Sự phẫn nộ của Võ Thanh Thu  

             Đại hội Thượng Tam Tông, tông môn rút thăm quyết định, vòng quyết đấu đầu tiên sẽ do Thái Thanh Tông đấu với Thiên Địa Chính Nghĩa Tông!   

             Trận chiến đầu tiên là vòng đấu cá nhân, người đứng ra ứng chiến là lãnh đạo của hai đội. Bên Thái Thanh Tông có tuyệt thế cao thủ được xưng là đệ nhất thiên tài Tây Châu, tu vi Hóa Hư Cảnh tầng sáu, Võ Thanh Thu.   

             Người đại diện cho Thiên Địa Chính Nghĩa Tông là người từ đầu đến cuối vẫn luôn chính nghĩa lẫm liệt, Triệu Đức Trụ với tu vi Hóa Hư Cảnh tầng năm!   

             Hai người khẽ liếc nhìn nhau, ôm quyền hành lễ một cách cung kính, tiếp theo Võ Thanh Thu lập tức cười khẽ nói: “Triệu huynh, xin mời xuất chiêu!"   

             “Được, mời Võ huynh tiếp chiêu!”   

             Triệu Đức Trụ bỗng dưng cười khẽ một tiếng, hắn ta đảo mắt, bất ngờ vươn tay kết ấn quyết, đánh ra một chưởng thật mạnh rồi hét lớn: “Chuẩn địa giai Võ kỹ, Thiên Địa Huyền Hoàng chưởng!"   

             Ầm ầm!  

             Chỉ trong thoáng chốc, gió mây trong trời đất đột nhiên thay đổi, gió lớn bao trùm khắp mặt đất, một bàn tay thật lớn màu vàng đất với uy lực như muốn đập nát vạn vật giáng xuống sau gáy Võ Thanh Thu, đòn ấy mang lại loại cảm giác như muốn nghiền nát hắn ta tan thành mớ thịt vụn!   

             Thấy tình cảnh này, người vây xem đồng loạt giật mình, đồng thời lại hưng phấn không thôi, trong lòng thầm khen ngợi, quả không hổ là trận đấu giữa các cao thủ của Thượng Tam tông, vừa ra tay đã có một loại khí thế hủy diệt thiên địa.  

             Nhất là Triệu Đức Trụ, hắn ta có thể xem là một trong những đệ tử xuất chúng trong Thượng Tam tông, quả nhiên là danh bất hư truyền, ra đòn cũng hết sức phi phàm.  

             Cho dù là Song Long chí tôn nhìn thấy đòn vừa rồi cũng sáng ngời cả hai mắt, vội vàng lấy ra quyển danh sách kia!   

             “Ha ha ha... Tốt lắm, quả nhiên Triệu huynh rất có bản lĩnh, không uổng công tại hạ tỉ mỉ chuẩn bị cho trận đấu suốt nhiều ngày qua!"   

             Võ Thanh Thu thấy vậy cũng nhịn không được mà khẽ cất tiếng cười lớn đầy sảng khoái, hắn ta lại có loại cảm giác gặp phải kỳ phùng đối thủ, trong toàn bộ thế hệ cùng tuổi ở Tây Châu, chỉ sợ rằng cũng không đến ba người có thể đánh được một trận với hắn ta. Mà Triệu Đức Trụ này chính là một trong số đó.  

             Hiện giờ hai bên giao đấu, quả nhiên khiến cho vị thiên tài Tây Châu này cảm thấy rằng đúng là chuyến đi này không hề uổng chút nào.  

             Kết quả là, Võ Thanh Thu vừa cười to, vừa nhanh chóng mở ra kết ấn: “Thanh Thiên Bạch Nhật, Thái Ất luân chuyển!"   

             Xoẹt!  

             Tiếp đó, Võ Thanh Thu xoay hai tay ra trước ngực, một bàn xoay vô hình lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Mặc dù bàn xe đó vô ảnh vô hình, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được bánh xe đang liên tục quay sinh ra những dòng năng lượng mạnh mẽ lần lượt xoay vần!   

             “Đi đi!”  

             Võ Thanh Thu phát ra một tiếng thét dài, hắn ta vung tay lên trên, vòng xoay kia đột nhiên xoay vòng rồi đánh về phía bàn tay khổng lồ trên không trung. Nó đi đến đâu là sinh ra cơn gió điên cuồng đến đó, mọi thứ đều bị hút vào trong đĩa xoay của nó, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh không ngừng xoay tròn.  

             Cuối cùng, bánh xe va vào bàn tay khổng lồ kia, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, bàn tay khổng lồ bị phá vỡ, sau đó hoàn toàn tiêu tan giữa không trung.  

             Chỉ có bánh xe là vẫn quay không ngừng, mỗi lúc một lớn, càng ngày càng mờ ảo, cuối cùng hóa thành một luồng không khí trong lành, tiêu tán không thấy đâu, cuối cùng chỉ để lại một bầu trời trong vắt!   

             “Chiêu Thanh Thiên Bạch Nhật này quá hay, chiêu này vận dụng đủ mọi đao pháp trong thiên ha. Võ Thanh Thu không hổ là thiên tài đệ nhất Tây Châu, quả thật không hề đơn giản chút nào, hắn ta thật sự lĩnh ngộ rất sâu rộng về tu giả đại đạo!"   

             Bạch Mi chí tôn khen ngợi một tiếng, chậm rãi mở quyển danh sách kia ra, lão ta mỉm cười nhấc bút lên, lẩm bẩm mấy tiếng: “Hai người này vốn là người tài giỏi, danh tiếng lan xa khắp thiên hạ. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên đều xứng đáng được chọn hết!"   

             Thế nhưng, còn không đợi Bạch Mi chí tôn viết tên hai người, Hắc Nhiêm chí tôn đã chậm rãi xua ống tay áo, cười nói: “Không vội, chờ bọn họ đánh xong rồi nói sau, chúng ta xem kịch trước đã. Ha ha ha..."   

             Bạch Mi sững sờ, lão ta khẽ liếc nhìn Hắc Nhiễm một cái, sau chỉ biết lắc đầu bật cười thành tiếng, lão ta mắng: “Lão già nhà ngươi, đã già thế rồi mà vẫn thích nghe ngóng chuyện trong thiên hạ như vậy, một chút cũng không để lọt, ha ha ha..."   

             “Triệu huynh, hiện tại đến lượt ta ra tay rồi, tiếp chiêu đi..."   

             “Chờ một chút!”  

             Võ Thanh Thu có vẻ vô cùng hưng phấn, hắn ta rất nóng lòng muốn đánh tiếp, nhưng khi hắn muốn bắt đầu tấn công thì Triệu Đức Trụ lại vội vàng xua tay, cười nhạt một tiếng, cung kính ôm quyền nói: “Võ huynh đại tài, Triệu mỗ thật không dám đấu tiếp, ta không phải đối thủ của ngươi, lần này ta nhận thua!"   

             Cái gì?  

             Võ Thanh Thu trợn tròn con ngươi, giật mình kinh ngạc, sau đó lập tức tối sầm mặt mày lại, tức giận mà nhìn về phía Triệu Đức Trụ: “Triệu huynh, ngươi có ý gì hả?"  

             “Ý ta là Võ huynh thực lực cao cường, tại hạ bội phục, cam tâm tình nguyện nhận thua, mong Võ huynh đừng hùng hổ ép người khác như vậy nữa!” Triệu Đức Trụ khom người bái lạy, nói bằng giọng điệu cung kính.  

             Hắn ta vừa dứt lời, người vây xem đều phát ra những tiếng cảm thán đầy bất ngờ. Vừa rồi hai người mới chỉ đánh một chiêu thôi mà, sao đã phân ra thắng bại nhanh như vậy rồi, thật sự quá mức khó hiểu!   

             Võ Thanh Thu khẽ nhíu mày lại, vừa nghe xong hắn ta càng tức giận hơn, hắn ta khẽ nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Triệu huynh, chiêu vừa rồi ngươi chỉ dùng đến năm phần mười thực lực thôi đúng không, sao lại nhận thua nhanh như vậy được?"   

             “Võ huynh chê cười rồi, vừa rồi tại hạ phải dùng cả Chuẩn Địa Giai Võ Kỹ vẫn không làm gì được Võ huynh đấy. Chênh lệch thực lực giữa hai người ta và ngươi đã rõ rành rành như mặt trời ban trưa rồi, tại hạ không muốn lãng phí thời gian của mọi người nữa..."   

             Nói xong, Triệu Đức Trụ vội vàng quay đầu nhìn về phía trưởng lão trọng tài rồi khom người nói: “Trưởng lão, ta cam nguyện nhận thua, xin trưởng lão đưa ra quyết định!"   

             Trưởng lão trọng tài lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lão ta khẽ vuốt râu rồi lên tiếng: “Vừa rồi hai người các ngươi mới đánh có một chiêu thôi mà, như vậy chưa thể phân rõ thắng bại..."   

             “Chẳng lẽ trưởng lão nhất định phải nhìn thấy có người chảy máu mất mạng, mới tính là phân rõ thắng bại sao?” Nhưng chưa để trưởng lão trọng tài dứt lời, Triệu Đức Trụ đã vội vàng lên tiếng.  

             Trưởng lão trọng tài khẽ hừ nhẹ một tiếng, lão ta tức tối vung ống tay áo, lạnh lùng nói: “Đúng là lão phu không thể phân được thắng bại, nhưng chính bản thân ngươi đã đầu hàng thì lão phu cũng không cần phải ý kiến gì nữa. Trận đấu đầu tiên giữa Thái Thanh Tông và Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, Thái Thanh Tông thắng!"   

             Ồ!  

             Lão ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức nổ ra một đợt xôn xao, mọi người khẽ liếc nhau một cái, đều là không rõ nguyên nhân, rằng tại sao hai người vừa mới vào trận, còn chưa kịp làm gì mà đã kết thúc chớp nhoáng như vậy.  

             Ngay cả chúng ta cũng không nhìn ra, sao họ lại phân thắng bại rồi?   

             Trong mắt mọi người đong đầy vẻ mê man, cũng chỉ có một số ít người là nhìn thấu được tất cả, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đức Trụ lập tức đầy vẻ khinh thường.  

             “Hừ, muốn bảo tồn thực lực để đè lên đầu lên cổ Ma Sách Tông và Kiếm Thần tông sao!”  

             Viêm Ma hừ nhẹ một tiếng, hắn ta đứng ngoài xem cuộc chiến cũng phải khinh bỉ bĩu môi: “Thiên Địa Chính Nghĩa Tông này cũng xứng với hàng ngũ Thượng Tam Tông sao? Thật đúng là hạng hèn nhát!"   

             Chúng đệ tử bên cạnh cảm thấy khó hiểu, Ngọc Mỹ vội vàng hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc hắn ta có ý gì vậy?"   

             “Ngươi còn chưa nhìn ra sao, sách lược của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông lần này chính là muốn đi vào vòng khiêu chiến. Cho nên bây giờ bọn họ sẽ dùng mọi cách để giữ nguyên thực lực, không xuất hiện thương vong, phòng ngừa cho những vòng khiêu chiến cá nhân của Kiếm Thần Tông và vòng khiêu chiến theo nhóm của Ma Sách Tông!"   

             Đôi mắt Viêm Ma lóe sáng, hắn ta lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ làm như vậy đúng thật là mưu sâu kế hiểm, nhưng lại đánh mất đi thứ quan trọng nhất của tu giả, đó chính là nghịch thiên để đi, đón khó xông lên. Đầu cơ trục lợi như thế, e là đã chọc giận hai vị chí tôn kia rồi!"  

             Viêm Ma cười lạnh, hắn ta quay lại nhìn về phía đài quan sát cao nhất, nơi hai vị chí tôn đang ngồi, các đệ tử còn lại cũng nhìn theo ánh mắt của hắn ta thì thấy khuôn mặt xanh mét của hai vị chí tôn.  

             “Lợi dụng quy tắc mà chơi trò khôn lỏi, mặc dù là sách lược, nhưng lại đi đường ngang ngõ tắt, chơi trò lừa lọc như vậy đã chạm đến vấn đề về nguyên tắc rồi!” Hắc Nhiêm chí tôn khẽ hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Triệu Đức Trụ này rất khôn khéo, nhưng khôn khéo đến mức mất đi bản tướng đại đạo. Ngay cả những người trong ba tông còn lại cũng biết rằng bản chất quan trọng nhất của các tu sĩ là kiên trì không bỏ, khai phá con đường mới. Hắn ta là đệ tử thiên tài của Thượng Tam Tông mà lại làm ra chuyện tính kế như thế thì có gì khác với đám người phàm phu tục tử đâu chứ?"   

             “Đúng vậy, vừa rồi là do lão phu có hơi nóng vội, ta sẽ không thêm người này vào nữa. Người này kiếp này bị danh lợi ngáng chân, khó thoát phàm thai, cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi!"   

             Bạch Mi chí tôn bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành lắc đầu rồi cầm lấy quyển danh sách kia, cuối cùng chỉ viết tên một người trên đó, chính là Võ Thanh Thu!   

             Đến lúc này, thiên tài đầu tiên của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông là Triệu Đức Trụ, hoàn toàn mất đi tư cách được chọn vào Song Long viện!   

             Triệu Đức Trụ trên sân đấu vẫn chưa biết chuyện hắn ta đã bị xóa tên, vẫn cung kính lễ phép bái lạy Võ Thanh Thu một cái rồi giả vờ thở dài: “Võ huynh, cho dù hai người chúng ta không đấu với nhau trận này thì trong lòng mọi người cũng biết rõ, tại hạ tuyệt đối không phải đối thủ của Võ huynh. Nếu có thừa sức thừa lực như thế chẳng bằng dùng nó đi trừ ma diệt đạo thì tốt hơn. Mọi người đều thuộc chính đạo, hẳn là Võ huynh hiểu được nỗi khổ tâm của tiểu đệ mà!"   

             “Lão tử hiểu được cái gì hả!”  

             Võ Thanh Thu hiếm khi nói ra mấy lời thô lỗ như vậy, hắn ta trừng mắt nghiến răng: “Đã lên sân tỷ thí rồi mà còn không chịu dốc hết sức lực đi quyết đấu không chỉ là hành vi sỉ nhục đối thủ, đó còn mang lại sự nhục nhã cho chính bản thân ngươi, ngươi không xứng làm một tu giả. Chiến đấu với ngươi, lão tử cảm thấy vô cùng ghê tởm. Thay vì như thế, lão tử tình nguyện đi tìm Đại thiếu gia Ma Hồn Tông hoặc là Kiếm Thần tông Ôn Đào luận bàn mấy chiêu thì hơn, hừ!"   

             Võ Thanh Thu tức giận vung tay áo xuống khỏi sân đấu. Triệu Đức Trụ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, nghe tiếng mọi người trên khán đài thở dài với hắn ta, hắn ta lại chợt dâng lên một loại cảm giác rằng thiên hạ này không ai thấu hắn ta cả.  

             Hắn ta bước xuống đài rồi trở lại Thiên Địa Chính Nghĩa Tông nghỉ ngơi, một đám nịnh bợ lập tức vây quanh, khuyên nhủ: “Sư huynh chớ tức giận, hành động này của sư huynh, hoàn toàn là vì ngăn cản ma đạo, vì đại cục mà suy nghĩ, làm sao bọn họ có thể hiểu được khổ tâm của sư huynh chứ?"   

             “Đúng vậy, bọn họ là tông môn chính đạo, không biết phân biệt chính tà, đều cùng một giuộc với lũ ma đạo. Nào giống sư huynh luôn phân rõ giới hạn với ma đạo. Sư huynh mới xứng đáng là tấm gương của đệ tử chính đạo, bọn họ chỉ là ngụy chính đạo mà thôi!"   

             ...  

             Triệu Đức Trụ nhìn bọn họ một cái, bất giác khẽ gật đầu, thở dài nói: “Vẫn là các ngươi hiểu ta, yên tâm đi, cho dù bọn họ xuyên tạc ta, khinh bỉ ta, lão tử cũng có thể bỏ ngoài tai hết. Có Triệu Đức Trụ ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ tất cả!"   

             “Đúng!”  

             Tất cả hét lớn, nhao nhao ủng hộ hắn ta!   

             "Tiếp theo vẫn theo kế hoạch, có thể ghi điểm thì hãy cố gắng ghi điểm, không thể ghi điểm thì hãy tiết kiệm sức lực, đi lên khoa tay múa chân vài lần rồi đầu hàng ngay. Thái Thanh Tông chính là tông môn chính đạo, bình thường sẽ không xuống tay đánh chết người, chúng ta không bỏ quyền thì sẽ không mất quá nhiều điểm. Cho dù đến cuối chúng ta vẫn đứng cuối trong Thượng Tam Tông, nhưng chỉ cần ngăn cản Ma Sách Tông và Kiếm Thần tông thì chúng ta sẽ thắng!"   

eyJpdiI6ImV6SEIrbjVaWWZXVzRPcUJvVVhXXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNrMXpmUXUzNHVRWGNyZ2pLNlB1TFVMU1BtY1p3TXJEMzZoMlwvXC9jaEdKSk4rU21ZVG96bVNoZmcranNnamh0clVBSEUwVmZCek9VMTd0aHRSRHVrN3Q2K010Sjc2QjNTaWtGZEFHNjhXbmkyZ2tISUlxaU00TmVHOTh3eGRtR09oN1VVb3hTbXgxN1VueEVqM1g3MHdoN0Zkam00d0NUaDRcL1ZmOWF1aVp5UzhpUnk4bjJKd2xOZE1PbWxwbU1UWlFOSFwvN3lhVlNMNGdpaTlRR3h1NUduV1FxT3h3alJjWlA3SDBJdWtObEtWeDdrckwyOUFpdTREQmNxeWxlazdpeGZLTVBKeEpRbVlkdzV2cjlocTczTnFuS3hpcWRDVjh5RWxlWTRQaDJQTlFCRDFJaFBRTVJWbm5rZzhyRWFUcTg1OFk2dnZhZ0hEVEg1ZzVWTkRhcUN1blRDc05VbmZcL2FCOUIrWWZBWVRTRWZoSE93SVI5TkFKOUVMRXp5cHViQWpnbUhZZDVycFwvaU44UTVsUEpDQnZHMVhwQWxpQm0rSWZvZStYRWxUOVJvMVA2azBodjJqT0YrYXl5aEl1UWxWNnlSOVcrOWI1ZTJoVVJLVUFQTDN2NGxOQWdRQzVNUWR3Snd1QTdwWGNmNkFTSzh2cU5mXC9BMytvU2hObDdZQkdVT2FlbGs3R0VvNzNFZEFOb2xcL0ViUVd4MnpPcWJxYit4cFphN1NUUjNTV2JkQXk5SG55eWJpc1lYdFZDOWNYTDFnbHZJOXpReDhtT2ZreDRDMVZ5eTNtRnFpXC9cL3N5dU5qWFBZR3ExRFFzVHBRY0RWZ3pQblFYanpVMml5SWVYRlFocFpGeURXTkVLcEpUcU42TDR2cmJ2QlFzakNqN09IVFI2cHBxZksyQVwvbFB1MnRBXC8rTnlnYnJIWXpZK0JNZ3JZRjROUTg3XC94SGJZcmRtXC9yT1BvWVp0MHIrYlBybERVMDdBK0FiR0JtNmpyYlJ6YnM1QjJvbjJCOUJxVTB2UEt3V1ZPTFJEam1Pa1M3TWxQS1cxbnVqRGNlNzFIVmtMTEVJSWdLcHBJR3c2ZWNpU0JDOVczM1JqWHd5Smt1S2JsNjFCSWtmXC96MEtVelFNaVBrNDkwQWZyTTF4NFloUTdHSUR1d3hITHhRUGNwdVNKU2NZeXliMXhpQXBDODltbElpUEdZVUlzcVJcL0V4eFRSR29XdWdiWGhPeHJ2K1wvUFBBZnhFY1FGN0ZDREdFZ0xhb2JFZklCeDlQSTBnSG11RFB3U2JvQkFlYVJ3SFRTWTZIM0tvZlFxRVJhY2szN3lZbCtEazhPT0d0XC9qYXBqSllhZGJyNnpKM3IrRWtiOER0OWFPUVpwQk1JOU1XNWp4Zzk3UDFPTkNpTFRONG4xd016Yk5EOE5wcUpDUjhMM0paY1VXWnJcL1BBVzRFcWFhSlRVaElPTmpBT0FRU2VCVVJqeUdaQnVxZ2JqbVErbjQ4NmJadDh2cXhkdWlDNWt4bUdObVZHRmNhM1lCN0dCY0FGZnd5cmFiWFBwV1RIZEJCWUZTVVpwQ1BMTkdkODM2WWNYV1NlXC9tVGFlaE15YzdKaUJUb3VxMGdoNnR1SkVNeEd2TUxoUVBueDlqY0EzZnk3NTdBWnBFbFFKa2thZm9vMHFYRGZQN1o5dzVRRXVzVVwvUllKNHd2SG12YzVkNnlaUFRPYjFlZUJLelVaazBaR2hIR2ttZ3p5VEt1RlR2Y0tIWXhiSUJUbEdGdz0iLCJtYWMiOiI4MGE2YWVjNWMxYzQ3YjFlNTdhZWJlZDNlYzc5ZGQyZGMyNzJlMzMxMWRlZjE4ZTI0ZTc4NDc0ZWI0ZWZjNWFiIn0=
eyJpdiI6IlkwNExybWlpZDhxclF5blNMSWIwZVE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0RMN1hSSkJDZ2FacEJIZitIZ0FyS3RkYUlcL2xkWGdKM1FOZWhkMlpGdExRUlNDYjZjdm13YVpRbnlaekdkZVFoMWtCQWJEMWRpNXoxekhzOWhlRkpNNUk5OXVpVmtNYzE5Q2N5WSt4WUhISWtjOUhHM0wxcFN4N2VYMWJoKytUUmdyelNLaFRsUjZ5cVlhcWlpUUVoejZsb00xNDhVWU83bEtOY3BTaG9EcXk1Ujc3dzVqYzNYbVZPSG5zMjlXOGFOU3A1M0NaTXlWOGN3ZW9EcnNoMGU1THlrc2pJUHdIZXd4bkE3TGNtaDFkamxya2NkUXVabE1BQU9WTVBaMllrbERBZXBvemdvSmtyUzdzVEpkM1FZZFZQcnhwNCtMamt5UmxSNVB5aHpEaEpCN096WjBWN0Z0ZWVCanNJZ0szS3ZybXNiaW9yVWJBSHVGc1ZlcEVNcVdMNURaV1wvOGU1QzNEaDhmQWlZTHg4c3VPVURpMFJDSVdsYWlvS05VSmNEK0JaSUJYb0gxMENYOGdSbWNGTkVxdXVNZEh1TE9CSlVCcDhIbXlcL2FuMm5OSDhRZGZGMXg3TGlUZTlNaXFCcFZaWFM1WlRrRjBTS3ZQcFlqaHdiVlNyYVUxY1k1c0MybGpXZmtkZDJOd2Y2VmozQkJTUFdScW90MFdWOGVIYnJmMGIxODJOWjdsWmNLdk0zRG9FVmxJQ2RVT1FtSnhQU001T0JJTDhSeUxoTFRJOFpzWkU5ZU1WdUxnVTFaR1ZsNDZKU0J3MkJzMVlKYStSQVR2ZEZSazA2cTVPMHN3elJ2MmdUMzRBdXJuVXVsNXJyMjZoU0xXXC93MVJvK0VFdlRxK1wvbmR4SDNDcU5zZ29PMEFxXC9QRmc9PSIsIm1hYyI6ImU3MzhmZmFkMmFkZWU0YTdiNzQ0NzE2MjRlNDNjN2VjMjZkMmNkNjQzYjUyOWI3MWZjNDhkMDIwNjdkM2NmYmQifQ==

             Nhưng hắn ta không biết, vào giờ phút này Diệp Lân cũng dùng vẻ mặt âm trầm nhìn hắn ta, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ái chà, ngươi dám mắng ta à, dám mắng ta sao..."

Ads
';
Advertisement