Diệp Lân đáng sợ
“Trấn đấu thứ hai, Thái Thanh Tông và Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, mời đệ tử của hai tông lên võ đài!”
Trưởng lão bình phán ngẩng mặt nhìn hắc mã hai bên, lão ta hắng giọng, thanh thoát hô to. Gã to con bên Thiên Địa Chính Nghĩa Tông khẽ nhếch miệng cười tà ác một tiếng, bước đi như rồng như hổ mà tiến lên võ đài, dáng vẻ trông như thể chắc chắn rằng mình sẽ chiến thắng.
Diệp Lân cũng cười lạnh một tiếng, hắn ta khinh thường bĩu môi, dương dương tự đắc đi lên, chỉ là vẻ lạnh lùng trong ánh mắt lại tỏa ra một tia u ám, người phía Thái Thanh Tông vừa nhìn là biết tên quái vật này lại sắp giở tính nóng, đối thủ chết chắc rồi.
Viêm Ma và Trác Uyên thấy hắn ta lên võ đài thì cũng nhìn chằm chằm hắn ta, vẻ mặt nghiêm túc tra xét từng nhất cử nhất động của hắn ta, muốn quan sát xem thực lực của hắn ta thế nào.
“Bắt đầu đi!”
Trưởng lão bình phán nhìn đệ tử hai bên, lão ta lên tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, hòng để lại võ đài cho hai người.
Gã to con đó đắc ý mà cười lớn một tiếng, chắp tay ôm quyền, kiêu ngạo nói: “Tuy rằng hai tông chúng ta cùng thuộc chính đạo, ngươi lại còn là người của Thái Thanh Tông đứng đầu trong chín tông, nhưng trên chiến trường không có tình phụ tử gì cả. Đã lên võ đài này, ta cũng sẽ không nương tay với ngươi đâu, ha ha ha…”
Xí, vô liêm sỉ!
Nghe được lời ấy, mọi người đang có mặt lập tức cho hắn ta một ánh nhìn khinh bỉ, trong lòng cũng càng thêm khinh thường Thiên Địa Chính Nghĩa Tông. Nhìn thấy kẻ mạnh lạp tức đầu hàng nhận thua, không dám liều mạng, thấy kẻ yếu thì kiêu ngạo hống hách, không biết xấu hổ, đây chính là tác phong của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông các ngươi sao?
Hôm nay, cuối cùng cũng coi như đã cho mọi người thấy rõ rồi, hừ!
Diệp Lân cũng khinh thường mà bĩu môi, nhưng hắn ta không nói gì cả, chỉ tùy ý xua tay, ra ý bảo tên kia ra tay trước.
Vẻ mặt của gã to con đó bất giác tối sầm xuống, thấy Diệp Lân không biết điều, coi thường mình như vậy, trong lòng lập tức nổi giận, hắn ta không khỏi nhếch miệng cười, nét mặt hung dữ nói: “Được, tiểu tử ngươi đừng ỷ mình là người của Thái Thanh Tông mà ngông cuồng, trên võ đài này, sẽ không ai nhường ngươi một chiêu nào đâu!”
Gã to con đó vừa dứt lời, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, toàn thân từ trên xuống dưới của hắn ta lập tức nổi lên một luồng ánh sáng màu vàng đất, ngay sau đó xung quanh người hắn ta xuất hiện thêm một bóng dáng cao như núi, hào quang lấp lánh tỏa ra, lập tức khiến cho không khí trên võ đài cao thoáng trầm xuống, tất cả hạt bụi trong không trung đều rơi đầy mặt đất, giống như những hòn đá đang rơi xuống đất, kề sát võ đài cao này vậy, liên tục rơi xuống!
Kể cả cơ thể của Diệp Lân cũng có hơi bị kiềm hãm, dường như nặng nề hơn rất nhiều. Gót chân khẽ giật, ngay cả việc nhấc chân lên cũng vô cùng mất sức.
“Đây là… Nguyên Tố Thần Hồn, nặng như núi sao?” Viêm Ma khẽ nhíu mày lại, nhìn gã to con kia, hắn ta nhẹ gật đầu: “Tuy nói gã to con này hơi kiêu ngạo, nhưng hắn ta thực sự rất có bản lĩnh. Có thể ngưng kết ra Nguyên Tố thần hồn, lại có thể khống chế sức nặng xung quanh, thực sự được tính là một tu giả khá nổi bật trong Hóa Hư cảnh, cũng có thể khắc chế được tốc độ quỷ dị của tiểu tử Diệp Lân kia. Nhưng chẳng lẽ tên tiểu tử đó chỉ có mỗi tốc độ quỷ dị là điểm đặc biệt thôi sao…”
Ánh mắt của Viêm Ma chợt lóe lên một tia sáng, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc.
Võ Thanh Thu nhìn thấy tất cả, dường như còn ghi hận trận đối chiến lúc trước, nét mặt vẫn thoáng lạnh lùng, khinh thường cười giễu nói: “Ngay từ đầu đã dám phóng ra thần hồn mà đi ứng chiến, như vậy chỉ có hai tình huống, hoặc là liều chết một phen, hoặc là cố đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng với tính hèn hạ của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, thì có lẽ là trường hợp sau. Bọn đạo chích chết tiệt này, bọn họ có lá gan liều chết một phen như vậy sao? Hừ, nhưng lần này bọn họ tính sai rồi, phóng ra thần hồn trước mặt tiểu sư đệ, đúng là tự tìm cái chết mà!”
Mọi người trong Thái Thanh Tông và nghe được lời ấy đều quay ngoắt sang nhìn nhau, bọn họ âm thầm tặc lưỡi, rụt cổ, rồi bất lực lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy vị sư huynh này nói ra lời trù ẻo độc ác như vậy, xem ra là vẫn chưa hết tức vụ ban nãy rồi!
Nhưng cũng không thể trách sư huynh được, muốn trách thì trách Triệu Đức Trụ kia khôn lỏi thôi.
Nếu ngươi nhận thua thì đừng lên đài làm gì, nhưng nếu đã lên, thì phải đánh cho tốt chứ, từ trước đến nay sư huynh luôn nhân hậu, cho dù trước sống chết mong manh của đối thủ, sư huynh cũng sẽ không ra tay đánh chết.
Nhưng ngươi đi lên đấu được có hai chiêu, mặt không đỏ tim không đập mà đã đi xuống rồi, coi thường ai vậy chứ? Đùa giỡn người ta như con khỉ hả, chả trách sư huynh lại nổi giận!
Nhìn trộm nét mặt tái xanh của Võ Thanh Thu, mọi người vội vàng quay đầu đi, nhanh chóng tập trung nhìn về phía Diệp Lân trên võ đài.
Sư huynh đang tức đến tận đỉnh đầu, bọn họ cũng không muốn tự rước họa vào thân!
Nhưng Võ Thanh Thu nổi giận, tâm trạng của Diệp Lân cũng không tốt được. Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của gã to con kia, trong lòng Diệp Lân chỉ có một chữ, chết!
Nhưng thấy Diệp Lân đứng yên lặng như vậy, không nói một lời nào, cũng không nhúc nhích, gã to con đó còn tưởng rằng hắn ta đang sợ, không khỏi quát tháo nói: “Ha ha ha… không đi nổi được rồi hả, trước đó tốc độ của ngươi cũng nhanh mà, nhưng gặp ta thì cũng xem như là gặp khắc tinh rồi, thức thời thì mau dập đầu cầu xin sự tha thứ đi, có thể lão tử sẽ rộng lượng mà tha cho ngươi một mạng, còn không thì, ha ha ha…”
Gã to con phát ra một tiếng cười gian xảo, mọi người phía Triệu Đức Trụ của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông cũng phì cười giễu liên tục, cảm thấy thể diện vừa mất sắp lấy lại được rồi, nhưng…
“Phế vật, cách lão tử xa một chút, đối thủ của ngươi không phải lão tử đâu!” Diệp Lân hét lớn một tiếng, bắn ngón tay!
Vù!
Lúc này, chỉ thấy một ánh lửa màu vàng đột nhiên hiện ra, nhỏ như giọt mưa, bỗng chốc tấn công về phía gã to con kia như sao chổi, chỉ trong chớp mắt đã bay tới! Gã to con kia vẫn chưa phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra thì ánh lửa đã phù một tiếng, bắn vào trong cơ thể của hắn ta.
Ngay sau đó, ầm một tiếng, ngọn lửa màu vàng lập tức bùng nổ. Gã to con còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thì đã lập tức hóa thành tro bụi, rồi bay vào hư vô dưới ánh lửa rực rỡ màu vàng.
Ngay cả Nguyên Tố thần hồn của hắn ta cũng bỗng chốc biến mất hoàn toàn, mất hút chỉ trong phút chốc!
Đợi sau khi ánh hào quang màu vàng kia dập tắt đi, cả võ đài lập tức im bặt, gã to con kia như thể chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này, ngay cả khí tức của hắn ta cũng biến mất hoàn toàn.
Ách!
Mọi người trong Thiên Địa Chính Nghĩa Tông vừa nãy còn đang bàn tán xôn xao không dứt nhưng khi thấy cảnh này xong, cả bọn bất giác ngẩn người, nhìn như mấy con vịt bị túm cổ vậy, trông không còn một chút sức sống nào cả.
Chỉ ngây ngốc ngơ ngác nhìn vào chỗ đó, sợ hãi trợn mắt há hốc mồm không thôi!
Không chỉ bọn họ, mà tất cả những người đang có mặt tại đây khi thấy cảnh tượng này cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hai con ngươi trợn đến mức sắp rớt ra ngoài.
Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ trong phút chốc, một cao thủ Hóa Hư tầng bốn đã bất ngờ biến mất biệt tăm vô tích, chẳng lẽ hắn ta bị xử lý rồi sao? Mà xử lý thế nào nhỉ, vừa nãy thực sự quá nhanh, bọn họ vẫn chưa kịp thấy gì hết!
Con ngươi của Viêm Ma và các đệ tử khác khẽ co rụt lại, lúc nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, bọn họ không khỏi sợ hãi kêu lên, trong lòng hoảng hốt đến tột độ.
Đặc biệt là Viêm Ma, bây giờ hắn ta mới thực sự được chứng kiến thực lực thật sự của nam nhân tự xưng là kẻ địch của Trác Uyên.
“Quả nhiên rất giống với tên tiểu tử đó, đều là quái vật cả!” Vẻ mặt Viêm Ma lập tức tối sầm xuống, mí mắt khẽ run, lại nhìn Trác Uyên đang ở đằng xa, chỉ thấy hiện tại hắn cũng có dáng vẻ ngây ngốc giống hệt như những người xem khác.
Rất hiển nhiên, ở hiện trường, không ai có thể ngờ được rằng thực lực của tên tiểu tử Diệp Lân này lại nghịch thiên như vậy, kể cả kẻ địch cũ của hắn ta cũng vậy!
Ài, hội Song Long lần này, con mẹ nó, đúng là khó đánh thật, không ngờ lại có thêm hai con quái vật xuất hiện cùng một lúc như vậy…
Viêm Ma khẽ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đau khổ, chỉ đành bất lực lắc đầu…
Võ Thanh Thu và mọi người trong Thái Thanh Tông thấy cảnh này xong, cũng hoàn toàn ngây người một chốc, sau đó là lắc đầu cười khổ, thở dài nói: “Từ sau khi tiểu sư đệ đột phá Hóa Hư cảnh, ta chưa thấy hắn ra tay lần nào. Hôm nay vừa thấy, thật sự là đã mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều rồi. Thật không biết rằng trong chín tông, còn đệ tử nào có thể chiến đấu tay đôi được với hắn nhỉ?”
Võ Thanh Thu nói xong, hắn ta cố ý nhìn về phía Trác Uyên, chỉ thấy lúc này, ánh mắt của hắn tràn đầy sự sợ hãi xen lẫn kinh ngạc, hắn ta bất lực lắc đầu, thì thào lên tiếng: “Có lẽ, cho dù là Trác Uyên, cũng chưa chắc là đối thủ của sư đệ đâu…”
“Cuộc chiến thứ hai giữa Thái Thanh Tông và Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, Thái Thanh Tông chiến thắng!” Sau khi ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng trưởng lão bình phán cũng lên tiếng tuyên bố kết quả.
Giọng nói vừa dứt, khán đài lập tức vang lên tiếng hô hoán trong kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, từ sau Trác Uyên, một quái vật Tây Châu khác lại xuất hiện trước mắt bọn họ rồi.
Đây chính là bằng chứng sống cho thấy thực lực của Tây Châu đang ngày càng mạnh mẽ hơn, rất có tương lai.
Diệp Lân không hề quan tâm đến máy tiếng hoan hô xung quanh mình, hắn ta chán chường bước xuống đài, nhưng vừa đi được nửa đường, hắn ta bỗng chốc dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, vung tay lên như muốn khiêu chiến, khẽ nhíu mày lại, hắn ta chỉ vào võ đài quát lớn: “Ta ở đây đợi ngươi!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trác Uyên, hai con ngươi bất giác sáng lên.
Mẹ kiếp, cuộc tuyên chiến giữa hai quái vật, đúng là rất đáng để xem. Không biết rốt cuộc vị trí người đứng đầu Tây Châu trong tương lai sẽ thuộc về Trác Uyên, hay là Diệp Lân đây, dù sao thì hai người này đều mạnh ngang ngửa quái vật.
Có lẽ, bọn họ chính là Song Long chí tôn sau này của Tây Châu cũng nên!
