Truyền nhân của Thánh Thú
Truyền nhân của… Thánh Thú sao?
Con ngươi Trác Uyên khẽ co rụt lại, hắn nhìn vào mắt của Diệp Lân, bất giác ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tục danh của Thánh Thú ở cõi trần gian này.
Hơn nữa người này đã nhắc thêm hai chữ truyền nhân, mà nội lực của hắn ta lại cộng hưởng một cách kỳ lạ với nội lực bên trong cơ thể mình, nên các dấu hiệu này đủ để cho thấy rằng người này đúng là một tu giả được Thánh Thú truyền thụ. Hoặc cũng có thể nói người này chính là con của Thánh Thú giống với Tiểu Tam Tử.
Nghĩ vậy, nét mặt của Trác Uyên dần trở nên nghiêm túc. Nếu người này là truyền nhân của Thánh Thú thì cùng lắm là chỉ giống mình, vẫn còn thuộc phạm trù con người.
Nhưng nếu hắn ta là con của Thánh Thú thì chẳng phải cũng giống hệt như Tiểu Tam Tử hay sao?
Vừa nghĩ đến thực lực khủng khiếp của Tiểu Tam Tử, Trác Uyên không khỏi hít một hơi thật sâu!
“À, người sao thế? Cho dù sư phụ của ngươi là ai thì cả ngươi và ta đều cùng một loại người cả mà, ngươi không cần phải sợ ta đến thế đâu!” Dường như nhìn ra được vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Trác Uyên, Diệp Lân không khỏi cười khẽ một tiếng rồi thản nhiên nói.
Lông mày Trác Uyên nhíu lại, cẩn thận suy ngẫm ý nghĩa trong câu này, cùng một loại người sao… Vậy thì chắc hẳn hắn ta cũng là con người, tốt quá, ít ra thì thực lực sẽ không mạnh mẽ một cách biến thái tới mức đó.
Có điều, lúc Trác Uyên nhìn thấy tu vi của hắn ta thì tâm trạng lập tức chùng xuống.
Hóa Hư tầng thứ nhất!
Nếu như cùng là truyền nhân của Thánh Thú như nhau, mà căn cơ tu vi của hắn ta lại cao hơn mình cả một tầng, như vậy thì bất lợi quá…
Trác Uyên khẽ nhíu chặt mày lại, hắn im lặng không nói gì, Diệp Lân thấy vậy thì bất giác trêu chọc: “Trác huynh, chẳng phải lúc nãy ngươi oai phong lắm sao, sao giờ sau khi thấy ta thì lại không nói gì nữa, chẳng lẽ ngươi sợ ta hả? Nhưng lý nào lại như thế, mãnh thú vốn rất hiếu chiến mà, thân là truyền nhân của Thánh Thú thì sao lại sợ sệt như vậy được? Phải rồi, sư phụ của ngươi là ai? Ta vừa nhìn thấy Tử Lôi của ngươi rồi, chắc không phải là…”
Trong lời nói của Diệp Lân đầy ắp vẻ mỉa mai, nhưng Trác Uyên lại nghe thấy được sự thăm dò ẩn chứa trong đó nên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi sư phụ của Diệp huynh là cao nhân phương nào vậy?”
“Ta là người hỏi ngươi trước, ngươi trả lời rồi ta sẽ đáp lại ngươi cũng chưa muộn!” Diệp Lân trố mắt ra nhìn, rồi cười nói.
Trác Uyên bất giác mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Mấy hôm nay ta đã đấu đi đấu lại mấy trận rồi, ngươi nhìn mà không đoán ra được sư phụ của ta là ai sao?”
Diệp Lân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên rồi lại mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Không sai, đúng là mấy hôm nay Trác Uyên đã đánh tới đánh lui mấy trận, cũng đã để lộ vài món kỹ năng tuyệt học. Lúc đầu Diệp Lân đã đoán được tám chín phần, có điều mấy món tuyệt học của Trác Uyên quá mức phức tạp nên Diệp Lân càng quan sát trận đánh thì càng thấy hãi hùng, cũng cảm thấy mơ hồ. Trong lòng gióng lên một hồi trống nhỏ.
Rốt cuộc tên tiểu tử này là truyền nhân của vị Thánh Thú nào vậy chứ, tại sao một chốc thì dùng sức mạnh để giành thắng lợi, một chốc thì lại phóng Tử Lôi, lại còn giao động không gian nữa chứ.
Thông thạo nhiều thứ như thế chắc chắn không phải là tuyệt học của bất cứ vị nào trong ngũ đại Thánh Thú, thế nhưng cũng không hề kém cạnh gì so với tuyệt học của các Thánh Thú!
Trong lúc nhất thời, Diệp Lân cảm thấy mình đã bị hắn làm cho ngớ ngẩn, vì vậy nên hắn ta mới thử thăm dò xem sao. Nhưng đâu ngờ rằng, Trác Uyên lại là người vô cùng cẩn thận, đúng là chẳng để lộ ra chút gì cả, hắn ta khiêu khích nửa ngày mà chẳng cạy được chút thông tin nào. Hắn ta hậm hực, bất lực mà thở dài một hơi.
“Đệ tử của Thái Thanh Tông đã đến đông đủ cả rồi sao?”
Giữa trung tâm võ đài bỗng chốc vang lên tiếng của trưởng lão bình phán, lão ta cao giọng hét to. Võ Thanh Thu bước lên phía trước, cung kính hành lễ sau đó quay đầu nhìn về phía khán đài, nơi mà Trác Uyên đang đứng rồi lại nhìn Diệp Lân quát lớn: “Sư đệ, sắp bắt đầu khai mạc rồi, còn không mau xuống đây?”
Diệp Lân bất đắc dĩ nhún vai, bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, sau đó nhìn Trác Uyên cười cười, trong đôi mắt khẽ lóe lên một tia sáng khó hiểu: “Trác huynh, bây giờ ngươi giấu giếm cũng chẳng sao, đợi đến lúc giao chiến, chắc chắn ta sẽ đoán được người đứng sau lưng ngươi là ai. Còn nữa, những chuyện mà ngươi am hiểu như luyện đan, bày trận các thứ đối với ta mà nói thì chẳng là gì đâu, ha ha ha…”
Nói xong, Diệp Lân lắc mình một cái rồi biến mất chỉ trong nháy mắt, đến khi xuất hiện lần nữa thì hắn ta đã tới chỗ của Võ Thanh Thu, cười phá lên đầy vui vẻ…
Nhanh thật!
Con ngươi hắn khẽ co rụt lại, mọi người nhìn thấy cảnh này xong cũng không khỏi hốt hoảng, ánh mắt nhìn Diệp Lân tràn đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Kể cả hai vị Chí Tôn, vào giờ phút này, tuy trong mắt của hai người họ không có vẻ kinh ngạc gì nhưng lại khẽ lóe lên một tia sáng khó hiểu.
“Bạch Mi, e là tốc độ của hắn ta đã vượt qua tốc độ vốn có của Hóa Hư cảnh rồi!” Vị Chí Tôn râu đen vuốt nhẹ chòm râu, khẽ thốt lên.
Bạch Mi chí tôn nghe thấy thế cũng nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt lại lướt qua chỗ Trác Uyên rồi lại nhìn về phía Diệp Lân, bất giác cười khẽ một tiếng rồi nói: “Xem ra hội Song Long lần này xuất hiện không ít kỳ tài!”
“Ừ, đây chẳng phải là điều mà chúng ta mong muốn hay sao, ha ha ha…” Hai vị Chí Tôn khẽ cười rồi liếc nhìn nhau, cùng nhau vui vẻ gật đầu.
Trác Uyên nhìn chằm chằm về phía Diệp Lân đang đứng dưới kia, cả mặt tràn ngập nghiêm túc, lẳng lặng quan sát. Hắn muốn xem xem, người này là truyền nhân của vị Thánh Thú nào, rốt cuộc thì có khả năng đến đâu?
Chẳng trách, lần này tới Song Long viện hắn lại có cảm giác khác thường như vậy, thì ra là do cộng hưởng với năng lượng của Thánh Thú!
