Dạy Hư Em Trai Nhỏ - Thời Dao

 

Trình Mộng Nhiêu ở bên ngoài chờ lâu có chút sốt ruột, cô đi đi lại lại bên trong phòng chờ, không hiểu sao Thời Dao đi vệ sinh lại lâu như vậy. 

Cô cũng thử gọi điện cho Trình Viễn nhưng không thấy cậu bắt máy, hai người họ cứ như vậy biến mất bí ẩn trước mắt cô. 

Ngay lúc Trình Mộng Nhiêu định xông vào bên trong tìm người thì một bóng người quen thuộc chạy ra, cô ngay lập tức tháo mắt kính xuống để nhìn cho rõ. 

Thời Dao? 

Người nọ áo quần xộc xệch, đầu tóc tả tơi, thậm chí còn không kịp đi giày. Cô đi đến chỗ để đồ, vơ vội túi xách rồi chạy biến đi mất. 

"Dao Dao!" Trình Mộng Nhiêu bấy giờ mới hoàn hồn vội lên tiếng gọi. 

Thâm tâm cô mách bảo người đó là Thời Dao, nhưng khi trông thấy người kia chạy ra lí trí lại phản bác điều đó. Thời Dao chưa bao giờ để bản thân xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng nhếch nhác, cô lúc nào cũng phải chau chuốt bản thân thật hoàn hảo. 

Trình Mộng Nhiều ngây người vội chạy đuổi theo, chỉ thấy em trai yêu quý của cô cũng từ bên trong chạy ra, dáng vẻ nhếch nháp không kém. 

Nhưng Trình Viễn đã chậm một bước, Thời Dao đã lên xe phóng vụt đi. Cậu cứ đứng ngẩn ngơ ở sân, mồ hôi túa ra ướt đẫm, mái tóc cắt ngắn rủ xuống trán che đi trong mắt đục ngầu. 

"Hai người làm sao vậy?" Trình Mộng Nhiều rón rén đi lại chỗ Trình Viễn, tình huống trước mắt chỉ diễn ra trong vài phút nhưng lại khiến đầu óc cô quay vòng vòng. 

Hai người họ cùng đi ra từ một chỗ. 

Sự thật này khiến Trình Mộng Nhiêu hốt hoảng, họ thân thiết như vậy từ bao giờ? 

Nhưng mặc kệ cô có hỏi như thế nào Trình Viễn cũng chỉ im lặng không đáp, Trình Mộng Nhiêu bực mình đá mạnh vào chân cậu: "Trả lời chị đi, Thời Dao làm sao vậy?" 

"Chị ấy giận em." 

"Giận em? Vì chuyện gì?" 

"Chị ấy muốn chia tay, mẹ nó còn không chịu nghe em giải thích. Em chỉ là tức giận mới nói chuyện hơi khó nghe, em... em thật sự không cố ý... 

Trình Viễn càng nói càng nhỏ, những lời cuối cùng còn mơ hồ không nghe rõ, cậu ngồi thụp xuống đưa hai tay ôm đầu, Trình Mộng Nhiêu thấy đôi vai cậu run lên bần bật hình như là đang khóc. 

Suy nghĩ này khiến Trình Mộng Nhiêu cảm thấy sợ hãi, thằng nhóc này tính tình không giống ai, hồi nhỏ bị ba đánh đến thừa sống thiếu chết cũng không rơi một giọt nước mắt. 

Nhìn lại dáng vẻ chật vật của cậu bây giờ khiến Trình Mộng Nhiêu dở khóc dở cười. 

Lần đầu tiên Trình Viễn rơi nước mắt lại vì một người con gái, mà người này thế nào lại là bạn thân cô. 

[...] 

Thời Dao về đến nhà lập tức đem những thứ về Trình Viễn đồng loạt xoá sạch, có kéo số điện thoại cậu vào danh bạ đen, tin nhắn cũng bị chặn. 

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cô liền nằm vật ra giường, nước mắt ở khoé mi khô lại có chút dính nhớp. 

Chỉ một động tác cô liền cảm thấy Trình Viễn đã thực sự ra khỏi cuộc đời mình. 

Khó khăn lắm mới mở lòng, ai ngờ đối phương lại một mực không tin vào cô. 

Thời Dao nhớ lại lúc còn ở trong phòng thay đồ, Trình Viễn gắt gao ôm lấy cô, cậu ngửa mặt nở nụ cười chua xót. 

"Hận em? Vậy chị hận đi, dù sao cũng tốt hơn chị không để ý đến em, cũng tốt hơn chị nhìn em với ánh mắt như này" 

Sau câu nói đó Trình Viễn như trở thành con người khác, cậu hung hăng đè cô xuống sàn nhà lạnh ngắt, một lần nữa bá chiếm khoang miệng cô. 

Trình Viễn liếm bờ môi khô rát, giây phút sau cậu hiên ngang chiếm trọn đôi môi anh đào của cô gái. Đầu lưỡi gian xảo thuận tiện tách hàm răng trắng ngọc ra, thần tốc tiến công vào sâu bên trong khoang miệng tìm kiếm đầu lưỡi đinh hương đang trốn tránh của người thiếu nữ, quấn quýt truy đuổi không ngừng tạo ra âm thanh ướt át vang vọng trong căn phòng. 

Thời Dao liên tục lắc đầu muốn né tránh nụ hôn thô bạo của cậu, cô đưa tay cào cấu lên tấm lưng rộng lớn của cậu. 

Nhưng điều này càng khiến Trình Viễn thấy hưng phấn hơn, cậu cắn mạnh lên môi cô rớm máu, một tay xé toạc áo ngoài cô luồn vào bên trong nắn bóp nơi đẫy đà. 

Thời Dao nằm chết trân dưới sàn chịu đựng cơn cuồng bạo của cậu, cô nhìn người đàn ông phía trên mình cảm thấy có chút xa. Nước mắt không ngăn được lã chã tuôn xuống hai gò má. 

Trình Viễn chỉ dừng lại hành động của mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu siết tay thành quyền đấm mạnh xuống sàn nhà lớn tiếng quát: "Cút ra!" 

Nói rồi thân thể cao lớn của cậu đổ gục xuống người cô, hai tay run run vuốt ve khuôn mặt cô, liên tục xin lỗi. 

"Xin lỗi Dao Dao, xin lỗi chị, em..." 

eyJpdiI6InFpa3V5eUVpbW1iWXM0OFlpcWVnVkE9PSIsInZhbHVlIjoicU9wMW9KTlZaRFNCS3hTMnVZU0hMdVd5bDZqVThFdVwvbWdlclZ5cXZVdnhIOWFaMFpQeFBqWUNaSHZkUWhPcVhhZWZ1RHBYTGh3aWVtQXFIeTg2TGtwXC92aTdFUHJJRVE2SVNnZHo5XC9YR0l2YkwwNXV2YVwvS3VyVlNtd3krOWRLcVVQT2k1eDVpU1lWdTZ4K3JYT2pBUT09IiwibWFjIjoiYzNmOTMxZDY5NGQ4YjUxNGY2ODIwYWQ3Zjg3NGVmZTc5MzlkOTQ1YjliYWI0NTY1Y2UzMTU3YTBlODZmNWMyOSJ9
eyJpdiI6IklxTjlcL2lOM1NFZDBIZmlJTFFOMGxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9rekFLMlowNWhLK1R0UXk2bjFJdXI4c0d5azYydzdlR0d5TXZ4YWZaNmtWQzBQTTRqOHJnRERuTkJqTlRMY1VjNnJuXC95VjJ3SHpWSlA2XC9wYzc5MTB5MXBrVlR1bHA2RGVQenpYMVQxOVE0TkpMM3BHMjhERlpHYWl6eE82bkxtdW1hcnowbTUzVlkrR2tuXC9wUDBCRWdPeFJXeDk4bjNCQ1hmT1U5K2tnQTcwazNXWkI0WEhScTdYaFA3TnVXSkU5MWwwTitROWhhSHZaVndiVjc5ZDlBVEdvTUk3dHV3TVRaXC9scUZHY1wveG9hWGltcERZeGFFaWs5NDNOM3g4S0tzXC9seHZLaHVOcGRVVnpxcUFuNWNGcjEwNzRYQ0xiM2VSQUYxQzhwd3JGZ3BmZWVFN2M4VjlrNDRkRVgxQllvR2tTalp3UG1jc1dMenFzZEJZY1NaXC9VaTlnYmNyOHJ1TGYzMEwzY0krdUE9IiwibWFjIjoiYzdmM2IxZjc5ZTI2ZDk0Mjg5N2I1MWE5NmViYmJiOTBiNTY0MWQ4MzY4ZmRlODNhOTIzYWRmODI1YTIxMDFhZSJ9

Thời Dao nhân cơ hội Trình Viễn lơ đễnh liền đẩy ngã cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, cô miễn cưỡng che đậy quần áo bị xé rách trên cơ thể, thảm hại lết về đến nhà.

Ads
';
Advertisement