Ngay lập tức, trong lòng mọi người càng thêm hưng phấn, háo hức rất muốn xem trận đấu giữa hai người bọn họ.
Không chỉ có bọn họ, kể cả hai Song Long chí tôn cũng thầm quay sang nhìn nhau, trong mắt nổi lên gợn sóng. Vốn dĩ bọn họ đã mang theo niềm mong muốn này suốt hàng ngàn năm qua, rằng Tây Châu sẽ xuất hiện một thiên tài giống Đan Thanh Sinh, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hạnh phúc đến quá đột ngột, không phải một người, con mẹ nó, hẳn hai người cơ đấy!
Hai lão giả này đứng ngồi không yên vì vui sướng, Bạch Mi không khỏi hưng phấn nói: “Hắc Nhiêm, Trác Uyên là tu giả ma đạo, nên hắn ta sẽ thuộc về ngươi. Còn Diệp Lân là tu giả chính đạo, vậy thì lão phu sẽ đích thân dạy dỗ hắn ta, chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành một món vũ khí mạnh mẽ!”
“Đúng vậy, trước kia khi dạy Thanh Sinh, chúng ta một chính một tà, suýt nữa thì đã biến hắn ta trở thành thứ hỗn tạp. Lần này thì hay rồi, cuối cùng cũng có thể có một truyền nhân thuộc về mình rồi!” Hắc Nhiêm chí tôn khẽ vuốt chòm râu, hài lòng ói.
Lông mày Bạch Mi khẽ nhíu lại, dường như vừa nghĩ tới điều gì, lão ta sáng mắt nói: “Lão già này, khi hai tiểu tử kia giao đấu, ta không quan tâm thắng thua ra sao. Nhưng sau khi chúng ta thu nhận hai người họ vào môn hạ, hàng năm cho bọn họ so tài một trận, để so sánh xem kết quả dạy dỗ của hai chúng ta thế nào, được chứ?”
“Lão già nhà ngươi, đã có tuổi rồi mà vẫn thích đấu đá như vậy!”
Hắc Nhiêm chí tôn bất giác chỉ vào Bạch Mi chí tôn cười mắng một tiếng, nhưng rất nhanh, Hắc Nhiêm chí tôn chợt suy nghĩ một chút, cũng khẽ gật đầu, hứng thú nói: “Nhưng đề nghị của ngươi cũng không tồi, lúc trước chúng ta chỉ có một mình Thanh Sinh nhập môn làm đệ tử, cuối cùng dạy dỗ xong cũng không biết ai dạy kém hơn ai. Lần này thì không tồi, mỗi người thu nhận một người, chúng ta cũng dễ dàng so sánh xem ai dạy xuất sắc hơn. Nhưng như vậy, cho dù bọn họ là đệ tử của chúng ta, chúng ta phải ăn nói với tông môn của bọn họ sao đây?”
“Ăn nói cái gì? Người khác tuyển đệ tử, kỳ hạn tu luyện ở Song Long viện nhiều nhất là mấy chục năm, nhưng hai đệ tử này là do chúng ta đặc biệt phê chuẩn, nén kỳ hạn tu luyện của bọn họ có thể sẽ kéo dài vô thời hạn, cùng lắm là đợi khi tông môn của bọn họ xảy ra chuyện, chúng ta cho phép bọn họ trở về giúp đỡ là được rồi, Ma Sách Tông và Thái Thanh Tông mà dám nói Song Long viện chúng ta nửa chữ sao?”
“Nói thì dễ, nhưng nếu ngươi làm như vậy, thế chẳng khác nào có ý đồ cướp đi đệ tử của tông môn người ta chứ? Song Long viện chúng ta đứng đầu Tây Châu, trước đây chưa từng làm việc xấu xa như này đâu!” Hắc Nhiêm chí tôn vuốt chòm râu, lắc đầu nói.
Bạch Mi chí tôn nghe xong, lại khinh thường bĩu môi: “Trước kia chưa từng làm, là chưa từng gặp được nam nhân nào có tư chất tốt như vậy. Lần này khó khăn lắm mới gặp được, mà hơn nữa còn là hai người. Hắc Nhiêm, ngươi nỡ lòng nào từ bỏ sao?”
"”Không nỡ!” Hắc Nhiêm chí tôn trầm ngâm một lúc, lão ta lắc đầu cười khẽ.
Hiện tại, kể cả hai vị chí tôn đại nhân đức cao vọng trọng, nhưng khi nhìn thấy hai tài năng trời sinh này, cũng muốn ỷ thế áp người, ra tay cướp đồ đệ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất