Thả lỏng quyền cước  

             A!  

             Từng giọt máu tươi đỏ thẫm rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân. Khuôn mặt Trác Uyên khẽ co giật, nét mặt dần dần trở nên thâm trầm. Cánh tay phải đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi kia, vào giờ phút này lại đang không ngừng run rẩy, dường như là bởi vì đau đớn quá mà đang không ngừng co giật!  

             Đám người Huyền Thiên Tông không khỏi kêu lên một tiếng, trên mặt bỗng dưng lộ ra vẻ lo lắng. Đan Nhi nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành tỷ, hắn.. hắn bị trọng thương rồi...”  

             Sở Khuynh Thành khẽ nhíu mày lại, trong lòng cũng lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhưng lại không hề nói gì.  

             Nàng vẫn luôn tin tưởng Trác Uyên vô điều kiện. Cho dù là lúc nào, nơi nào, đối mặt với người nào, nàng đều tin tưởng nam nhân này nhất định sẽ có con đường chiến thắng.  

             Cho dù có là bây giờ thì niềm tin vững chắc trong lòng nàng vẫn không hề bị dao động. Nhưng ngoại trừ điều này ra, khi nhìn thấy cánh tay Trác Uyên bị trọng thương, trong lòng nàng vẫn không khỏi cảm thấy đau xót, không kìm được mà bắt đầu cảm thấy lo lắng.  

             Đó chính là cảm xúc của Sở Khuynh Thành lúc này, hoàn toàn đặt bản thân ở vị trí là nữ nhân của Trác Uyên.  

             Một nữ nhân nếu không tin nam nhân của chính mình thì sao còn có thể là nữ nhân của hắn được chứ. Nhưng đồng thời nàng cũng sẽ chăm chú để ý đến nam nhân của nàng, cho dù hắn chỉ bị một chút thương tổn nàng cũng sẽ lo lắng vạn phần, là không ngừng lo lắng!  

             Điều này nhìn như là cảm xúc mâu thuẫn. Nếu ngươi tin tưởng hắn sẽ thắng thì cần gì phải lo lắng, nhưng nếu quả thật ngươi cảm thấy lo lắng vì hắn yếu thế thì chỉ có thể chứng minh rằng ngươi không tin tưởng hắn mà thôi.  

             Nhưng nữ nhân chính là động vật cảm tính như vậy, vô cùng mâu thuẫn, đặc biệt là khi tình cảm càng sâu thì lại càng như vậy hơn nữa!  

             Tin tưởng, nhưng cũng thương xót...  

             Thủy Nhược Hoa chăm chú nhìn Sở Khuynh Thành, thấy nàng thật lâu không nói lời nào nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ sầu lo và tin tưởng, hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược ấy lại không hề giảm đi mọt chút nào, thì dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng quay đầu lại nhìn về phía Trác Uyên, bất chợt thở phào một hơi.  

             Như bất lực, như chua xót, lại như là thiên vị và ngưỡng mộ...  

             “Sao có thể chứ? Đến lão tử cũng không làm tiểu tử kia bị thương được, chỉ bằng tên Ôn Đào kia thì sao có thể làm cho tên quái vật đấy bị trọng thương chỉ trong nháy mắt như vậy được?” Viêm Ma đứng trên đài quan sát không thể tưởng tượng nổi mà rống to thành tiếng, hai tròng mắt chợt ngưng lại, khẽ lóe lên ánh sáng, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu xen lẫn sợ hãi.  

             Võ Thanh Thu liếc mắt nhìn hắn ta, bất chợt cười khẽ một tiếng: “Viêm Ma, có phải là ngươi quá xem trọng chính mình rồi hay không vậy? Ta thấy tuy rằng Ôn Đào kia tu vi kém hơn ngươi một bậc nhưng thực lực cũng không hề yếu. Hơn nữa, trong tình huống đột nhiên bị đánh lén, Trác Uyên bất chợt không để ý, nhất thời thiệt thân cũng là chuyện có khả năng xảy ra cả thôi. Có lẽ hắn thấy đối phương là Trung Tam Tông nên có chút khinh địch cũng nên, cũng có thể là như vậy mà!”  

             Mày Viêm Ma khẽ run lên, vẫn khó mà có thể tin được như trước. Một cao thủ tuyệt thế giống như Trác Uyên có thể đánh hắn ta đến mức không còn sức để chống cự thì sao có thể bị đánh lén dễ dàng như vậy được?  

             Đặc biệt là hắn ta còn nhớ rõ những lời Trác Uyên đã từng nói với hắn ta, cái loại lời nói giảng giải đạo lý tuy rằng khiến người ta cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng từng chữ lại như châu như ngọc, từng câu đều thể hiện người này là một nam nhân cẩn thận chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông lỏng cảnh giác trước đối thủ.  

             Sao có thể lơ là bất cẩn trong trận khiêu chiến với Kiếm Thần Tông mạnh nhất Trung Tam Tông, rồi phạm phải loại sai lầm cấp thấp này được chứ?  

             “Ta cảm thấy... Hắn cố tình!”  

             Nhưng ngay khi Viêm Ma đang cảm thấy tràn ngập khó hiểu, thì một giọng nói bình thản bỗng dưng vang lên bê tai hai người. Quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Lân ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên ở phía dưới kia, hắn ta khẽ nhíu mày lại, nét mặt nghiêm túc.  

             Võ Thanh Thu bất chợt nhíu mày, vẻ mặt kỳ quái trêu chọc: “Sao sư đệ lại nói như vậy?”  

             Viêm Ma nghe thấy vậy cũng vội vàng nhìn về phía hắn ta, muốn nghe câu trả lời từ hắn ta!  

             “Không có gì, chỉ là cảm giác mà thôi!” Diệp Lân trầm ngâm một hồi, khẽ lắc lắc đầu, rồi thản nhiên nói tiếp: “Ta không tin rằng kẻ địch của ta lại bất cẩn trong tình huống cỏn con này như vậy. Nên câu trả lời duy nhất chỉ có thể là do hắn cố tình mà thôi!”  

             Võ Thanh Thu bất đắc dĩ trợn mắt một cái, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ lắc đầu, dở khóc dở cười nói: “Sư đệ, ngươi thế này cũng quá tùy hứng rồi. Người ta nói người cũng có lúc sơ sẩy, ngựa cũng có lúc vấp ngã. Bởi vì lý do hắn ta là người mà ngươi nhìn trúng nên chỉ có thể bại trong tay ngươi, còn những người khác thì không thể làm tổn thương đến một cọng lông tơ của hắn sao? Này... Ngươi có còn để cho người khác nói lý lẽ nữa không vậy? Ha ha ha..."  

             Khuôn mặt Viêm Ma khẽ co giật, sau lại chỉ biết bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười khổ không thôi. Còn tưởng rằng tiểu tử này nhìn ra được manh mối gì, hóa ra cũng chỉ là một lý do vớ vẩn như vậy!  

             Diệp Lân nhìn thoáng qua hai người một cái, nhưng lại không hề lên tiếng, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trác Uyên đang ở phía dưới kia, trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng như thể muốn thấy rõ điều kỳ lạ trong việc này...  

             Chỉ là cho dù hai người Võ Thanh Thu và Viêm Ma không hiểu được sự thật trong lời nói của Diệp Lân, nhưng lại có một người đã nhìn ra được manh mối bên trong toàn bộ trận chiến này.  

             Trong một góc tối tăm, một đôi mắt sáng ngời có hồn đang không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh tay chảy máu ròng ròng của Trác Uyên, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười như đã hiểu rõ mọi chuyện.  

             “Ha ha ha... quả thật tiểu quỷ này khôn thật sự, vậy mà lại nghĩ ra chiêu này để tìm một cái cớ đàng hoàng cho thương tích trên cánh tay phải của chính mình!”  

             Đan Thanh Sinh khẽ vuốt ve chòm râu trong nơi góc tối âm u kia, lão ta bật ra từng tiếng cười khẽ tán thưởng: “Tiểu tử này bị Kình Thiên Kiếm gây thương tích lúc tra xét Thánh Linh Khoáng, vốn dĩ chỉ có thể giấu được trong lúc nhất thời nên sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị bại lộ. Nhưng thật không ngờ vậy mà hắn lại có thể nghĩ đến kế lý đại đào cương, khiến cho cánh tay phải của chính mình bị thương một lần nữa trước mặt mọi người, cũng đồng nghĩa với việc đã tìm được một lý do hợp lý, quả thật là rất khôn ngoan. Nhưng càng khôn khéo hơn chính là hắn rất biết lựa chọn thời cơ.”  

             “Lúc chiến đấu với Ma Hồn Tông, hắn để đệ tử tông môn của bên mình kéo dài thời gian mà không phải trực tiếp để Hàn Vân Phong kia thừa cơ làm cho chính mình bị thương, đơn giản là vì tiểu tử kia không đủ thực lực, nếu đột nhiên làm bị thương con hắc mã như hắn thì có lẽ sẽ nhanh chóng khiến cho mọi người nghi ngờ. Nhưng Ôn Đào này thì khác, thực lực hắn ta bày rõ ra đó, nên việc hắn bị thương dưới tay Ôn Đào cũng là điều hợp lý! Tiểu tử này biết ẩn nhẫn, biết lựa chọn, thật sự là một nhân tài hiếm có. Nếu là người bình thường, cho dù có nghĩ đến kế này nhưng chỉ sợ rằng cũng sẽ không lo liệu chu toàn được như hắn, hay đã lập tức giả vờ bị thương trong trận chiến với Ma Hồn Tông rồi. Nhưng như vậy thì chẳng khác nào gián tiếp nói cho đối thủ biết tình trạng của mình thế nào chứ, ha ha ha...”  

             Đan Thanh Sinh bật cười lắc đầu, vẻ mặt cảm khái nói tiếp: “Thực lực và tâm cơ của người này đều thuộc hàng thượng thừa, thật sự rất đáng quý. Nếu không phải lần này lão phu đến chỉ vì lấy kiếm, không muốn rút dây động rừng thì quả thật là rất muốn đưa tiểu tử này đi cùng. Hầy, đáng tiếc thật sự...”  

             Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, lão ta xoay người lại, rồi bỗng chốc biến mất trong bóng tối vô tận kia, biến mất hút không thấy đâu nữa...  

             Bên kia, Ôn Đào buồn bực hừ nhẹ một tiếng, hắn ta đánh ấn quyết trong tay, thanh trường kiếm vừa đâm vào cánh tay Trác Uyên kia lại đột nhiên bay trở về trong tay hắn ta.  

             Nhìn trường kiếm sắc bén trong tay dính máu và cánh tay nhuộm đỏ một mảnh kia của Trác Uyên, trong mắt Ôn Đào cũng chợt lóe lên vẻ mê man, như thể vẫn khó có thể tin nổi mình lại có thể làm trọng thương một đối thủ nặng kí là Trác Uyên một cách dễ dàng như thế. Nhưng hắn ta đã nhanh chóng ôm quyền, cung kính hữu lễ mà nở nụ cười: “Ha ha ha... Xin lỗi Trác huynh, vừa rồi ra tay có chút nặng, mong ngươi thứ lỗi!”  

             “Không sao, dù sao lát nữa ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!”  

             Trác Uyên vung cánh tay phải lên soạt một tiếng, khiến cho máu trên cánh tay rơi xuống đầy đất, nét mặt thâm trầm đến đáng sợ, hắn ồm ồm lên tiếng như thể đã tức giận đến cực điểm. Nhưng nào có ai biết thật ra trong lòng hắn đã sớm vui đến nở hoa.  

             Thế này thì lão tử không cần phải sợ đầu sợ đuôi nữa, có thể thả lỏng quyền cước đánh một trận lớn rồi, ha ha ha...  

             Gương mặt Ôn Đào chợt co giật, bất chợt cười khổ một tiếng, nói: “Trác huynh, vừa rồi tại hạ không cố ý ra tay nặng như vậy, thật sự ta chỉ quá mức căng thẳng trước thực lực mạnh mẽ của Trác huynh mà thôi, chỉ là thật không ngờ rằng...”  

             “Những lời này của ngươi ý bảo lão tử trăm nghe không bằng mắt thấy sao? Ý ngươi là thực lực của ta không mạnh như ngươi tưởng, nên khiến cho ngươi dễ dàng chiếm thế thượng phong có phải không?” Trác Uyên giả vờ tức giận, căm hận nói tiếp: “Vậy thì tiếp theo ta sẽ khiến cho Ôn huynh mở mang tầm nhìn một chút về thực lực thật sự trong một chiêu của ta thế nào, sẽ không phụ ý tốt lo lắng cho ta ban nãy của Ôn huynh đâu, hừ!”  

             Khóe miệng Ôn Đào lập tức xụ xuống, hắn ta bất lực lắc đầu, nhưng tròng mắt lại nhanh chóng ngưng lại, sau đó nghiêm túc ôm quyền nói: “Được thôi. Nếu Trác huynh muốn dốc toàn lực, thế thì Ôn mỗ cũng lấy làm vui mừng, mong được Trác huynh chỉ giáo!”  

             Nói xong, Ôn Đào vung ngang trường kiếm trong tay rồi nhanh chóng chỉ về phía Trác Uyên, từng luồng dao động không gian vô hình tỏa ra từ trong thanh trường kiếm kia.  

             Chỉ là không giống với lực cứng rắn được tạo ra bởi sự chấn động không gian như bình thường, sự chấn động của thanh trường kiếm này lại là từng luồng âm nhu chạy dài như thể đang có những sợi tơ phất phơ trong không khí, nước chảy bèo trôi, vô hình vô ảnh!  

             “Sóng xanh sóng sau xô sóng trước, gió lớn khó đè gãy cành dương liễu, chuyển động theo gió nhạt mưa nhẹ, trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn!”  

             Theo tiếng một bài thơ ngắn vang lên, Ôn Đào vung trường kiếm trong tay, cười nhạt một tiếng, nói: “Trác huynh, thanh kiếm này của tại hạ tên là Phù Sinh, là thanh kiếm âm nhu điềm đạm, nước chảy bèo trôi, kiếp phù du nhàn rỗi nửa ngày. Nó không phải thanh kiếm cứng rắn sắc bén như bao thanh kiếm khác mà là thanh kiếm nhã nhặn an nhàn. Thế nhưng trong tĩnh có động, bên trong nhã nhặn cũng có sát khí. Đến lúc đó Trác huynh phải cẩn thận đấy!”  

             Trong lòng Trác Uyên chợt run lên một cái, hắn tỉ mỉ cân nhắc, cuối cùng trong lòng cũng hiểu rõ, âm thầm gật đầu.  

             Lúc trước, toàn bộ sự vật xung quanh đều bị chấn động đến vỡ nát bên trong lĩnh vực Không Chấn của hắn, nhưng chỉ có duy nhất kiếm khí của cây kiếm này ngưng lại mà không hề tiêu tan, để cho cơn chấn động không gian kia tùy ý xuyên qua, quả đúng là như câu lấy nhu thắng cương, nước chảy bèo trôi.  

             Nhìn thanh kiếm này nhu nhưng thật ra lại cương. Ngay lúc những luồng kiếm khí âm nhu kia hợp nhất lại thì lập tức hóa thành một luồng kiếm lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã đập tan lĩnh vực Không Chấn của hắn.  

             Lại nghĩ đến tên kiếm này là Phù Sinh, Trác Uyên lập tức đã nghĩ thông suốt hết thảy mọi ý nghĩa trong cái tên đó.  

             Trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn, không hề là nhu nhược hay lười biếng dùng thủ đoạn mà là đang giữ lực. Nhu ở giữ lực, hắn mạnh mặc cho hắn mạnh, gió nhẹ thổi qua ngọn núi, bất động như núi, tự ta chuyển động, nhưng nửa ngày sau, sau khi đã giữ lực lại mạnh như thể chân long tinh hổ, thì sẽ cứng rắn đến lạ thường!  

             Đó là kiếm ý của Phù Sinh Kiếm, cũng là chỗ đáng sợ nhất trong Nhu Tình Kiếm của Ôn Đào.  

             Nhu khiến cho ngươi rơi vào vũng bùn, không thể cử động được, cương lại đập tan sự phòng ngự của đối phương chỉ trong nháy mắt, thoáng chốc đã kết thúc, giống như lúc trước vậy!  

             Sau khi đã nghĩ thông suốt hết tất cả, trong lòng Trác Uyên cũng đã có biện pháp để ứng phó.  

             Nhu là phương pháp thừa nhận lực, cậy mạnh thì sẽ không thể khắc nhu, cho nên mới có đạo lý lấy nhu thắng cương. Vậy thì hắn sẽ dùng lực hủy diệt, đánh bại hắn ta ngay lập tức, khiến cho hắn ta không thể sử dụng được thuật thừa nhận lực, rồi hắn ta sẽ cứ thế mà bị rối loạn chỉ trong nháy mắt!  

             Nghĩ vậy, khóe miệng Trác Uyên khẽ lóe lên một đường vòng cung kỳ lạ, từng tia chớp màu tím bên tay phải cũng đã bắt đầu nổi lên, phát ra tiếng nổ vang ầm ĩ.  

             Thiết Quyền cũng đột nhiên biến đổi thành Long Trảo, như thể muốn xé nát chân trời!  

eyJpdiI6ImFkXC94dm5hd1Q0M1pycW9iUWtTY0lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhYQ2hjUnFUcnAzbEprbjFkTE1BaG9rV1BUS2ZUT1JNOGZnREgyekg2SG10Nkt0cm8xSzh2eUVLV3RPbTZlQlBkYkxYRzU5RmpYMklvd2Q0ZElpXC9rbWVKSDU4ck5JUUx0OThcL0hyakJzVU9rWUZlZGdXcUp1b3U0eUJFT3ZhblFGUHpvWXRWTlMxVFpDUGZibUpmUnF0ZmhBMGlBTjA1QmN3dDk5VDVsMHZoRDZrRFwvYjhaTHFHdEZDRkJ1MUtlcTRPN3FhWHkxOGw2TnVzNlJ5cE9lNnBxRThsUnpIWkdra0hjMm94bDUwdTdiejR0b2VzVFpLdFNOOG9IT1pJMlRIZTdXTkhoM1RqMzgzZGxTTGtqVjBYc3ErSFN6SzdWNG1HbFEwVkV4NjZRNjQ4NDdURVwvWWNzWm1KR0NoUzZ3eUZpZzYrcDlmQklTT1poelBSSmd0UmRQdXk5c3FxMGNTTEdzMXNtdFE2OU9YaUZFdHA1d2VnUlJyelNnaTFSbEsxbUwzWnhxSGQyN3pZSkFZN2wySXREaWttVXo3aWN5K2tjOVwveVlXc0hLV1NDKzI0Q25ZRko4MEVqNitPOFBIMmxIQ2tvTVoxc3JmcmV3MmdpcXR5a3c9PSIsIm1hYyI6ImQzNzBiZDE0OWVhZmE3YTQxZDA3NDUxNjJkMGNhYjY3N2MzZmYxMmZiN2IxNzQwZDFhODQ5Njk4MTBiOGJiNjMifQ==
eyJpdiI6InBldVdJUnlsbE9VQVJlWHFoeUZqMnc9PSIsInZhbHVlIjoiTzV2MjZUWDZmRFZPTDQrSU5QZW8wQ1wvSnp5QzFRdHlqdFlhSW9hUUJEbUZSSEhBZ201VE5mQ01INEY3MmxKMTd1OUxOc1REMnZUc3lOQmc0emJMNFJIb3I3SkFOUU1MTHkzWFJTWkZjOVpYWlNKSGVSYWhlalwvak1DY3JFZUZqM1dBUlRyMjF2UkZDQUpRZk5uYTRxZnE3SG1yU0FpUTdcL2tndmZhSW03ZGVMdllKY3F5ejZLZ3pxYThXR1QrM0tqY3dMWXoxcEx2T2RXdHVjUlprb083R0cxa1Y3T2VwUm5sZTJmcUE2QXNjS1ExVXVVN2F0K0t4T1Mrd1ZlSVJjaXNvQmg0TWpwcitPdlhRbHF0dHVJZDd4RnNzYVpGQ1AzYlpRTjF3MXBzZWJzUVl0NjZ0eExhZ204cThzQkFSUm1kdkFuRGlXRG05VDYwK1I1VWdPY1lpVDZ3eHVOYzJlTE5UVVF3OWg5ZGNOQWhPa3NhWGtKMGhLdW1cL0V0ZkJBS2pRKzJ1OTdzQlJPVVg1TGxkcEJlWHZkdHRtWHdsa0dMNFFaOVNqcDRlY0hVY1FxXC85TEE4RE9YODBMdVQzZ3F2NVBYaUNFVVY0OThWem42Mm82VG9LMUw5MithRWlsZElaWjQ0eVwvZDhDcERQQ29vNXNkbEo3RVZXa1lvbExoZEIiLCJtYWMiOiJhM2EyN2NlYzM0NTE3ZGU4YmQwOTQ1ZjA0ZjFmZTgzMjVjMmNiMzlmN2Y2ZWE1ZTgzMzAyN2E3NzFiODUwOTdiIn0=

             Trong lúc nhất thời, Ôn Đào thật sự rất muốn tát vào mặt chính mình vài cái cho tỉnh ra…

Ads
';
Advertisement