Nhưng mà, lúc Trác Uyên đang cẩn thận suy nghĩ về lai lịch của người tên là Diệp Lân này thì hai huynh đệ Hàn nhị thiếu lại tới trước mặt hắn, chắp tay ôm quyền nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Trác huynh, vừa nãy ngài cũng đã nghe rồi đó, trước đây hắn ta cho bọn ta đan dược, chữa trị cho đại ca của bọn ta, yêu cầu bọn ta từ chối ngài… Nên là…”
“Được rồi, các người không cần phải nói nữa, ta hiểu cả. Hắn ta làm thế cũng chỉ để khiêu khích ta mà thôi, hắn ta muốn chứng minh rằng những chuyện ta làm được thì hắn ta cũng có thể làm được, vả lại còn làm tốt hơn. Giống như là khi hai con mãnh thú chạm trán với nhau thì sẽ nhe răng múa vuốt diễu võ giương oai với nhau vậy, ta không ngại đâu. Trái lại, Hàn huynh được ăn viên linh đan cấp mười kia tất nhiên sẽ tốt hơn so với viên linh đan cấp tám của ta. Chỉ cần huynh ấy khỏi hẳn thì không có hề gì cả!” Khóe môi Trác Uyên hơi nhếch lên, gật đầu tỏ vẻ hiền hậu.
Nghe thấy vậy, mắt của hai người bất giác tỏa sáng, nhìn Trác Uyên với vẻ biết ơn, chắp tay nói: “Trác huynh làm người rộng rãi khiến cho bọn ta kính phục không thôi. Trước đây vì nghi ngờ năng lực của Trác huynh, không rõ liệu Trác huynh có thể cứu gia huynh được hay không nên mới nhận đan dược từ người khác, thực sự chúng ta cảm thấy rất hổ thẹn…”
“Hàn huynh nói gì vậy, cứu người mới là việc quan trọng nhất, mặt mũi có xá gì. Chỉ cần Vân Phong huynh bình an hồi phục thì tại hạ cũng sẽ an lòng. Nếu nói là kính phục thì tại hạ lại cảm thấy vô cùng thán phục sự kiên trì mạnh mẽ của Vân Phong huynh!” Trác Uyên vừa tỏ ra xúc động vừa tỏ ra giật mình lo lắng, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ chân thành.
Hai huynh đệ Hàn gia thấy vậy thì cảm động không thôi, thầm cảm thấy lòng dạ của Trác Uyên thật sự rộng rãi, khéo hiểu lòng người, là huynh đệ chân chính có thể thật lòng tâm sự, tốt hơn nhiều so với những kẻ ngụy quân tử thường ngày vẫn luôn cố tỏ ra mình là người tốt.
Kết quả là cả đám khen ngợi lấy lòng nhau hai câu nữa thì huynh đệ Hàn gia vui mừng cáo từ.
Đợi cho đến khi hai người đó đi mất, lúc này Trác Uyên mới quay đầu nhìn về phía Diệp Lân, hắn bĩu môi kinh thường, nghĩ bụng, hừ, tiểu tử thối, muốn dùng đan dược để ép lão tử sao, đúng là ngây thơ thật!
Luyện đan âu cũng chỉ là kỹ năng và phương pháp, lão tử luyện lại một lần nữa thì sẽ dễ dàng luyện được một viên đan dược cấp mười thôi. Sống ở đời, quan trọng là cách đối nhân xử thế kia kìa.
Ngươi cho người ta một bình đan dược cấp mười mà lại còn thêm một đống điều kiện thì người ta cũng chỉ coi đó là một vụ giao dịch mà thôi, nhớ được ngươi là người tốt thì mới lạ đấy.
Lão tử đây chẳng tốn một bình đan dược nào, thêm dăm ba câu đã lấy được thiện cảm của Ma Hồn Tông, như vậy mới gọi là đường đời rộng mở thênh thang!
Làm được, mà nói không được thì đó là ngu xuẩn, còn nói được mà làm không được thì gọi là giả dối, làm được, nói cũng được mới thật sự là kẻ khôn ngoan.
“Tiểu tử, đừng tưởng sư phụ ngươi là Thánh Thú mà vênh váo, dẫu sao thì ngươi vẫn còn non lắm, hừ…”
Trác Uyên nhìn về phía Diệp Lân, hắn bất giác cười lạnh, trong đôi mắt đầy vẻ tinh ranh, sau đó ném cái bình trong tay đi, trong chốc lát đã biến mất hút không còn thấy đâu nữa: “Được rồi, lại bớt được một bình đan dược!”
Hắt xì!
Trên võ đài, đội ngũ của ba môn phái lần lượt bước lên rút thăm, Diệp Lân hắt xì một cái, xém chút nữa thì đã gã nhào ra đằng sau, hắn ta bất giác sờ mũi, trong lòng thầm nhủ, là kẻ nào dám mắng ta?
Nhưng mà nhìn sang hai bên thì chẳng thấy người nào có hiềm nghi cả, chỉ có một gã to con đứng đối diện đang chỉ vào hắn ta, nói gì đó với người ở ngoài. Rõ ràng là đang chỉ trỏ hắn ta, e là chẳng có lời nào tốt đẹp!
Cả mặt của Diệp Lân bỗng chốc tối sầm lại.
“Đệ tử của Thái Thanh Tông, tới lượt các ngươi rồi đấy.” Trưởng lão bình phán nhìn về phía Diệp Lân, nhắc nhở hắn ta mau rút thăm.
Diệp Lân gật nhẹ đầu, vươn tay vào trong mò mẫm. Hắn ta rút ra một chiếc thăm trúc rồi đẩy nó tới trước: “Là số hai!”
“A, hắn ta là đối thủ của ta, lần này ta thắng rồi!” Đột nhiên có tiếng người la to, Diệp Lân giật mình, nhìn sang nơi đó thì thấy gã nam nhân to con vừa nãy đang phấn khích đến độ khoa tay múa chân, hí hửng nói mãi.
Triệu Đức Trụ thấy vậy thì vỗ mạnh vào vai của gã to con, cười to bảo: “Sư đệ, đệ may mắn quá, rút được kẻ yếu nhất trong số đối thủ, lần này chúng ta nắm chắc hai điểm trong tay rồi!”
“Tất nhiên, ta đã đạt tới Hóa Hư tầng thứ tư còn hắn ta chỉ mới đột phá cảnh giới Hóa Hư, chẳng lẽ ta lại không thể thắng hắn ta sao, ha ha ha...” Gã cao to kia cũng rất tự mãn, cứ ngoác mồm cười mãi.
Võ Thanh Thu thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, cười vì chẳng biết hắn ta ngu thật hay là vờ ngây thơ nữa!
Nếu nói Trác Uyên là quái vật trong Ma Sách Tông thì Diệp Lân chính là quái vật trong Thái Thanh Tông bọn họ. Hơn nữa hai con quái vật này lại có một điểm chung, đó là rất thích giả vờ.
Kết quả, con mồi đã dễ dàng mắc câu.
Gã cao to kia chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Lân, Diệp Lân lạnh lùng nhìn hắn ta, thờ ơ lên tiếng: “Này, lúc nãy nhà ngươi đang cười cợt ta đúng không?”
“Đúng đấy thì sao nào, đường đường là Thái Thanh Tông mạnh nhất trong chín tông môn vậy mà lại đưa một đệ tử vừa mới đột phá Hóa Hư cảnh tới để tham gia thi đấu lần này. Đội hình như vậy thì làm sao xứng đáng với danh hiệu mạnh nhất trong chín tông môn chứ?” Gã cao lớn kia bĩu môi khinh thường, bật cười thành tiếng.
Triệu Đức Trụ thấy vậy cũng không biết trời cao đất dày mà bổ sung thêm một câu: “Này, ngươi bớt cãi cọ đi, ngươi không thấy tốc độ của người ta lúc nãy hay sao, làm như người ta không có mánh khác ấy.”
“Sư huynh, võ đài gói gọn trong một mảnh đất nhỏ, dù cho tốc độ của hắn ta nhanh thì có thể nhảy nhót được đến đâu chứ?”
"Có lẽ người ta có ý định sử dụng điểm mạnh của mình trong các trận đấu tổ đội cũng nên?"
“Nói vậy cũng có lý, nếu như trong trận đấu tổ đội mà có một con chuột nhắt chạy loạn xạ khắp nơi thì quả đúng thật là vô cùng đáng ghét, ha ha ha…”
…
Hai người này kẻ xướng người họa, giọng điệu vô cùng trêu ngươi, Diệp Lân nghe thấy thì cơ mặt khẽ co lại, cười lạnh bảo: “Nói vậy thì… người rút được thăm có ta làm đối thủ, chẳng phải rất may mắn sao?”
Võ Thanh Thu Thấy vậy bèn thở dài bất đắc dĩ, ài, tiểu tử này… xong đời rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất