Dạy Hư Em Trai Nhỏ - Thời Dao

 

Đã hơn một tuần kể từ ngày hôm đó, Trình Viễn dường như hoàn toàn biến mất trong cuộc sống cô. Thời Dao tránh hết mọi nơi có thể tình cờ gặp mặt cậu, ngay cả Trình Mộng Nhiều tới tìm cô cũng khéo léo từ chối. 

Thỉnh thoảng Thời Dao cũng bắt gặp Trình Viễn lén lút đứng dưới nhà cô, cậu nép mình vào đằng sau gốc cây, cứ đứng như vậy hàng giờ đồng hồ. 

Hình như cậu gầy hơn, các khớp xương cũng lộ rõ hơn nữa, trên gương mặt tiều tụy lún phún râu nhìn không phù hợp với lứa tuổi của cậu. 

Thời Dao thở dài trốn vào trong chăn, cô cứ nghĩ mình sẽ quên được Trình Viễn. Nhưng ngày qua ngày nỗi nhớ trở nên giằng xé hơn, cô đưa tay chạm vào ngực trái, khẽ đè lại trái tim thổn thức của mình. 

Điện thoại bị cô vứt lăn lóc ở góc giường đột nhiên rung chuông, Thời Dao uể oải cầm lên xem, trên màn hình hiển thị người gọi là Trình Mộng Nhiêu. 

Cánh tay run run không biết làm sao, Thời Dao do dự tính ấn nút từ chối. 

[ Mày chuẩn bị từ chối cuộc gọi của tao đúng không? Đừng thắc mắc, bà đây đi sneaker trong bụng mày rồi. Một là mày nghe máy, hai là giờ chạy tao đến chỗ mày, chọn nhanh lên.] 

Lời nhắn từ điện thoại đột nhiên vang lên, nghe giọng của Trình Mộng Nhiêu có vẻ gấp gáp. Thời Dao miễn cưỡng liền gọi lại. 

"Sao đấy?" 

"Tưởng mày tiếp tục làm con rùa rụt cổ, tránh được một tuần rồi sao không tránh tiếp đi!" Trình Mộng Nhiêu cười lạnh ném miếng hoa quả đang ăn dở xuống. 

Không nghĩ tới mới đó mà đã hơn một tuần rồi, thời gian qua cô chỉ ru rú ở nhà, ngày cả việc ở công ty cũng bàn giao lại cho trợ lý. 

Cô không phải lần đầu yêu đương, nhưng là lần đầu thất tình đến tê tâm liệt phế như vậy. 

Trong phút chốc Thời Dao muốn mình có thể ngay lập tức biến mất đi, cô sẽ không phải tiếp tục suy nghĩ làm sao đối mặt với Trình Mộng Nhiêu, lại càng không phải dụng tâm lo lắng đến suy nghĩ của Trình Viễn. 

Thời Dao đưa tay lên đỡ trán không thèm chấp nhặt điệu bộ khinh khỉnh của cô nàng: "Mày muốn nói gì thì nói nhanh, tao còn có việc!" 

"Đợi một chút!" 

Thời Dao nín thở cầm chặt điện thoại trong tay, mồ hôi rịn ra khiến cô có cảm giác hơi trơn trượt. 

"Mày với thằng nhóc thối nhà tao chia tay à?" 

Đầu óc Thời Dao nổ tung, da đầu tê rần rần. Đây mới chính là điều cô lo sợ khi quyết định hẹn hò với Trình Viễn, ở giữa hai người một là em trai hai là bạn thân, cô không muốn Trình Mộng Nhiêu phải khó xử. 

Thời Dao im lặng không biết nên nói gì tiếp, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên trong điện thoại. 

Hai người cứ duy trì không khí im lặng, sau cùng vẫn là Trình Mộng Nhiêu thở dài lên tiếng trước: "Tao biết rồi mày không cần phải giấu. 

"Trình Viễn... " Thời Dao hơi hồi hộp khi nhắc đến cái tên này, cuối cùng vẫn là sửa lại, "Cậu ấy đã nói gì với mày" 

"Chịu, mấy ngày nay nó tự nhốt mình trong phòng, tao hỏi gì cũng không nói. 

Cậu ấy, tự nhốt mình trong phòng sao? 

Biết được tình hình Trình Viễn mấy ngày hôm nay ngược lại khiến cô thấy không thoải mái, Thời Dao vô thức siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt thoáng qua vẻ ảo não. 

Thì ra cậu cũng thấy khó chịu như cô. 

Trình Mộng Nhiêu dừng lại một chút mới nói tiếp: "Nhưng mày đừng nghĩ tao mù, nhìn bộ dạng hai người hôm trước tao không ngu mà không nhận ra" 

Thời Dao giật bắn người, chẳng lẽ hôm ấy cô thể hiện rõ quá, khiến người vô tâm vô phế như Trình Mộng Nhiêu cũng nhận ra. Cô ngượng ngùng gãi đầu gãi tai: "Vậy mày muốn nói cái gì, người đề nghị chia tay là tao, không liên quan đến cậu ấy." 

Qua chiếc điện thoại cô nghe thấy tiếng cười trừ của Trình Mộng Nhiêu: "Gớm, cô nương vẫn quan tâm người ta như vậy à? Tình cảm thắm thiết như vậy khiến cẩu độc thân như tôi cũng phát ghen đấy"

Tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến trái tim Thời Dao run lên, quả thực cô vẫn còn để tâm rất nhiều về Trình Viễn. Lần rung động này của cô thảm hại quá rồi! 

"Hai người... như vậy lâu chưa?" 

"Hơn ba tháng. Thời Dao quyết định thắng thắn đối với Trình Mộng Nhiêu, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn. 

"Ba tháng? Không phải lúc đó mày mới chia tay với Cố Phàm sao? Thằng nhóc nhà tao cơ hội như vậy à?" Giọng nói Trình Mộng Nhiều không giấu nổi ngạc nhiên, cô nàng như hét vào điện thoại. 

eyJpdiI6Ik9SczhVUDZBOE5VOWxaS2w3NGNcL3dRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJRYXZnQnFcL3M0K3pVeFkra0tmSHJDbjA1RW1Ma3hqbk93RHQ1WnBkdVRhdkdCZ1JFUVRoVDBkZzZrditcL3BtcHg0NFd2YnRQOFE0NVRNc1JBcDhBYmswQkIrZ2dcL1JlclwvV2o3cFRmdVBJRURlcFUreDJCdThnSXZFaHZDQWtQbkFwbDQyT0ZJczJHSFpuNlJQZkN3ZGREQXFnaDB6VWVQZmZTS0RTNjZZOWd4MlJ6SDN5VlNib3NmQ0ZyK1JSMUZMSGxxSTVJU1wvWmxHaURzU0dWNmJWVzV0Q0QzUTVnNE5yajcrQVd3TngwMXV3blR5S1JSdTJabTUreWJzODZFS0VDdkdYcTJHVUlYcjdLeTU0d2plelwvU2Y5N1dFZkU2bVVYZzdrUFUzaVpZTUx2Vk5veFcyZ3JaWFdiTmlOQXQyWjJoc0hpRzNcL1JUZEl1Y0ZnMFJWYzNyTGZtWGs0TkI5OGZxTmphdzI1MldxWnpQSGcxT0F5UmhFeU9Kc2xHVnVteWhWRnNXZHEybnFIT2ZDeVRPK2p5VldXY2llN1J0bjVKeWlSSURRR2QrWmtLQWo3eUZ4QjVNNm9IY0x2ZjlFdzJ5Q3Z3dG41aE1QaXRhVlRNWnhGZz09IiwibWFjIjoiZmFiNDU4NTQyZGUwNWRmMDE2MTZhZDUxMTBlYTk2OTNlODVlZjljOTkyZjUyMDFhYTVhMmNlMmQyMjEyMGYzOCJ9
eyJpdiI6ImNQM0w4Z09ZS1NOUUZyTjQ4czJ3bFE9PSIsInZhbHVlIjoiVGFkTlVmR216Y2NjallYd3A5MEtBbzJkTUIxSW5ySlc2Y1BtdXVKeWZCK2ZDRDNZVVR0Y2VqNGJEYTJnZHNEQzh2bzZMdUZ4d1o5NHc5VHU0VVgyNnh6d2lHbDJnbjlXQlhjRnBOQjZCeE1rR0ZzbHdHeTA2STNLSmw2S0NcLzByM2R5Z1ZleHhreUlVSERkTVdYRVFQZHgraXl3a3MyYnpQcTRPeUVsK3JEclNGbExXUUNqdXVpZXY2NG9VMFwvVjk2SG5sQTZJZklxeXVVeTdNcVNZQk9SWGlqaWRvVHJ3R1dkWll2QTg3c0dLWmVDZnBIa1BVZVVnVERhSUg1RzhFbUVvdDlrbUNUOEhXNlk3YjFKNnBBY2xNNTBGV3EwWU5PWmlRaXBoNnhVeG12amFnOTJlZ29CYnE3eW5qanQ2OUQ0aXRkN1k5SUk1c25yejhzZnhsT1E9PSIsIm1hYyI6IjhkN2YwYjkzNGYyOTdmZjE2ODZjNTY5YmM4N2Y2NzljZTUwZjI4NWVlMzAzYzNjNmFkYTI0ZDQ3ZWZiZjRkM2EifQ==

Cô nghe xong không khỏi cười phá lên, mặc kệ Thời Dao giọng càng lúc càng nhỏ vì ngại mà lăn ra cười: "Mày hay lắm Thời Dao, thằng nhóc thối nhà tao cứ vậy bị mày khai trai rồi."

Ads
';
Advertisement