Thiên Long Thần Hồn xuất hiện  

             Ầm…  

             Tiếng xé gió nặng nề vang lên bên tai mọi người, thập đại kiếm hồn hợp thành một thanh kiếm hồn khổng lồ, giống như một ngọn núi nhỏ đè thẳng về phía Trác Uyên.  

             Khí thế nặng nề đó chưa đến, nhưng mọi thứ xung quanh Trác Uyên đã không kiềm được mà đồng loạt run rẩy. Đại địa nứt ra từng tấc, dưới áp lực mạnh mẽ, dường như bụi đất không bị ràng buộc bởi trọng lực, bay lên không trung một cách kỳ lạ.  

             Chỉ là loại lơ lửng đó không phải là là loại lơ lửng sau khi khối lượng trở nên nhẹ hơn, mà là một loại phản lực dưới áp lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cho vạn vật không thể không bay lên trời!  

             Như thể trọng lực của bầu trời đã vượt xa sức ép nặng nề của đại địa vậy!  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, Dương Sát và những người khác khẽ liếc nhìn nhau, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Uy lực kiếm hồn của mười thần hồn hợp lại, vậy mà mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều.  

             Rốt cuộc thì loại sức mạnh này thế nào mới có thể gây ra hiện tượng thiên nhiên bất thường như vậy chứ?  

             Và loại sức mạnh này từng giờ từng khắc đang hướng về phía đỉnh đầu của Trác Uyên. Thế nhưng, Trác Uyên vẫn như một người vô sự, đứng đó với khuôn mặt bình thản, không hề có ý định né tránh.  

             Nhìn thấy cảnh này, Dương Sát và những người khác đổ mồ hôi như suối, vẻ mặt sợ hãi mà khẽ run lên. Không chỉ có ba vị cung phụng của Ma Sách Tông bọn họ, mà ngay cả người xem xung quanh trong lòng cũng thắt chặt lại, nhìn Trác Uyên đứng đó với vẻ mặt căng thẳng.  

             Ngay cả hai vị chí tôn cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng mà trước giờ chưa từng thấy. Một chiêu kinh trời động đất thế này, thực sự rất phù hợp với kiểu đấu đồng đội đồng tâm hiệp lực này. E rằng trong chín tông môn, cho dù là Thượng Tam Tông cũng phải hợp lực để đấu một trận.  

             Nhưng...nếu thật sự có người làm được điều này, thì họ sẽ có thể tiến vào danh sách những ứng cử viên hàng đầu của Tây Châu. Sau này có khi còn thay thế cả vị trí của Đan Thanh Sinh cũng không chừng.  

             Mí mắt hai vị chí tôn khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trác Uyên, họ lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc...  

             “Trác huynh, ngươi thật sự không muốn né đi sao?” Nhìn thấy cảnh tượng Trác Uyên đối mắt với thần uy của Kiếm Hồn nhưng vẫn đứng yên như tượng, Ôn Đào bất giác mở miệng nhắc nhở một lần nữa.  

             Nhưng Trác Uyên lại chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng, lắc đầu từ chối cho ý kiến, chỉ bình thản nói: “Nếu như ta tránh đi, chẳng phải chứng tỏ rằng ta bỏ cuộc sao? Biết rõ không làm được mà vẫn cố làm, Ôn huynh cũng có thể làm được điều này mà, lẽ nào ta lại sợ hãi rút lui?”  

             “Được, hảo hán. Trận chiến lần này, cho dù là thắng thua sinh tử, Ôn Đào ta cũng sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ôn Đào bất giác hét lên một tiếng, ấn quyết trong tay lại thay đổi một lần nữa, thanh Kiếm Hồn khổng lồ toả ra kiếm quang sắc bén dứt khoát lao về phía Trác Uyên.  

             Lần này, thế lớn lực mạnh, tốc độ cũng tăng nhanh hơn trước. Nếu như trước đây, thanh kiếm này giống như một ngọn núi lớn từ từ rơi xuống, tạo cho người ta một áp lực nặng nề, thì hiện tại thanh kiếm khổng lồ này giống như một cây búa đập vào trước mặt, như muốn đập đối phương đến tan xương nát thịt, thoáng chốc đã bay tới. Khí thế kinh người kia, ngay cả Trác Uyên cũng không kiềm được mà lập tức nín thở!  

             Thật mạnh!  

             Trong lòng Trác Uyên bất giác run lên, mặc dù đã biết từ trước, nhưng cũng không dám lơ là, dưới tay nhanh chóng mở ra kết ấn.  

             Thoáng chốc, ngay khi Kiếm Hồn chuẩn bị đập vào người hắn, toàn bộ người xem đều đang căng thẳng đến nín thở, thì một tiếng rồng ngâm động trời đột nhiên phát ra từ trong người hắn.  

             Một giây tiếp theo, chỉ thấy hào quang bảy màu sắc từ cơ thể hắn thoát ra xung quanh, kiếm quang mạnh mẽ đang mãnh liệt xông tới vậy mà đột nhiên dừng lại.  

             Con ngươi không khỏi cứng lại, mười tên đệ tử Kiếm Thần Tông toàn thân chấn động, nhìn về phía trước một cách kinh ngạc.  

             Thanh kiếm bất bại của bọn họ đang yên đang lành sao lại dừng giữa không trung, giống như đang bị thứ gì đó chặn lại thế này.  

             Thế nhưng, khi nhìn thấy vật thể trên thân kiếm, tất cả đều không khỏi sững sờ, thầm hít vào một ngụm khí lạnh!  

             Chỉ thấy vào lúc này, Kiếm Hồn của bọn họ đang bị một cái vuốt rồng sắc bén nắm chặt, hào quang bảy màu toả ra không ngừng. Mà đằng sau vuốt rồng sắc bén là một con cự long thân dài trăm trượng với một chiếc đuôi lớn, đang bảo vệ toàn bộ cơ thể của Trác Uyên một cách chắc chắn. Mắt rồng đầy uy nghiêm tùy ý quét qua, khiến tất cả mọi người kể cả những người vây xem bên ngoài chiến trường đều không khỏi kinh ngạc và hoảng sợ.  

             Dưới cái nhìn chằm chằm của cự long, bọn họ giống như những con kiến vô cùng nhỏ bé vậy, trong lòng càng không dám khinh suất!  

             “Chuyện...chuyện này...” Con ngươi không khỏi co lại, Võ Thanh Thu bất giác kêu lên một tiếng.  

             Viêm Ma thấy vậy cũng kinh ngạc đến ngây người, phải mất một lúc lâu sau hắn ta mới khẽ hít một hơi thật sâu, không thể tin được mà nói: “Chả trách, lần trước chỉ là lộ ra một nửa linh hồn, nên mới có uy lực như vậy. Nếu như ta nhìn không sai, thì đây hẳn là Thiên Long Thần Hồn trong truyền thuyết. Cả một Tây Châu, chỉ có hai vị chí tôn đại nhân mới có thể ngưng tụ thành công được Chí Cường Thần Hồn!”  

             Sau khi nói vậy, Viêm Ma vô thức quay đầu nhìn về phía hai vị chí tôn, chỉ thấy hai vị lão nhân ngày thường vẫn luôn lạnh nhạt, lúc này cũng không kiềm được mà đứng bật dậy, nhìn về phía Trác Uyên với vẻ mặt kinh ngạc.  

             Thiên Long Thần Hồn mạnh nhất thế gian, khó có thể ngưng tụ thành công. Nhưng không thể ngờ rằng, chuyện như vậy lại bị một tên tiểu tử Thần Chiếu cảnh làm ra. Đây là chuyện mà ngay cả Đan Thanh Sinh năm đó cũng không thể làm được!  

             Thoáng chốc, vẻ mặt của hai vị chí tôn tràn đầy xúc động, cả hai quay mặt lại nhìn nhau, họ như có thể nhìn ra được sự ngạc nhiên và kích động trong mắt đối phương.  

             Tây Châu, cuối cùng cũng xuất hiện một thiên tài tuyệt thế rồi...  

             “Ài ra là như vậy, thảo nào vừa rồi ngươi lại không sợ Kiếm Hồn do mười người hợp nhất, hóa ra ngươi cũng ngưng tụ thành công Thiên Long Thần Hồn!” Diệp Lân nhìn con cự long uy phong lẫm liệt trong cảnh tượng phía dưới, hắn ta bật cười lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói: “Nhưng như thế cũng tốt, kẻ thù lâu năm của ta, sao thần hồn có thể kém cỏi được? Ồ chờ đã, chẳng lẽ người khai thiên trộm long khí ở Long mộ lần trước mà sư phụ nhắc tới, chính là ngươi sao, ha ha ha...”  

             Giống như nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn ta, Võ Thanh Thu bất giác nhìn về phía Diệp Lân với vẻ mặt ngạc nhiên: “Sư huynh, huynh vừa nói cái gì cơ, Long mộ sao?”  

             “Không có gì, ta đang nói quả nhiên tiểu tử này rất xứng đáng làm đối thủ của ta, rất có khí phách, ha ha ha...” Diệp Lân không khỏi cười khẽ một tiếng, trả lời một cách qua loa.  

             Võ Thanh Thu nghi ngờ lẩm bẩm nói: “Sư huynh, đệ biết rằng huynh lợi hại, nhưng lại không biết tình hình cụ thể ra sao. Hiện tại hắn đã thả Thiên Long Thần Hồn ra, huynh còn coi hắn là đối thủ, vậy thì thần hồn của huynh là gì?”  

             “Chuyện này sao…bí mật, ha ha ha...dù sao thì sau này đệ cũng sẽ biết thôi!” Diệp Lân cười bí hiểm, từ chối cho ý kiến.  

             Võ Thanh Thu thấy vậy, mặc dù trong lòng càng thêm nghi ngờ, nhưng thấy hắn ta không chịu nói thì cũng không đào sâu thêm nữa!  

             Và cũng chính vào lúc này, dường như đám đông đang vây xem đã hoàn hồn trở lại, đoán già đoán non lai lịch của thần hồn này, bất giác tất cả đều trở nên phấn khích và ồn ào.  

             Thiên Long Thần Hồn, toàn bộ Tây Châu chỉ có hai vị chí tôn mỗi người sở hữu một con, nhưng Thần Hồn của hai vị chí tôn làm sao có thể tùy tiện thể hiện ra trước mặt mọi người được? Không ngờ hôm nay lại có may mắn được nhìn thấy, một tên đệ tử của một tông môn bình thường cũng có thể ngưng tụ ra được Chí Cường thần hồn, thật sự đã khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt!  

             Lấy sức mạnh của một hồn chặn lại áp lực của mười hồn, Thiên Long thần hồn quả nhiên là danh bất hư truyền!  

             Các nữ nhân của Huyền Thiên Tông đã sớm kích động không thôi, bắt đầu trò chuyện sôi nổi. Ba vị cung phụng Dương Sát thấy vậy thì cũng phấn khích đến nỗi lệ rơi đầy mặt.  

             Thiên tài vô song ngưng tụ được Thiên Long thần hồn đang ở trong Ma Sách Tông bọn họ, bọn họ đã bắt kịp tiết tấu của Song Long viện rồi sao?  

             Mụ nội nó, hạnh phúc đến quá đột ngột rồi, một Hạ Tam Tông ít được biết đến như bọn họ có lẽ tương lai sẽ đứng đầu Tây Châu.  

             “Tiểu tử thối này, có bất ngờ lớn như vậy mà cũng không chịu đem ra sớm, hại người ta tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài rồi này!” Dương Sát lau mũi, vui đến phát khóc.  

             Thế nhưng, có người vui thì cũng có người buồn. Sự xuất hiện của Thiên Long thần hồn Trác Uyên, đương nhiên khiến cho Ma Sách Tông và một số bằng hữu của Trác Uyên vô cùng vui mừng. Nhưng đối với Thượng Tam Tông sắp phải đối mặt với hắn mà nói, đây thực sự là chuyện không thể đau đớn hơn.  

             Kết quả là, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng. Đặc biệt là mười người bên Kiếm Thần Tông đang phải giằng co với Trác Uyên, hiện tại đã có cảm giác xúc động như muốn phát khóc.  

             Ôn Đào từ xa nhìn về phía Trác Uyên, đặc biệt là con cự long dài trăm trượng trên đỉnh đầu của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, không kiềm được mà mắng to: “Hừ, Trác Uyên, vừa rồi ngươi còn vẫy cái đuôi sói, nói cái gì mà biết rõ không làm được mà vẫn làm. Nếu ngươi đã có Thiên Long thần hồn thì có việc gì mà không thể làm được, vừa rồi còn tỏ vẻ thê thảm làm gì, ngay cả lão tử cũng tin là thật, giả dối!”  

             “Ta nói ta gặp khó vẫn sẽ tiến lên, nhưng ta cũng không đề cập cụ thể đến các ngươi mà, sao các ngươi lại kích động như vậy chứ?”  

             Trác Uyên không khỏi trợn mắt, lập tức chối bay chối biến, cười giễu nói: “Còn muốn đánh nữa sao? Tốt hơn hết là nên đầu hàng đi!”  

             Ôn Đào nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, không khỏi hừ lạnh nói: “Đầu hàng? Không có cửa đâu! Mười hồn của bọn ta một khi đã xuất ra, sẽ phải chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng!”  

             Nói xong, Ôn Đào hét lớn một tiếng, mười người lại một lần nữa mở ra kết ấn trong tay, trong mắt đều mang theo sát ý mà đánh về phía trước.  

             Thoáng chốc, mọi người đều nghe thấy một tiếng động chói tai vang dội ngay bên tai, Kiếm Hồn bị vuốt rồng của Thiên Long Thần Hồn cố định đang từng bước ma sát đập vào phía dưới, giống như muốn thoát khỏi xiềng xích của vuốt rồng bất cứ lúc nào vậy.  

             Mặc dù Thiên Long thần hồn rất mạnh mẽ, nhưng Kiếm Hồn của mười người liên thủ cũng không thể lập tức yếu thế được. Mắt thấy thanh kiếm khổng lồ sắp thoát ra khỏi sự trói buộc của vuốt rồng, đập về phía đầu của Trác Uyên.  

             Con ngươi Trác Uyên bất giác cứng lại, trong lòng lập tức trở nên nghiêm túc, không dám lơ là, hắn vội vàng mở ra kết ấn, sức mạnh của vuốt rồng lập tức được tăng lên ba phần. Cơ thể mười người bên phía Ôn Đào chấn động, không kìm được mà khẽ run rẩy, khóe miệng xuất hiện sắc đỏ. Nhưng bọn họ vẫn cố chấp nghiến răng, còn Kiếm Hồn kia cũng không ngừng trượt xuống, dường như vuốt rồng đã không thể ngăn cản được Kiếm Hồn bổ xuống.  

             “Ôn Đào, các ngươi thực sự phải liều mạng như vậy sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoặc là ta bị Kiếm Hồn của các ngươi đánh chết, hoặc là thần hồn của các ngươi sẽ bị vuốt rồng của ta nghiền nát. Nhưng nếu như ta chết, nhiều nhất là tan xương nát thịt, nhưng một khi các ngươi thất bại, thần hồn sẽ bị phá hủy, cái giá phải trả đắt hơn của ta rất nhiều!” Hai tay đang mở ra kết ấn không tự chủ được mà khẽ run lên, Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Hồn sắp rơi xuống với vẻ mặt nghiêm nghị, rồi lại nhìn về phía mười người của Ôn Đào cảnh cáo.  

eyJpdiI6IkpTYVBaU3Y3MlwvNVVHQTArQlFvam93PT0iLCJ2YWx1ZSI6InhCK1NVQStEbU1xZDFQWlJZXC9TRWNMSFlmVnk1T25BcTBDc3ZLbUNTdTBTWktiXC83YlphSjl0YjVUQllcL214MTVHeWhmTE9SSDBCa2hqa1dJSm5sbEgwVm9SYjBCTkJtczRhRTNORW1iTEJkV2IxaDhCaVhoTDdFTU0zeDBZdEVDcHhBUjlVTlRlVDFWbllLTGQzMWtSRWRwajdPRm0wa2h5Tm1QMmdTU0lGZ09FRGxsOURDTng1T2FQWDZXeWxjK1ZJSUh1TFBGTTF1cDUrSmNlODMzV3NcL296bHI5NzVwMWV0Z0NUY1owTTNCK0VWdllHS3NtNmR1Z1FDQXBISHhVMWQrRHhHRWNkb0REYWlLSWV2eWVPTkpYcEFJblcrdStRZ01IQ1BrcThXdnNzc2Y5Mldza3p3WHE3OXZ3Um9kS0J2YzFtQzh3VW1hdmpPRUhzU08xc3J0SkMwNG9nSUxcL2M0Tk5GbWV1UHRETENpdlpZSzhOTGcxdFBqZDlMSW5hS0pqNWh6VmFPejFyU01HWlY3ZGFKaVRMd1I4WmNWUzQ0MW1YdkFreHp5cUU5R25Ja2xYZGpmZ0szaVczVndhNWpcLzdzY0FmVldoOVNNVUdibnFyZGx4M1BuanM3OXVRNUhwQ1wvNHdzY213UVhKM0duenU4b0ZKODMwSWt1K1VGNWh4a2l2ZFB5QVhaVG9VdmI5dTZWR0Z5VWFyNmltVm14MWphU3dSWlZcLzhvTFB5R2xXYW9uTW04Y1RKTWQrUjYwWk9cL3FVaFBNaWx6MjlUc1FrTzg0c2Z1ckNNSDQrV0VkaDlpMmkwaTZOVE5sSzNnakdKZ1JjNzIxMFFZZ2d6RFEraFJtcmNqWVJ4Q2RkQ1RRSjdDTUFSYzFsVExqdyt3QnlwOCtmSllMV2Foa0xwOVROWVBnVkxCR2tjc2NZYkxtVVVGcjFOVGhRejBjWHNIK2VuaDVTSDVYREdBbFlqTlVUVVh0V2JmaHBuaFJVbWxXRVc2RjVWVXU1NG1ON01rMXRXdlZUZVcrREdYbVhJNXZZdlZpVXB4eUEycFlKeHkzT3I4cXdHM2VkQUs1VlpVZjlBT2FTR25Va0xwZWFXRXRsQ2wrSW40bXk3U0dNMFwvUFZ2eERPbjRsXC9OVTlMNXNLSko1clBIS2pYRlE0cGNIWXNJaGxSWUdaREtxUW50MlRVTTNIS0NndytsS0hKTlJkTlZ2ZWtBPT0iLCJtYWMiOiI0YjIwNWY3ODA2YzRhZjQyNWU1ZDQ1OTUwNWU3MWNkYTYzY2U5NzBjMGZjMjlhY2QzNjYwZjg5NmNjNjQzNWY0In0=
eyJpdiI6IklrSngrbEhjeVR5eDRwSDVuM1UwckE9PSIsInZhbHVlIjoiM25JVkV1cFpJN3hlOWFNcUFXRU9wUjlMUXBoZnJkZWpHcUYwdldoXC9lRHRsand4Y2pjeTRMMHJKZXZ3dk9ENkRUVkl6cVF3MEU3V1VjTXQ0aWtIS3pUcG9Jc3IzMGhzN2Z6YjRnTFNNOFd6NkUyYmFuOEdoOHh3TTk0STc0U0hFbFd0ZUxLbXdXWUNDXC9zNFVXcUI3cW51YitBdjN4SkcwcXRFSnJzeWJBWjZrM1diSUR6MzhVS043emFiMEhWKzVRczlxRFwvTitoVUZUN0hjNWYzR1hrczM0d1lrSzF2ZE43ZVdJcjhcL0d4RHlGS0tEY2FOeStEUm9GZG02RmtsUjhpcWlvXC9PaTVlcjhmR1JpTktTMEVoZzAxY0JGa1BYMXJxdW9SVXU1U3pnbDl5VlwvUzFzOG0zVG1OUnpRT0l2S1I5eTJuak5UN29CTFNlbVptdHh1Wk5FbGdSQU5HMnRLTjc0WWJwblRCV3A5K1hZbVwvRHZ1RlpRU0JjZ1pHalR2VU5Tbm1EbEtUQWdZOHlXTkhSUnI3eDVQeXoySUw5R3o3ckUybWx1djFVVkYrXC9FVW5ZbHZ5UFNsWDhNbStXcnRZZWc5ZjcyREhGdW1wXC9jSUY3Slc2WmptY09QNzJKUUlSM1YwMytLNWtmWUdqTmV2Qko4VFAremZ5RW5qRFBkbW1MUEpRT2NuR2ZrRDJEVUpzWlRLaUxVdEVrVUd4QUhnM24xZWg5RnErbkFTMDlTbjhEUkRuT3ZldkVXbyt0SEREdWpjUndobEFjOWNIVDd1dGo4bFhrRFgzTytNQjdIOE5KcFVLXC9SQnNiMldFSmpqa01UdDd1RnVpMnNOUVJxcXhBNEpLMXF2YmtTWUFnWmhUa2F0RE03KzZPZksrTFUrbDE1amkwcmx0V1dKMVRjSUViRzBHenFMcjZUVWEwUjlwWVMxcWREc2VCczFDMG1WeEgwcUJHM0psOEd3WElBOWdGbnlHakVEVVQ4WHh3Qk5yMWxJQldRditNRXBJVm1TYktTdHFxRURYeG5aMGRqemtFUnNoc2dwdGlYdFFUb2NPMTVEWG9JWnhJQ3pCQzF6emd3VjNuOThRZ0c1QW1DeFVrV210YTNvaXk1YTQ1NTdJejN0OWo5NE95TzNPeVZUZU9BWTJOXC9FQThUUDE5VGFxbVhvMEpFeHU3T2JhSXRGVlprTHFmOVlqT3lHVkZEQXROaFBwMm1zM2ZtRldMSDUyN053Z1c3UVNXUE1penNlUGdueVdLcmFkXC9USnM4U0RPM2NPaTc3cjBBUmVUOXRVekorMnNzc3dhanJLNHVIa2VuenRxWjArb0dSVlc4RnBuazVkbVU0cUNkNVJHbWNxNmdJSTczNDN4Q09LTWUraTl5WHpoSDdmRWl1NWJORitmN1ZoRWNOMWp3UDZsOHlIam1TOCtjZDJpNVwvYVZRS284IiwibWFjIjoiZWM0NjdjNDE2YzYyNjY3NjhiMDQ1ZmE5ODNjYTYyNzg0MDIyYjc2NmZmYjFjM2Y3MzZjN2Y2Yjk4NGFiMzc2ZSJ9

             Cùng lúc đó, tám người còn lại cũng đồng thanh hét lên: “Vĩnh viễn không nản chí, vĩnh viễn không lùi bước. Vĩnh viễn không nản chí, vĩnh viễn không lùi bước...”

Ads
';
Advertisement