng là thứ mà Ôn Đào và Kiếm Thần Tông khó vượt qua nhất. Những người mà hắn ta xử lý trước đó đều là nhãi nhép vô dụng, người còn lại mới thực sự là mãnh long của biển sâu. Cho dù mười người hợp lực, cũng chưa chắc bọn họ có thể vượt qua được chướng ngại vật này!"
"Ồ, cảnh tượng mười người của Kiếm Thần Tông hợp sức, phát huy toàn bộ sức mạnh, chúng ta chưa từng nhìn thấy mà, sao ngươi lại chắc chắn rằng, bọn họ không phải là đối thủ của Trác Uyên chứ?" Võ Thanh Thu bất giác cười khẽ một tiếng, nhìn Viêm Ma bằng một ánh mắt kỳ lạ: "Ta thừa nhận rằng Trác Uyên rất mạnh, nhưng Ôn Đào và Kiếm Thần Tông cũng không phải là người hiền lành. Lần này lấy mười địch một, ngược lại ta cảm thấy tỷ lệ thắng bại là năm trên năm!"
Nghe vậy, Viêm Ma khẽ nhìn chằm chằm vào hắn ta, nhưng sau lại chỉ lắc đầu khinh thường, cười nói: "Đó là vì ngươi chưa giao thủ với tên tiểu tử đó, nên mới nói như vậy thôi."
"Ừm, lần này ta đồng ý với những gì Viêm Ma nói, cuộc chiến lần này, người thắng cuộc cuối cùng phải là Trác Uyên!" Lúc này, Diệp Lân cũng nhẹ gật đầu, vô cùng đồng ý mà tiếp lời.
Võ Thanh Thu nhìn hắn ta một cách kỳ lạ, không khỏi bật cười nói: "Sư huynh, sao huynh lại chắc chắn như vậy chứ? Huynh cũng chưa bao giờ giao thủ với hắn mà!"
"Không cần phải nói, đương nhiên ta rất chắc chắn, hắn chính là kẻ thù lâu năm của ta. Nếu như ngay cả tình cảnh này mà cũng không đối phó được thì sao có thể xứng đáng là kẻ thù lâu năm của ta chứ?"
Diệp Lân không khỏi vui vẻ cười khẽ một tiếng, nhưng ngay sau đó, nét mặt hắn ta lại trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm nói: "Hơn nữa ta có thể cảm nhận được, sức mạnh điên cuồng trong cơ thể hắn không hề thấp hơn ta là bao. Nếu như ta có thể ứng phó được chuyện này, vậy thì nhất định hắn cũng sẽ ứng phó được!"
Võ Thanh Thu nhìn hắn ta, trầm ngâm một lúc, rồi khẽ gật đầu, tiếp tục quan sát!
Ở một vị trí khác trên khán đài, nơi Huyền Thiên Tông đang ngồi, các nữ nhân nhìn thấy cảnh này, cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Trác Uyên.
Đan Nhi chỉ vào bóng người cô đơn bên dưới, lo lắng nói: "Khuynh Thành tỷ, ngươi xem, bây giờ hắn chỉ có một mình, đối phương lại có mười người, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?"
Thủy Nhược Hoa nghe vậy, nàng cũng khẽ cau mày thật chặt, sau đó nhìn về phía Sở Khuynh Thành, muốn nghe ý kiến của nàng.
"Hừ hừ...lấy một địch mười, đối phương đều là cao thủ mạnh nhất của Trung Tam Tông, tiểu tử hắn chết chắc rồi, ha ha ha..." Thế nhưng, Sở Khuynh Thành còn chưa lên tiếng, Tuyên Thiếu Vũ đã hả hê cười quái dị.
Điều này không khỏi rước lấy những ánh mắt trừng lớn của các nữ nhân, các nàng thật sự không hiểu, công tử nho nhã trước đây đã đi đâu rồi? Kể từ sau chuyện của Viêm Ma, công tử của họ càng ngày càng trở nên xấu xa, khiến cho người ta chán ghét.
Sở Khuynh Thành nghe vậy cũng không quan tâm, nàng nhìn về phía Trác Uyên đầy tự tin, nhẹ giọng nói: "Các ngươi yên tâm đi, trước giờ chàng đã một thân một mình thành thói quen rồi. Thực ra việc có những người kia trợ trận hay không, chàng cũng không để ý cho lắm. Dù sao thì mỗi khi đối mặt với kẻ địch, chàng đều chỉ có một mình..."
Một mình, nhưng đây là đấu đồng đội, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới việc dựa vào người khác sao...
Lông mày các nữ nhân không khỏi nhíu lại, rồi lại vội vàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng ở bên dưới, nhưng chỉ thấy ánh mắt Trác Uyên vẫn bình thản như nước, không hề có một chút hoảng sợ nào.
Giống như những người mà Ôn Đào hạ gục vừa rồi không liên quan gì đến hắn vậy.
Ôn Đào cũng chú ý đến điểm này, nét mặt không khỏi trở nên nghiêm túc hơn. Bình thường mà nói, con người là sinh vật sống theo bầy đàn, dù có là người hành động độc lập, thì trong lòng họ ít nhiều gì cũng sẽ phụ thuộc vào những người xung quanh. Khi những người thân ở xung quanh gặp nạn, trong lòng cũng sẽ có chút dao động.
Cho dù những người này vô dụng với hắn, nhưng sớm chiều ở chung một thời gian dài như vậy thì cũng phải có chút cảm tình rồi chứ!
Nhưng bây giờ, Trác Uyên lại cho người ta cảm giác giống như một thanh trường kiếm kiêu ngạo được cắm trên đỉnh núi vậy, không ai có thể đến gần, hắn cũng không thể thân cận với người khác.
Giống như hắn hoàn toàn không phải là người của Ma Sách Tông vậy, nên không hề để ý đến sự thất bại của những đệ tử Ma Sách tông này.
Đánh bại Ma Sách Tông và đánh bại tiểu tử này, thực sự là hai việc hoàn toàn khác nhau!
Trong lòng Ôn Đào đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy, hắn ta bất lực mỉm cười, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị: "Ha ha ha…xem ra phải bắt đầu khai chiến lại từ đầu rồi!"
Vừa dứt lời, trong tay của Ôn Đào khẽ lóe lên một tia sáng, lập tức xuất hiện thanh trường kiếm Thanh Minh tỏa ra hào quang sắc bén, đó đúng là thần binh cấp chín. Hắn ta đạp chân, lao thẳng về phía Trác Uyên.
Khi đối mặt với những nhân vật nhỏ trước đây, hắn ta còn có thể ung dung nhàn nhã, nhưng khi đối mặt với Trác Uyên, hắn ta thậm chí còn sử dụng đến thần binh, lập tức huy động mười hai vạn tinh thần, dốc hết toàn lực!
Hư Nhu Kiếm Cương, chém!
Vụt!
Giống như sao băng xẹt qua bầu trời, Ôn Đào cầm trường kiếm lên rồi nhanh chóng đâm thẳng vào mặt Trác Uyên, khí thế sắc bén hệt như muốn xé nát toàn bộ không gian chỉ trong nháy mắt!
Con ngươi Trác Uyên bất giác co lại, trong lòng khẽ run lên, nhưng nét mặt hắn vẫn không hề dao động, khóe miệng khẽ nhếch lên, con ngươi bên phải lập tức hiện lên bốn quầng sáng màu vàng.
Không Minh Thần Đồng cấp bốn, Không Chấn!
Bùm!
Toàn bộ không gian như thể vỡ tung, trong phạm vi một trăm mét cách Trác Uyên, tất cả mọi vật thể đều bắt đầu chấn động một cách không tự chủ, tất cả lập tức trở nên tan vỡ, ròi biến mất hút không còn tăm tích!
Ôn Đào vô cùng kinh ngạc, vội vàng giậm chân rút lui, nhưng trường kiếm của hắn ta thì vẫn không ngừng xoay tròn trong phạm vi của Không Chấn, làm tiêu tán đi sức mạnh của Không Chấn.
Cùng lúc đó, sức mạnh không gian tiêu tán lại biến thành một cỗ dư âm chấn động. Trong chấn động không gian này, thời gian trôi đi như tơ!
"Đây là…kiếm khí đang du đãng trong chấn động không gian sao?" Ánh mắt Trác Uyên cứng lại, lập tức kêu lên một tiếng: "Không ổn!"
Thế nhưng đã quá muộn rồi.
Sau khi kiếm khí đi một vòng ở trong Không Chấn, đột nhiên tất cả đều tụ về phía thanh trường kiếm. Ôn Đào đánh ấn quyết trong tay, vù một tiếng, vậy mà kiếm khí tụ lại ở trên trường kiếm, phát ra kình khí mãnh liệt hơn, lập tức mở ra một lỗ hổng cho chấn động không gian.
Còn thanh trường kiếm đó cũng đâm về phía Trác Uyên mà không hề có bất cứ sự ngăn cản nào!
Phụt!
Đâm tốt lắm...Như vậy là...đúng rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất