Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đội ngũ duy nhất  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm bọn họ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cương nghị, khóe miệng còn vương vệt máu, hắn khẽ gật đầu, ánh mắt chợt cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ tác thành cho các ngươi. Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long Trảo!”  

             Trác Uyên khẽ quát lớn một tiếng, trong tay mở ra kết ấn, Thiên Long thần hồn gầm lên một tiếng, sức lực trong tay cũng đột nhiên tăng mạnh!  

             Rắc!  

             Dường như có tiếng răng rắc vang lên, trên Kiếm Hồn xuất hiện từng vết nứt, cơ thể mười người Ôn Đào lại một lần nữa chấn động, đều không kiềm được mà phụt một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi.  

             Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục cắn răng, Kiếm Hồn kia cũng không ngừng ma sát với phía dưới!  

             Ấn quyết trong tay Trác Uyên đang dần được hình thành, uy lực của vuốt rồng Thiên Long thần hồn cũng không ngừng tăng lên. Lúc ấn quyết của Trác Uyên hoàn thành, thân là Thiên Long thần hồn của hắn, một vuốt của Quỷ Long Trảo cũng có thể nghiền nát Kiếm Hồn thành bụi phấn.  

             Lúc đó, thần hồn của mười người Kiếm Thần Tông sẽ chết ngay lập tức!  

             Thế nhưng, ngay khi ấn quyết của hắn sắp hoàn thành, tay của Trác Uyên đột nhiên dừng lại. Sau khi trầm ngâm một lúc, tiếp theo hai tay lại đan lại, lập tức đổi một bộ ấn quyết khác.  

             Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ ba, U Long Quỷ Ngâm!  

             Gầm!  

             Ấn quyết vừa hoàn thành, uy lực trên vuốt của Thiên Long Thần Hồn lập tức dừng lại, thay vào đó miệng rồng lại mở to ra, gầm một tiếng về phía Kiếm Hồn!  

             Đột nhiên, sóng âm cực mạnh mang theo uy lực thần hồn của Thiên Long thần hồn lao nhanh về phía Kiếm Hồn, khiến cho Kiếm Hồn run lên không ngừng nghỉ.  

             Ngay sau đó, một tiếng ầm lớn vang lên, Kiếm Hồn khổng lồ lập tức phân tán, rồi hoá thành mười đạo Kiếm Hồn, bị chấn động tản mát mà bay ra bên ngoài, sau lại lập tức trở về trong người chủ nhân.  

             Mà cơ thể mười người Ôn Đào cũng bị chấn động mạnh, sau khi đồng loạt phun ra một ngụm máu đỏ tươi thì chậm rãi ngã xuống, tay chân bủn rủn!  

             Thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt đều không khỏi chấn động, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều cảm xúc.  

             Bởi vì thông qua cảnh này, bọn họ đã hoàn toàn nhìn rõ, vào thời khắc cuối cùng, một tu giả ma đạo giống như Trác Uyên đã thủ hạ lưu tình với mười người Ôn Đào.  

             Không sai, tu giả ma đạo vẫn luôn ra tay tàn độc mà lại nương tay với tu giả chính đạo chính là chuyện khiến người ta bất ngờ nhất.  

             Mặc dù giữa bọn họ có giao tình, nhưng mọi người đều biết rằng ma đạo không bao giờ nói chuyện tình cảm. Hơn nữa trước đó, Trác Uyên đã cho bọn họ một con đường sống, chỉ cần bọn họ đầu hàng. Nhưng là tự bọn họ không muốn, trong hoàn cảnh này, cho dù Trác Uyên có ra đòn sát thủ đi chăng nữa, cũng được xem là có tình có nghĩa, không có gì đáng trách cả.  

             Mà sự thật cũng là như vậy, Trác Uyên thực sự đã không ngần ngại chuẩn bị tiêu diệt thần hồn của bọn họ. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, tay của Trác Uyên lại dừng lại, đổi thành đánh tan Kiếm Hồn do mười người bọn họ ngưng tụ, chỉ khiến bọn họ trọng thương mà thôi. Điều này khiến cho không ít người cảm thấy khó hiểu, xôn xao đoán già đoán non ý đồ của hắn.  

             “Tu giả ma đạo quỷ kế đa đoan, thi ân cho Kiếm Thần Tông là để đảm bảo ngày sau có được một đồng minh của Trung Tam Tông. Hừ hừ...bọn ma đạo xấu xa, chút thủ đoạn này lừa được người khác, chứ không lừa được Triệu Đức Trụ ta đâu!”  

             Tại vị trí của Thiên Địa Chính Nghĩa tông, thủ lĩnh Triệu Đức Trụ rung đùi đắc ý, đôi mắt loé lên tia sáng giống như đã nhìn thấu mọi thứ, sau đó vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía đệ tử bên cạnh, răn dạy: “Các ngươi nhìn thấy rồi đấy, cuồng đồ ma đạo xảo quyệt đến mức nào. Chốc nữa, Kiếm Thần Tông sẽ vì hắn mà cảm động đến rơi lệ cho coi. Ài, lại một tông môn chính đạo khác lưu lạc rồi!”  

             Nghe vậy, một đệ tử lập tức tiến lên hùa theo nói: “Sư huynh nói phải, chỉ mong đệ tử Kiếm Thần Tông có thể sáng suốt nhìn xa trông rộng, nhìn ra được bộ mặt thật của ma đạo bọn họ giống như sư huynh. Nhưng người quang minh chính trực, văn võ song toàn giống như sư huynh, đời này thật hiếm có. Theo sư đệ thấy, e rằng hy vọng này là rất xa vời!”  

             “Còn phải nói sao...”  

             Triệu Đức Trụ không khỏi đưa tay sờ cằm, được vỗ mông ngựa một cách điêu luyện như vậy, hắn ta cảm thấy khá thoải mái.  

             Triệu Đức Trụ làm ra vẻ lo nước thương dân, thở dài thành tiếng: “Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, không có người cơ trí giống ta ở trong tông môn, các ngươi sẽ dễ dàng bị vẻ ngoài giả tạo của ma đạo lừa gạt mất. Bởi vậy ta mới luôn nói với bọn họ, rằng không nên tiếp xúc với ma đạo, mà phải hốt gọn một mẻ mới đúng! Đáng tiếc, những kẻ tầm thường này không nghe lời ta nói. Đặc biệt là Thái Thanh Tông, thân là người đứng đầu Thượng Tam Tông thì càng phải đảm nhiệm trọng trách diệt trừ ma đạo, vậy mà hắn ta lại...ài...”  

             “Sư huynh không cần tức giận, ta thấy đại nghiệp chính đạo này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay đám người tông môn chính đạo không phân biệt phải trái này thôi. Thay vì như vậy, không bằng để Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta làm người đứng đầu Thượng Tam Tông, làm gương cho tất cả tông môn chính đạo trong thiên hạ vậy!”  

             Tên đệ tử ở bên cạnh cười cười, tiếp tục nịnh nọt: “Đặc biệt là danh vị đệ nhất thiên tài đệ tử Tây Châu, cũng nên để sư huynh đảm nhận mới đúng. Chỉ có người quang minh chính trực như sư huynh mới có thể đại diện cho bộ mặt của Tây Châu chúng ta!”  

             Triệu Đức Trụ khẽ gật đầu, dáng vẻ vô cùng tán thành, nhưng ngay sau đó nét mặt lại trầm xuống, nhìn về phía Trác Uyên thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng Võ Thanh Thu ta không đánh lại, Viêm Ma ta cũng đánh không lại, bây giờ lại xuất hiện thêm một con quái vật khác sở hữu Thiên Long thần hồn...ài, lại còn là cuồng đồ của ma đạo. Đây...đây là muốn hủy diệt thế lực của chính đạo ta sao?”  

             “Sư huynh yên tâm, từ xưa đến nay tà không thắng được chính. Sớm muộn gì thì vị trí đệ nhất Tây Châu cũng sẽ là của sư huynh thôi, ha ha ha...”  

             Tên đệ tử vẫn không ngừng nịnh nọt, Triệu Đức Trụ nghe mà thoải mái vô cùng, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Cái gì mà tà không thắng được chính, tất cả mẹ nó đều là cái rắm, cuối cùng chẳng phải vẫn dựa vào thực lực sao?  

             Vốn dĩ Thiên Địa Chính Nghĩa Tông bọn họ là môn phái đứng cuối của Thượng Tam Tông, nay lại xuất hiện một Ma Sách Tông một đường khiêu chiến đi lên, ước chừng khó mà có thể giữ được danh vị Thượng Tam Tông, chứ làm gì có tư cách để nghĩ đến người đứng đầu chín tông, có thể giữ được danh vị hiện tại đã là không tồi rồi!  

             Triệu Đức Trụ thở dài trong lòng, lắc đầu bất lực, đảo mắt một vòng, hắn ta thầm suy nghĩ đối sách...  

             Võ Thanh Thu ở trên đài cao, vuốt cằm nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, khẽ nói: “Chắc là hắn đang nghĩ cho đại cục tương lai của tông môn. Dù sao thì Ma Sách Tông vốn là Hạ Tam Tông, vừa rồi còn được đề cử vào Trung Tam Tông, nếu như tiêu diệt tất cả đệ tử của Kiếm Thần Tông thì sẽ đứng đầu Trung Tam Tông, nhưng đắc tội với Trung Tam Tông lâu năm, sẽ không có lợi cho sự phát triển của bọn họ. Nói cho cùng, muốn lấy được tài nguyên do Song Long viện ban thưởng, phát triển đến sức mạnh của Trung Tam Tông vẫn còn phải mất một thời gian nữa.”  

             “Ta thấy hắn không nghĩ phức tạp như vậy đâu. Lúc đầu hắn còn không để đệ tử Thượng Tam Tông ta vào mắt, thì sao có thể xem trọng Trung Tam Tông được?”  

             Viêm Ma chậm rãi lắc đầu, lại có một suy nghĩ khác: “Huống hồ gì, đệ tử ma đạo vốn thích làm xằng làm bậy, nói ra tay là ra tay, sao lại thay đổi giữa chừng như vậy được? Theo ta thấy, hắn cũng không biết tại sao không thể nổi được sát tâm, chỉ như vậy mà thôi!”  

             Võ Thanh Thu bất giác nhíu mày, không khỏi lấy làm lạ mà khẽ liếc nhìn hắn ta, cười nói: “Không nổi sát tâm? Đao cũng đã kề vào cổ người ta, hắn mà không nổi sát tâm thì đã thu đao lại rồi. Từ bao giờ tu giả ma đạo lại có thể thoải mái thu lại sát tâm của mình như vậy chứ?”  

             Mí mắt Ma Viêm khẽ giật, rồi cũng lập tức trở nên im lặng.  

             Là đệ tử ma đạo, trong thâm tâm hắn ta hiểu rõ sát khí của ma đạo là rất nặng. Một khi sát ý xuất hiện, nhất định phải đuổi cùng giết tận, phóng thích ra toàn bộ. Nếu như cố ý kiềm chế, thì sẽ phản phệ ngược lại mình, nhẹ thì tổn thương cơ thể, nặng thì tổn thương thần hồn, thậm chí là bị thủng một lỗ ở trong tâm cảnh cũng có thể xảy ra!  

             Chỉ là Trác Uyên dễ dàng kìm chế như vậy, hắn ta cũng không biết tại sao.  

             “Vô cùng hiếm thấy!”  

             Thế nhưng ngay vào lúc này, Diệp Lân lại bĩu môi khinh thường, khẽ nói: “Dù là chính đạo hay ma đạo, cuối cùng cũng phải tu luyện tâm cảnh đến trạng thái có thể thoải mái mà thu lại sát tâm thôi. Trác Uyên thu lại được sát tâm thì có gì lạ đâu, điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng tu vi tâm cảnh của hắn đã đạt đến mức cao nhất, không hề thua kém rất nhiều lão nhân, thậm chí còn vượt qua cả ta. Ta chỉ thắc mắc, tại sao hắn lại thu lại sát tâm? Chẳng lẽ thực sự là vì giao tình sao? Đây không phải là chuyện mà ma đạo nên làm!”  

             Diệp Lân nheo mắt, khẽ cau mày, nghĩ thế nào cũng thấy khó hiểu vô cùng...  

             Tại vị trí cao nhất của cao đài, sau khi sững người một lúc, hai vị chí tôn quay mặt nhìn nhau, bất giác cười thành tiếng.  

             “Bạch Mi, nhìn thấy rồi chứ, đám tiểu tử này rất giống với ngươi và ta năm đó!” Hắc Nhiêm chí tôn vuốt râu, bật cười thành tiếng.  

             Quay đầu lại nhìn ánh mắt ngơ ngác của đám người trên khán đài, Bạch Mi chí tôn cũng cười khẽ gật đầu: “Phải, đạo lý ở đây, người thường khó có thể nhìn ra được. Mặc dù ma đạo và chính đạo đối lập nhau, nhưng lại có cùng chung một mục tiêu. Trên con đường cầu đạo, xuất hiện cảm giác tâm đầu ý hợp cũng là chuyện thường thấy. Giống ta và ngươi lúc đó, cũng giống như Trác Uyên và đám tiểu tử của Kiếm Thần Tông hiện tại vậy!”  

             “Đúng vậy, phàm là người trên thế gian đều sẽ chạy theo danh lợi, tu giả cũng không thể bỏ đi tục khí của bọn họ...Chân chính tĩnh tâm cầu đạo, một đường tiến về phía trước thì có được mấy người chứ? Bọn họ không biết tại sao tiểu tử kia lại đột nhiên thu lại sát tâm, nhưng chúng ta lại biết rất rõ. Nhìn thấy bóng dáng mười người Ôn Đào cố chấp với kiếm đạo của mình, giống như nhìn thấy bản thân kiên trì cầu đạo, cho dù là tu giả ma đạo tàn nhẫn, nhưng chỉ cần trong lòng hắn có đạo, thì sao có thể hạ thủ với người có đạo giống mình được?”  

             “Phải, ma đạo vô tình, nhưng vẫn có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng. Mười tên tiểu tử này, lão phu muốn bọn họ! Ha ha ha...” Bạch Mi chí tôn không khỏi cười khẽ một tiếng, lấy danh sách ra, điền mười cái tên một cách cẩn thận!  

             Vù!  

             Một cột sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, bên trong vang lên giọng nói bình thản của trưởng lão bình phán: “Thắng bại đã rõ, các ngươi trở lại đi!”  

             Nghe vậy, Trác Uyên chậm rãi thu lại Thiên Long thần hồn vào trong cơ thể, từ xa nhìn về phía mười người Ôn Đào. Nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của bọn họ đầy vẻ không cam tâm.  

             “Được rồi, thua rồi, trở về thôi, quả nhiên vẫn là thua, ha ha ha...”  

             Ôn Đào cười khổ lắc đầu đứng lên, lau đi vệt máu trên khoé miệng, nhìn chín người còn lại nói: “Các vị sư đệ, đi thôi, đừng có nản lòng. Dù lần khiêu chiến này, chúng ta đã thua nhưng kiếm đạo của chúng ta vẫn chưa thua. Chúng ta đã không nhụt chí, kiếm đạo của chúng ta vẫn có thể duy trì. Tương lai, chúng ta chắc chắn sẽ có thể đánh bại được con quái vật đó, rửa sạch nỗi nhục trước đây!”  

             “Ngươi…chắc chứ?” Trác Uyên bất giác nhíu mày, bật cười từ chối cho ý kiến.  

             Ôn Đào nhìn hắn chằm chằm, chỉ vào Trác Uyên quát lớn: “Lần sau, chúng ta nhất định sẽ thắng!”  

             “Sẵn lòng phụng bồi!” Trác Uyên nhìn mười người này, không khỏi nghiêm mặt nói: “Nếu lần sau chúng ta tái đấu, hy vọng vẫn là mười người các ngươi!”  

             Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, Ôn Đào quơ quơ nắm đấm, mạnh mẽ nói: “Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ là như vậy!”  

             Nói xong, chín người còn lại cũng đồng loạt giơ nắm đấm lên, mặt mũi tràn đầy tinh thần chiến đấu, như thể người thắng cuộc lần này là bọn họ vậy!  

             Sau đó, đám người Kiếm Thần Tông đi về phía ánh sáng trắng, chỉ là trước khi rời đi, bọn họ vẫn đi đến trước đám đệ tử Ma Sách Tông đã bị Ôn Đào đánh bại trước đó, đỡ bọn họ dậy rồi cùng nhau rời đi.  

             Trác Uyên chỉ yên lặng đứng nhìn, gương mặt mang theo ý cười, không hề di chuyển.  

             Lúc người cuối cùng là Tạ Thiên Thương chuẩn bị rời đi, hắn ta quay đầu lại nhìn Trác Uyên cười nói: “Trác Uyên, mặc dù nói như vậy là không tự lượng sức mình, nhưng lần sau ta sẽ khiêu chiến với ngươi. Không chỉ đơn giản là vì muốn khiêu chiến với ngươi, mà là vì sự trường tồn của kiếm đạo ta. Hơn nữa, ta sẽ không khiêu chiến một mình nữa, mà sẽ cùng với chín vị huynh đệ đã bị ngươi đánh bại, khiêu chiến với ngươi!”  

eyJpdiI6IndMdDNkZXg2Yyt6eFdQZTJLSkVwS1E9PSIsInZhbHVlIjoiRXQ0UVYwSTNjOU1kMDJ2YUg1U3JNQ2FPWVhxK1ZPN2ROcVB3R3pxUXVPTGNkVGtDdHBBclJjeFd0Q0JkS3JKamN2M05JcVwvckRGZ1JZUlNzZ3A1NGhtdjcxa0ZodVhSRHZzUFdVMGowN2M0Y1FpMzBYM3dNOWc2a0FPY3dlbDlHZWlWNzYyTXpqUGlkdlhha3RXSjBPbkN4OVlHUUhqdmNcL3c3V0xtVmJCQkJHV0l6eVozb1NISXlUbU1FeTI4M1FpMDQ1UjBvZFlMbHJ3Z29tMFlnVEp3OVdFOEdZaFBtTFhQUk5kaDJMWHlZcVk5b2JmeHZTWXNyRzJNNTc2ZDVqZkRXV1dueVo1ajZON1hJeVlKZlJ1dlJZNDZrc2ZGK2FtSzdwTXZYcjh4UlJZUlA5VFJObTlcLzc0U0pQdXZva2FNSStQaXUzNG02cUNuaHNnNHZkSHZcL0VvR3phT3hPZjlqN3NVMktPNHZvYmFkNjRYVHA5YmJjWHFFdzBnRWx3UHp4cjljSjJCTUlDUHV3dmEzZlNnQkltaE4yUVwvKzZ2alB1TVBheFh0eUdkMUN1NFk0RUc3Tk05cmRZTFE2U2J4UUl0VXhIaVVaNEYweWxmVXFLWDZjdktXQ2NjWkMxak1BNlVoTGFHTTB0SDg1XC9rVjBWU1lZRmpMdkNjSTNPeVdoNTdaTnBnWmVGYUlmalwvYTVMRlhQb3Q0K204NjJaSXBPcXdDV2hKRkFCMWRBQ1MzZHJrMll6V0Y1bE1Xb24zcU5ReDhxaG9BQWI1bkNcLzR2bHh3WklRPT0iLCJtYWMiOiIwOGI3Y2JmZDViNzFiMjYzMTYyYjZjMTgyY2QxZjMyYzYxYTlkYjAxZTdlNjdhYzY4ZTMwNjlhZWNlNDgzZDQ1In0=
eyJpdiI6InpqZk5xQ1wvRE4xaHdaT1wvOEYrSU1PUT09IiwidmFsdWUiOiI2WVRabFAya1U3TGFJbU5HQk0wNys3Unp5dWJCWGFLbXVtOU9XU2hCMFcrTm1VMG4xTTRJbVhpSkthZGtMWGI2elg5MTBaQThOczhaTGYrRlFrMk5OQ1RiQjlDb3RcL1wvdGo2TU1xbjFubXY0dmdkRnJaMlphM0dFQUNWdlJwMitXZTZiTnpGTWk5SCthTzV4Zk0yek8wQzhkRENyQkdDQ1pRWm84ZlNFWU1LUGw3cGppRHBHajd2ZnpIVkN4WUxidFpcLzlJenBLN3I5QVVvRzNqVDNQd0RHOGlLblZKd0RtRVFFQWpLWnEyU1IwOHlydHpvbXpVSEJTXC9LTVg3MlN4N1pJZ3F0VVFaajdXakVWVXBUMEtVNFk1SEJSMGx1dlYwcEY5TFpcL1FDeVBtRHc2ZUluQmlqU2MrXC9uRjU4OFV3eklHYTR5RmFSaVNEQkZYNlJOSGZ4VnNzaFwvdUpwQWpleXNNaDZTRkFrUkxEaHlPUEt2ZEJTbjZ6NWw3aWxsYlM5cDNXbUE1ajlKNlpZNUpSVXBVNmRcL3FQN1l0V2hlblZQaWZBeDAwN0xvT2FMeUxDN2tpYjF5clJXRHpjUnd1OWJwaHlOV1pjVzR0Rmdwck9Wc092cFl1S1BNOGZ5ajF3TWgrNXhya1JmNFkxbHhucVdRUGhnbERxdit6TzQ2SUxpc21UM3loV3lRODJNcG9peUNEcUQydz09IiwibWFjIjoiZWEwMzE0MTBjMDBmNmRiNzg1MzJmMmY5ZWYwOTc1NTc0MGFkYWJiZTk2ZWU0ZTA2YzQzODYzMGY2OGJhODlkMiJ9

             Nghe vậy, khóe miệng Tạ Thiên Thương lập tức cong thành một đường vòng cung vui vẻ, từ từ biến mất trong ánh sáng trắng…

Ads
';
Advertisement