Thuật Dung Hồn  

             “Rốt cuộc ngươi cũng ra tay rồi, dường như toàn bộ đệ tử của Kiếm Thần Tông vẫn chưa ra tay trong đoàn chiến ở Song Long Hội lần này mà nhỉ. Không ngờ lần này, toàn bộ mười người lại ra tay chỉ để đối phó với một người, ha ha ha...”  

             Võ Thanh Thu đang đứng trên đài quan sát bất giác bật cười một tiếng, hắn ta khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên một sự phấn khích tột độ: “Thật ra ta rất muốn chứng kiến thực lực tổng thể của Kiếm Thần Tông!”  

             Viêm Ma nhìn hắn ta một cái, rồi cũng khẽ gật đầu: “Kiếm Thần Tông này từ trận thi đấu Trung Tam Tông cho tới nay, dường như vẫn luôn che giấu đi điều gì đó, chắc hẳn là vì để chuẩn bị khiêu chiến với Thượng Tam Tông. Nhưng không ngờ lần này lại thình lình gặp phải một kẻ khó nhằn, nên mới bất đắc dĩ thể hiện ra thực lực của mình!”  

             Võ Thanh Thu khẽ gật đầu, hắn ta cũng nghĩ như vậy!  

             Bịch bịch bịch...  

             Từng tiếng bước chân vừa nặng nề lại vừa vững vàng vang lên, chín đệ tử của Kiếm Thần Tông chậm rãi đi ra phía sau Ôn Đào, như thể là sự hậu thuẫn kiên cường nhất của hắn ta, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.  

             Tuy rằng trước đó bọn họ đã được chứng kiến sự lợi hại của Trác Uyên, Ôn Đào dẫn đội của bọn họ đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn bại trận như trước, nhưng trong mắt bọn họ lại không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn tràn ngập kiên định và bình tĩnh, sâu trong đáy mắt cũng không hề có chút gợn sóng.  

             Trác Uyên thấy vậy không khỏi âm thầm gật đầu, tán thưởng không thôi!  

             Nhu Tình Kiếm của Ôn Đào vang danh bên ngoài, nhưng theo Trác Uyên thấy thì không hiểu sao hắn cứ có cảm giác, rằng danh hiệu Nhu Tình Kiếm này hơn một nửa hẳn là đã thuộc về chín đệ tử còn lại này rồi vậy.  

             Dường như chỉ khi có bọn họ ra tay thì uy lực thực sự của Nhu Tình Kiếm này mới được thể hiện ra!  

             “Trác Uyên, ta biết ngươi là tu giả luyện thể, thể xác khác người thật sự, căn bản người bình thường không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng tiếp theo chúng ta sẽ tấn công điểm yếu của ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy!” Tạ Thiên Thương tiến lên trước một bước, nét mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói.  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày mày, không khỏi cười khẽ một tiếng, hắn gật đầu nói: “Được, có thủ đoạn gì cứ tung ra hết đi, ta nhất định sẽ tiếp chiêu!”  

             “Này này này, gia hỏa này chính là kẻ địch số một của chúng ta đấy, cho dù các ngươi là bạn cũ thì cũng không nên ăn gian như vậy nhé!”  

             Đúng lúc này, Ôn Đào chợt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Tạ Thiên Thương cười nói: “Tạ sư đệ, ta nhổ vào mặt ngươi, cái họ này của ngươi ấy, cứ mỗi lần đọc lên là lại khiến cho ta có cảm giác như ta đang lợi dụng ngươi vậy. Ha ha ha... vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi vậy, bởi vì vi huynh lắm lời, làm lộ bí mật của mình trước nên mới thất bại thảm hại như vậy, các ngươi phải rút ra được bài học từ vết xe đổ của ta đấy!”  

             “Ừm... Lời này của ngươi nghe như thể, nếu lúc trước ngươi không dong dài một đống thứ, không giải thích xuất xứ kiếm ý của chính mình ra thì sẽ không thua rồi vậy!”  

             Nhưng Ôn Đào vừa dứt lời, một giọng nói thản nhiên bỗng chốc vang lên: “Thua chính là thua, còn không chịu thừa nhận mà tìm cách lấy cớ, đây là trái với đạo quân tử đó!”  

             Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên đang vuốt cằm, huýt sáo, nói ra từng lời châm chọc.  

             Trên đầu Ôn Đào đột nhiên nổi lên một hàng vạch đen, cả mặt không khỏi co giật, hắn ta tức giận nói: “Trác huynh, nếu muốn thắng thì đánh nhanh thắng nhanh đi, còn mà chơi trò bỏ đá xuống giếng như vậy là không được."  

             “Vốn dĩ chính là vậy, ngươi không thừa nhận sao?” Trác Uyên cười giễu một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.  

             Ôn Đào nhất thời không biết nói gì, khóe miệng run rẩy, lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, hắn ta quay ngoắt đầu đi, không để ý đến Trác Uyên nữa.  

             Tạ Thiên Thương nhìn thấy vậy thì bất giác cười khẽ một tiếng, nói: “Sư huynh, Trác Uyên, chúng ta đang đoàn chiến, không phải là thi đấu cá nhân, thắng thua vừa rồi đều không tính. Tiếp theo mới là mấu chốt quyết định thắng bại thật sự!”  

             “Nói rất đúng, vinh nhục cá nhân thì tính gì, chúng ta phải chiến thắng đoàn chiến mới được!” Hai mắt Ôn Đào không khỏi sáng lên, lập tức vỗ tay nói: “Trác huynh, chuẩn bị tiếp chiêu đi! Lần này e rằng ngươi có muốn thắng cũng sẽ không dễ dàng như trước đâu!”  

             “Ta sẽ tiếp chiêu tới cùng!” Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch lên, cười một tiếng, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một sự cẩn thận.  

             Ngay sau đó, trong tay mười đệ tử của Kiếm Thần Tông đồng loạt mở ra kết ấn. Chỉ nghe thấy từng tiếng nổ lớn chấn động không gian vang lên, mười thanh trường kiếm tỏa ra đủ loại ánh sáng đồng thời từ trong cơ thể của mười người bay vụt lên không trung, rồi bay thẳng lên chín tầng mây!  

             Đó là...  

             Tròng mắt nhịn không khỏi co rụt lại, không chỉ có Trác Uyên mà ngay cả những người đang quan sát trận chiến cũng đều không thể tưởng tượng nổi mà kêu to thành tiếng: “Đó là thần hồn, thần hồn của bọn họ...”  

             “Vậy mà mười người lại cùng nhau thả thần hồn của chính mình ra, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chứ?” Nét mặt Viêm Ma thoáng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nói.  

             Quay đầu nhìn về phía Võ Thanh Thu ở bên cạnh, nhưng đến cả hắn ta cũng khẽ nhíu mày, mê man mà lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng: “Thần hồn là căn cơ của nguyên thần, trừ phi liều mạng, còn bình thường mấy ai sẽ tự nguyện thả ra chứ? Nhưng hiện tại, chiến đấu với một cao thủ như Trác Uyên, thần hồn sẽ rất dễ bị thương nặng, vây mà tất cả bọn họ đều thả ra, không phải là đang tìm chết sao?”  

             “Bởi vì chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể dốc hết toàn lực, bọn họ đây là muốn liều mạng!” Diệp Lân thấy vậy không khỏi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bọn họ cần gì phải làm thế chứ, Trác Uyên kia là đối thủ của ta, bọn họ vội vã liều mạng như vậy để làm gì?”  

             Võ Thanh Thu bật cười lắc đầu, bất chợt thở dài một hơi, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía mười đệ tử của Kiếm Thần Tông tràn đầy vẻ kính trọng: “Biết rõ không thể mà vẫn cố làm, vì để đánh bại kẻ địch mạnh mà bọn họ thật sự không dám nề hà gì, lập tức giao ra tất thảy. Đây chính là tôn nghiêm của võ giả, cũng là đại đạo cả đời. Quả thật mười người rất khiến cho người khác phải kính nể!”  

             Viêm Ma và Diệp Lân nhìn Võ Thanh Thu chằm chằm, cả hai đều khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.  

             Mà lúc này, đến cả Song Long Chí Tôn vẫn luôn yên tĩnh như hồ nước ở kia, vào giờ phút này trên mặt cũng không khỏi nổi lên vẻ xúc động.  

             Trong lúc trò chuyện vui vẻ lại chấp nhận trả giá hết thảy, bao gồm cả tính mạng. Đây rốt cuộc là ngu ngốc hay cố chấp...  

             “Trác Uyên, lát nữa đối mặt với chiêu này của chúng ta, nếu ngươi không cản được thì nhất định phải né tránh, chúng ta sẽ không truy đuổi, coi như ngươi nhận thua. Chớ nên nhất thời bướng bỉnh mà khiến cho tính mạng gặp nguy hiểm!”  

             Tay Tạ Thiên Thương bấm ấn quyết, sau khi trầm ngâm hồi lâu lại đột nhiên nhìn về phía Trác Uyên, hô to một tiếng.  

             Trác Uyên vừa nghe, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kỳ lạ mà nhìn thoáng qua bọn họ. Tuy rằng hắn biết chắc chắn chiêu này của bọn họ sẽ kinh động thiên địa, quỷ thần khiếp sợ lắm . Nhưng con mẹ nó đến rốt cuộc thì ai mới là người mạng vậy, các ngươi chính là người thả thần hồn ra đó.  

             Tự tin như vậy, không sợ ta phá hủy thần hồn của các ngươi sao?  

             Ôn Đào thấy hắn có vẻ có chút không tin, nét mặt cũng chợt nghiêm túc trở lại, khuyên giải nói: “Trác huynh, Tạ sư đệ không nói đùa, lát nữa ngươi nhất định phải tự giải quyết cho tốt. Quả thật lần này chúng ta sẽ thật sự tấn công vào điểm yếu của ngươi!”  

             Lời nói vừa dứt, Ôn Đào không nhiều lời nữa, vội vàng đánh ấn quyết trong tay, hét lớn một tiếng: “Dung Hồn Kiếm Cương, ngưng!”  

             A!  

             Chín người còn lại cũng hét lớn một tiếng, ấn quyết trong tay mạnh mẽ thay đổi.  

             Bỗng dưng mười luồng Kiếm Hồn trên trời bắt đầu tụ lại với nhau, mà Kiếm Hồn ở chính giữa chậm rãi tản ra một lực âm nhu kỳ lạ, nhìn như từng sợi tơ đang quấn quanh chín luồng Kiếm Hồn còn lại vậy.  

             Sau đó, tròng mắt Ôn Đào lại lần nữa ngưng lại, hắn ta hét lớn một tiếng. Ánh sáng màu trắng chói mắt đột nhiên lan ra khắp bầu trời, chiếu thẳng đến độ cả mặt trời trên cao cũng trở nên ảm đạm đi rất nhiều.  

             Đợi đến khi luồng ánh sáng màu trắng kia tan đi, mọi người ngước nhìn lên trên, tròng mắt không khỏi co rụt lại, sợ hãi mà kêu lên thành tiếng!  

             Chỉ thấy vào giờ phút này, họ đã không còn thấy bóng dáng của chín luồng Kiếm Hồn trên trời kia nữa, chỉ còn lại một cái mà thôi. Nhưng một luồng Kiếm Hồn duy nhất kia lại tản ra khí thế không thể chia cắt, chỉ mới khẽ động một chút, không gian xung quanh đã không ngừng run rẩy, như thể vạn vật xung quanh sẽ nứt ra bất cứ lúc nào vậy.  

             “Đó là... phép Dung Hồn sao?” Mí mắt Bạch Mi chí tôn nhịn không được mà khẽ run rẩy, bất giác sợ hãi kêu lên một tiếng: “Thần hồn của mọi người khác nhau, vốn là không tương thích. Nhưng thế gian có thuật Dung Hồn có thể dung hòa thần hồn tương tự nhau lại thành một thể, sức mạnh thể hiện ra sẽ càng them mạnh. Nhưng phép Dung Hồn này vô cùng hà khắc, có thể dung nhập thần hồn của ba người làm một thể cũng đã rất khó rồi. Nhưng trăm triệu lần không thể ngờ rằng, vậy mà mười tên đệ tử của Kiếm Thần Tông này lại có thể dung nhập mười thần hồn lại làm một, quả đúng thật là một kỳ tích!”  

             Sau khi Hắc Nhiêm Chí Tôn nghe thấy vậy cũng khẽ gật đầu, kinh ngạc cảm thán thành tiếng: “Tông môn Kiếm Thần Tông có một chữ kiếm, nên mọi việc đều liên quan đến kiếm, toàn bộ đệ tử dưới trướng cũng đều sử dụng Kiếm Hồn ngưng tụ, nếu muốn tu tập phép Dung Hồn, quả thật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với những đệ tử thuộc tông môn khác. Nhưng ngưng tụ mười thần hồn cùng một lúc thì cũng thật quá đáng sợ rồi. Ta nghĩ điểm mấu chốt là ở Nhu Tình Kiếm, ở Ôn Đào thì phải!”  

             “Cương nhu cùng có, cương là kiếm phá trời cao, nhu lại là bao dung vạn vật. Người ở trong đó làm trung gian, cho nên mới có thể hoàn thành thuật dung hợp khó khăn này...” Bạch Mi chí tôn khẽ híp mắt lại, nhẹ gật đầu, trong tay lại xuất hiện bản danh sách kia...  

             Đám người Võ Thanh Thu và Viêm Ma thấy vậy, trong lòng đồng thời cảm thấy hoảng sợ. Mười hồn nhập làm một cũng có nghĩa là sức mạnh của thần hồn này vô cùng đáng sợ, mà toàn bộ thực lực Trác Uyên thể hiện ra ngoài trước mắt phần lớn là ở thân xác mà thôi.  

             Còn về sức mạnh thần hồn mạnh đến đâu thì chưa từng có ai thấy qua!  

             Khó trách lúc đầu Ôn Đào và Tạ Thiên Thương kia đều khuyên bảo Trác Uyên ngàn vạn lần phải tránh đi. Thần hồn mạnh như vậy mà đánh vào, nếu thần hồn Trác Uyên yếu ớt thì có lẽ sẽ dẫn đến kết cục thần hồn bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.  

             Nếu thần hồn của hắn có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, chỉ sợ rằng cũng sẽ trốn không thoát khỏi kiếp thần hồn bị trọng thương này thôi.  

             Ôn Đào được xưng là Nhu Tình Kiếm nhưng khi kết hợp đoàn chiến, Dung Hồn đại pháp lại dùng phương thức lấy cứng chọi cứng cực kỳ bá đạo này, quả nhiên sâu bên trong nhu chính là kiên cường!  

             Quả thật thanh kiếm này vô cùng cứng cỏi!  

             “Tiểu tử này gặp phải phiền toái lớn rồi.” Mí mắt Võ Thanh Thu khẽ run lên, hắn ta thầm thở dài một tiếng. Diệp Lân thấy vậy, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng lần đầu tiên mới thấy.  

             Chỉ có Viêm Ma là trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng, trong lòng lại có chút trông mong. Hắn ta đã từng gặp qua một nửa thần hồn của Trác Uyên, tuyệt đối không hề yếu, nhưng mạnh đến mức độ nào thì hắn ta còn chưa có tư cách được lĩnh giáo.  

             Nhưng hiện tại xem ra, rốt cuộc thần hồn khủng khiếp của tên tiểu tử quái vật này cũng sắp hiện thân rồi!  

             “Khuynh Thành tỷ, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Thần hồn mạnh như vậy, chỉ bằng sức của một người thì ai mà có thể ngăn cản được chứ?" Nơi quan sát trận chiến của Huyền Thiên Tông, Đan Nhi như thể kiến bò trên chảo nóng, dậm chân một hồi, nàng ta lôi kéo y phục của Sở Khuynh Thành, hỏi.  

             Dường như những lúc Trác Uyên gặp nguy hiểm, nàng ta đều sốt ruột hơn bất kỳ ai khác.  

             Tuyên Thiếu Vũ khẽ cười lạnh một tiếng, không nóng không lạnh mà nói: “Đại ma đầu kia cứ chết như vậy mới là tốt nhất, hừ!”  

             Nghe thấy những lời này, mọi người trực tiếp làm lơ, nét mặt vô cùng lo lắng mà nhìn về phía Sở Khuynh Thành, bởi vì mọi người biết, nàng là người hiểu Trác Uyên nhất.  

eyJpdiI6Ikt5TzJ2VDc3SDBXbG90UG5rdHBESFE9PSIsInZhbHVlIjoieTBwMHhsTVg3TzBkVWkyV3Jxb2lhb3Bsb3UzT1ltc2FwXC9WQVVYUHh0TUorQlI2ekdvWHFGXC9qeEl4NGttQ0ptOVIzcStYSW54T2JiUnFLSDRrdThBS2s3Syt6SG56QmJFVjhDXC8wTTJ4blZRMEV5RG9SV0dybFUzYTdGRHVXVlZYQ0ZPQjBRQUVVM0pRUk9XZUdlbEwydkU2ZlByYjdRNkErTnVCY1F6aFwvSFwvajVoditcL0JXYTlVekZZUGV2d2VFaW53RCt0RlRyd0hRVVdDbUJ1RjN2OW0zWmxUb3J5Vk9iM2JCY3lOeWpFbWwzeFdVT0Q3NXMyWEpDekl1Zkw3ODdsSHlEVFdDY291Y0VXNjZWWkNPNmJhQWZtUEdaTGRNRXhVbzlNM3YxTlg2dG9XOVplTEc3dEJZZmtyTHhYZFpQY3lVYTFESm9kMVwvOTNxSUN1dEFBNm5IZjJpYlV0ZHBEOVZUbDhPbGpMOUpxNnB5Ump5RjMzRVpjcGhiWDFnSXdnblFqaW8yZnRrcWg2bElxQ1ZmOWc9PSIsIm1hYyI6ImYzNWIzZjllZWE5ZWQ1NWIyMGI0NmVkMDkwNDhmYjY1ODVmZjIzOTE1Y2UxNmFlYjBjNjA4ZTBkOGU2ODhmZmMifQ==
eyJpdiI6ImN2YVZuZFBUVVwveks3bEVDSWxYRk93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJLVm4zTElmMXZ2VDk5aXU1SVZyT0JCXC9rWDZJaWtFcUs3MUNmcWxncGFCNjh2S3dQSUVhRFR6aVRHYUJoMnRCRFR4b2RLUVZWazJQTFZ3UVwvYVZnYVBsdk5EQm5PS2pMNWcyaFZwekJianBvS0RwUTBqRGFDd1dEU1pqN3JQeVNKd0tobmVLQVhvRmxvcjVGaTgzclJVXC9MZDRNdGd4Vk5Rb2xxSW5LZXJaYVBvNHBSNjJzQ3pheDhWNjZXYk0xbU1HYmh0ckw1a1pTajVQZ2wrRXNhUjV4eVlXaXRFRjlXZ3lHUHVDOUZ6MkVVZlBya0F4dlRHYk43enVTWEx2U1d6b0U2THRLWVR1eFQ3UjVBUW1MV1RTXC9TNDlOYnlkK2JLRE5yNDNSZ3ZWSTFYNzdlRTh0MXBsYnVCWndReUlQeUdsTFJ1MlcrV1EzVGE3bW1XZmZnSlVVUUhhUFczUnpabmtXMEc2Rkpucyt1ZzV6bXZuVm12WHQ4OFB3clduanBxWkRERVhVS2VhNzZFazZsV3VqRlFlYWdraVVtdWNvU2d4U04zVGk1eWgxU29vbkdJVWhvczc0VXd3UCtWMyt3eGg2ZEJkYmV3N05XZnhnQUlVNUhIeWVvMW1NeXJ4RUd4WVB1Y3pJSDJOTmltMm5NR2kwaHVOcU82TmdJM1hQdSIsIm1hYyI6IjJhNzM1MzIxZjcyNzRjNDkyMGFjNGZkNDg1M2YwYmZkMjkyMmE5ZmU1Y2Y0NGMwMGE2MDE3N2U3MWJlNTVmMzcifQ==

             Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt bình tĩnh như nước kia của Trác Uyên thì trong lòng cũng dịu lại đi đôi chút, nàng khẽ cười một tiếng: “Thật tốt quá, hắn sẽ không sao..."

Ads
';
Advertisement