Trận tỷ thí giữa Tam tông mạnh nhất.
Rầm rầm!
Từng làn sóng dao động lan rộng ra trong không gian. Tất cả các đệ tử của Ma Sách Tông và Kiếm Thần Tông quay trở lại sàn đấu. Thấy cảnh tượng hiếm hoi giữa chính và ma hài hòa thế này, tất cả mọi người có mặt đều thầm gật đầu trong lòng, liên tục cảm thán.
Có vẻ như dù là chính hay ma, họ vẫn sẽ luôn có một điểm chung! Ít nhất thì tinh thần không bao giờ bỏ cuộc này đã khiến cho hai môn hiểu rõ nhau hơn, tuy rằng khác đường đi nhưng đều cùng chung một mục đích!
Trưởng lão bình phán cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ thật lâu, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ gật đầu, sau đó lão ta lớn tiếng tuyên bố: "Lần tỉ thí tam tông này, Ma Sách Tông đấu với Kiếm Thần Tông. Ma Sách Tông đi chín người bị thương tám chỉ còn lại một người, Kiếm Thần Tông tham gia mười bị thương cả mười người. Cho nên lần tỷ thí này, Ma Sách Tông thắng!"
Bốp bốp bốp!
Từng tràng pháo tay giòn dã vang lên, mọi người xung quanh đều không nhịn được mà liên tục vỗ tay mỗi khi nhìn về phía Ma Sách Tông đang đứng phía dưới. Trong trận chiến này, hai bên đánh rất sòng phẳng, Ma Sách Tông cũng thắng một cách cực kỳ thuyết phục, xen lẫn với đó là tình cảm không chịu thua giữa anh hùng hai bên tông môn, càng khiến cho người ta có cảm giác như thấy được sự dung hợp giữa chính và ma, vô cùng cảm động.
Đặc biệt khi mọi người nhìn vào mắt của Trác Uyên, bên trong con ngươi hắn đang liên tục ánh lên tia sáng.
Rốt cuộc, nguyên nhân mà Ma Sách tông có thể chiến thắng trận tỷ thí lần này, suy cho cùng hoàn toàn là do một tay người này xoay chuyển tình thế, thực lực đó của hắn thực sự khiến cho người ta phải thán phục không thôi.
Cuối cùng, khi đối mặt với Kiếm Thần Tông, hắn cũng khá hạ thủ lưu tình chứ không dùng chuyện này để làm nhục đối phương, điều đó càng đáng nể hơn cả. Tại thời điểm này, cuối cùng mọi người đã hiểu rằng vị tuyệt thế cao thủ của Ma Sách Tông này không phải gặp ai cũng đều ra sức giết chết hay hành hạ như bọn họ tưởng.
"Các ngươi xem, người mà chàng coi trọng, cho dù là địch thủ thì chàng vẫn sẽ dành rất nhiều sự tôn trọng cho đối phương. Đây là nguyên tắc của chàng. Bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi, giống như Bách đan thịnh hội lần trước vậy ..." Sở Khuynh Thành khẽ nhếch môi nở một nụ cười điềm tĩnh, đôi mắt nàng hướng về Trác Uyên tràn ngập dịu dàng.
Các cô nương nghe vậy đều khẽ giật mình, đồng loạt nhìn về phía Trác Uyên, trong con ngươi dường như có chút say sưa, rồi nhẹ gật đầu.
Hai tay giơ về phía mọi người đang đứng tại đó, trưởng lão bình phán chậm rãi tạo ra một kết ấn hư ảo trong không gian, tiếng vỗ tay như sấm đột ngột dừng lại, lão ta ngẩng đầu nhìn trời cười khẽ: "Ha ha ha ... Trận chiến lần này thật đúng là rất nhanh, hiện tại vẫn còn dư rất nhiều thời gian, lão phu tuyên bố, trận tỷ thí của ba tông đứng đầu tiên bắt đầu. Mời đệ tử của ba đại môn phái bước vào sân!”
Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt lập tức vô thức giật mình, tiếp theo là cực kỳ phấn khích. Ba tông mạnh nhất trong chín môn phái, trận chiến của ba tông cao nhất cuối cùng cũng đã bắt đầu.
So với cuộc chiến giữa ba môn phái ở giữa và ở cuối thì trận tỷ thí giữa các đệ tử của ba tông ở đầu, tuyệt đối sẽ không cùng một đẳng cấp. Đây chính là đại diện cho cuộc đấu tranh giữa những đệ tử mạnh nhất ở Tây Châu trong tương lai, thế nên tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều run lên vì phấn khích.
“Được rồi, đến giờ chúng ta ra sân rồi, sư đệ!” Võ Thanh Thu khẽ bật cười thành tiếng, khiến Diệp Lân đang buồn chán ở một bên, cũng không nhịn được mà lập tức bật cười: "Đợi cho đến khi giết chết hai tông kia thì sẽ đến trận chiến định mệnh giữa ta và Trác Uyên rồi, ta không thể đợi thêm được nữa, ha ha ha ..."
Gò má không khỏi co rút lại, Viêm Ma bất lực nhìn hắn ta, nói: "Diệp Lân, ta không biết ngươi mạnh đến mức nào, nhưng muốn dễ dàng giải quyết Ma Sách Tông chúng ta thì cũng không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu!"
"Ta không muốn giải quyết các ngươi mà chỉ muốn loại bỏ các ngươi sang một bên, để không ảnh hưởng đến trận chiến giữa hai người chúng ta mà thôi!" Hắn ta bĩu môi không tỏ ý kiến, Diệp Lân khinh thường nói, nhưng rất nhanh khi nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt hắn ta lập tức xẹt ngang một tia sáng vô hình: "Đúng rồi, dù đã sắp giao thủ với hắn. Nhưng có vẻ như chúng ta vẫn chưa gặp mặt chính thức với nhau lần nào nhỉ. Để ta đi chào hỏi hắn trước, ha ha ha..."
Con ngươi khẽ co rụt lại, Viêm Ma không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, bởi vì vừa rồi Diệp Lan đã bay với tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả hắn ta cũng không thể nhận ra được sự thay đổi chỉ trong phút chốc, cả người hắn ta cứ thế mà đột ngột biến mất.
Quay đầu nhìn Võ Thanh Thu với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, Võ Thanh Thu cũng chỉ biết bất lực nhún vai, lắc đầu cười khổ.
Như thể đang nói rằng, bây giờ các ngươi đã biết sự đáng sợ của sư đệ ta chưa...
Bên kia, các đệ tử của ba tông bắt đầu tiến vào đấu trường, nhóm người Trác Uyên và Kiếm Thần Tông cũng nhanh chóng kéo nhau lui xuống đài. Sau khi Ôn Đào và những người khác đưa phần đông các đệ tử vào trong khu vực nghỉ ngơi của Ma Sách Tông xong, nhìn Trác Uyên một lần nữa, sau đó lập tức sảng khoái mà quay người rời đi.
Chỉ là, ý chiến trong mắt hắn ta và tinh thần không bao giờ chịu thua vẫn còn hừng hực khiến cho Trác Uyên cảm thấy cực kỳ bất lực, nhưng cũng rất mong chờ!
Không biết mười người này sẽ còn mang đến cho hắn những bất ngờ gì trong lần chiến đấu tiếp theo đây!
Thật ra, trên đường thăm dò đại đạo mà có một đám võ giả như vậy đi theo sau mông thì cũng là một điều khá may mắn. Suy cho cùng, những ngày tháng không có đối thủ, thật sự rất cô đơn ...
Tuy nhiên, ngay khi nghĩ đến điều này, Trác Uyên lại lập tức sững sờ, lo lắng nhìn về phía Thái Thanh Tông đang nhanh chóng đi vào giữa lễ đài. Nhìn nam nhân kia, Trác Uyên lo lắng mà vô thức run lên.
“Trác Uyên, lần này người đánh rất đẹp!”
Đột nhiên vang lên một tiếng cười sảng khoái, Dương Sát vỗ vỗ vai Trác Uyên, lão ta trầm trồ khen ngợi: “Vừa rồi ta thật sự sợ rằng ngươi sẽ dùng hết lực rồi giết chết mười tên đệ tử của Kiếm Thần Tông luôn đấy, nhưng cũng may là ngươi vẫn còn lý trí. Biết rằng môn phái của chúng ta cần một thời gian để phát triển, không thích hợp đắc tội với ba môn phái đứng đầu vào lúc này. Nếu không, hai tông kia mà kết thù, thêm việc lúc trước chúng ta đã đắc tội với Thiên Hành tông thì đúng là bốn bể đều chỉ có địch với địch."
"Tuy nhiên hiện tại đều đã ổn cả rồi, tiểu tử thối nhà ngươi nương tay vào đúng thời khắc mấu chốt nhất, vừa khéo lại ban cho Kiếm Thần tông một ân huệ. Nói không chừng chúng ta có thể kết thành đồng minh cũng nên. Ha ha ha ...Mưu đồ đen tối của người đúng là mỗi lúc một nhiều, không hổ là Trác quản gia, rất tâm cơ! " Dương Sát vừa vỗ vai Trác Uyên vừa liên tục khen ngợi.
Khẽ liếc mắt nhìn lão ta, Trác Uyên chỉ cười mà không tỏ ý kiến, bất lực thở hắt ra một hơi.
Lần này thực sự là bọn họ hiểu lầm rồi, hắn đâu nghĩ nhiều như vậy. Dù sao thì sau khi hội Song Long kết thúc, hắn sẽ rời khỏi Ma Sách Tông. Mà đã không còn là đồng môn thì nghĩ nhiều như thế để làm gì?
Sở dĩ hắn nương tay với mười người đó, đơn giản là bởi vì đột nhiên thấy bọn họ đồng sinh cộng tử quá mức đáng thương, nên không nỡ xuống tay mà thôi.
Bởi vì từ bóng dáng của mười người đó, hắn như nhìn thấy bản thân mình lúc ban đầu!
Đừng thấy đời này hắn dựa vào phong thủy luân chuyển, ỷ vào trận pháp đan thuật của Cửu U Bí Cảnh, võ công pháp mà tưởng thuận lợi suôn sẻ. Dù sao tất cả cũng chỉ là nhờ vào sự tích lũy và kinh nghiệm sống của Ma hoàng ở đời trước mà thôi.
Tuy nhiên, trên đời này có ai mà không bắt đầu từ con số không, vượt qua những khó khăn của cuộc đời chứ? Ở kiếp trước, hắn cũng giống như mấy người Tạ Thiên Thương hiện tại thôi, lần mò lên từng bước, biết rõ không thể nhưng vẫn phải không ngừng thách thức nó, trải qua biết bao kinh nguy mới có thể leo lên ngai vàng đứng đầu tam hoàng.
Hôm nay nhìn đám thiếu niên kiên định giống hệt như mình của lúc trước, không biết vì sao, lòng Trác Uyên lập tức dâng lên chút thương xót, không đành lòng xuống nặng tay.
Đây cũng có thể tính là một chút tình cảm còn sót lại của lão đầu vốn luôn lạnh lùng đến tột độ nhỉ?
Chẳng qua, ngay khi hắn vừa nghĩ tới lời của Dương Sát, thực ra cũng cảm thấy lão ta nói khá đúng, nhiều bằng hữu, nhiều con đường mà! Ngay cả khi hắn rời khỏi tông môn, không quan tâm đến tông môn nữa, nhưng sau này nếu bản thân mà gặp bất kỳ khó khăn nào, cần ai đó giúp đỡ, thì tại sao không quan tâm đến những ân nghĩa hiện đang có ngay bây giờ luôn đi?
Nghĩ đến đây, hai mắt Trác Uyên đột nhiên sáng bừng lên, giống như mới sực nhớ ra rằng mình còn một lời hứa chưa thực hiện nên vội vàng dáo dác tìm kiếm trên khán đài.
Trong chốc lát, hắn lập tức tìm thấy vị trí của mọi người trong Ma Hồn tông.
“Dương Sát cung phụng, bây giờ ta sẽ tiếp tục kéo đồng minh đến cho tông, đến khi ấy coi như Thiên Hành Tông và Huyền Thiên Tông liên thủ nhắm vào thì bổn tông cũng không sao cả!” Trác Uyên hét lên, đôi mắt lóe lên một tia sáng tà ác.
Dương Sát bất ngờ nhíu mày, lặng nhìn ánh mắt của hắn, hai mắt lão ta cũng bất chợt sáng rực lên, lão ta đã hiểu ý của hắn, vội vàng gật đầu: "Được rồi, đi nhanh đi, tiểu tử người làm việc thật đúng là rất đáng tin cậy mà, ha ha ha ... "
Nghe lời đó, Trác Uyên cũng không tỏ ý kiến gì mà chỉ cười cười, sau đó dậm chân một cái rồi lập tức biến mất, đợi tới lúc xuất hiện lần nữa thì đã đứng ngay trước mặt hai huynh đệ Hàn gia rồi.
“Hàn Nhị thiếu, Hàn tam thiếu, không biết bây giờ đại ca của các ngươi như thế nào rồi?” Trác Uyên ôm quyền nhìn về phía hai người, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Chẳng qua, sau khi nhìn thấy trước mắt là một bóng người lạ mặt, hai người lập tức cảnh giác mà lùi ra sau. Nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, cả hài vội vàng ôm quyền đáp lễ.
Hàn nhị thiếu cung kính nói: "Làm phiền Trác huynh quan tâm quá. Mặc dù hiện tại đại ca vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng đã không còn vấn đề gì nữa rồi!"
"Ồ, vậy thì tốt!"
Trác Uyên nhẹ nhàng gật đầu, trong tay đột ngột lóe lên một tia sáng, hắn lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa tới rồi nói: "Đây là linh đan cấp mười, Sang linh đan, có thể chữa lành nguyên thần. Các ngươi cho Hàn huynh ăn đi, có thể khôi phục nguyên thần lại như cũ đấy!”
Ừm, cái này…
Con ngươi không khỏi co rút, cả hai ai cũng đều kinh ngạc mà lặng nhìn bình sứ, thần dược cấp mười, rất là hiếm có đó.
Nhưng không hiểu sao nét mặt bọn họ trông rất kỳ quái, giống như kiểu muốn lấy nhưng lại không dám vậy, vừa lo sợ, vừa lưỡng lự.
Khẽ nhíu chặt mày lại, Trác Uyên cảm thấy kỳ quái, vừa định hỏi thì bộp một tiếng, một bàn tay hữu lực đặt ngay lên vai hắn, đồng thời, bên tai chợt vang lên tiếng cười: "Trác huynh, ngươi đừng trách bọn họ không nhận linh dược của mình nhé, bởi vì bọn họ đã nhận được tiên dược cấp mười một của ta, Hồn Nguyên đan rồi. Ta đã dặn bọn họ đừng quá tham lam, nếu đại ca bọn họ không sao thì cũng đừng nên nhận tiếp linh dược của người khác, vậy đó… ”
Con ngươi không khỏi co rụt, trong lòng Trác Uyên có chút chấn động, mặt mũi ngập tràn đầy vẻ kinh ngạc. Người ta xuất hiện sau lưng hắn lúc nào thế, sao hắn không hề hay biết vậy?
Hơn nữa, nguồn năng lượng quỷ dị tỏa ra từ người này cũng khiến cho hắn cảm thấy có mùi nguy hiểm.
Trác Uyên vội vàng quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm hắn ta, nhưng lập tức nhìn thấy ngay một đôi mắt quen thuộc cũng đang chăm chú quan sát hắn. Trong con ngươi thoáng qua một ngọn lửa kỳ dị.
Khóe miệng Diệp Lân khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung tà dị, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trác Uyên, tràn đầy khiêu khích...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất