Thời Dao phẫn uất điên cuồng đạp chăn trên giường, cô âm thầm chửi rủa Trình Mộng Nhiêu, chuyện cô hối hận nhất trên đời là đã kể chuyện này cho cô nàng biết.
"Chuyện là thế đó nhưng giờ bọn tao kết thúc rồi, không cần nhắc lại nữa đâu."
Chỉ nghe thấy tiếng thở dài ảo não trong điện thoại, không biết là của hai, nhưng cả hai người đều như chất chứa tâm sự: "Thật sự chia tay? Mày nghĩ kỹ rồi chứ?"
Thời Dao cẩn thận suy nghĩ một hồi, cô chậm rãi đặt tay lên ngực trái tự hỏi mình đã suy nghĩ kỹ hay chưa.
Có lẽ tình cảm Thời Dao cố đè nén trong lòng thời khắc này đều bị phanh phui ra hết, cô thừa nhận vẫn không quên được Trình Viễn, nhưng càng không quên được câu nói ngày hôm đó đâm vào trái tim cô đau đến nhường nào.
"Nghĩ kỹ rồi." Câu nói tưởng như rất nhẹ này đã rút cạn quyết tâm của Thời Dao, cô ngửa mặt lên trần nhà cười khổ, "Tao thật sự không muốn mày khó xử."
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút khoảng thời gian hai người ở bên nhau khá hòa hợp, tuy vẫn có chút xích mích nhưng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Trình Viễn cũng rất tốt với cô, hai người ở khía cạnh giường chiếu đều rất hoà hợp.
Thời Dao mím chặt môi, móng tay bấm vào lòng bàn tay có chút đau nhói.
Thôi thì xem đây là một ký ức đẹp giữa hai người, không thể tiến xa hơn nhưng không cần đến mức thấy mặt là tránh.
Trình Mộng Nhiêu cảm thấy không khuyên bảo được cũng không còn cách nào khác, cô nhìn về phía cửa phòng Trình Viễn vẫn luôn đóng kín khẽ thở dài.
Một bên là em trai, một bên là bạn thân, đứng về bên nào cũng không hợp lý.
Chuyện này vẫn là mặc kệ hai người họ, được đến đâu hay đến đấy vậy.
"Tao tôn trọng quyết định của mày, nhưng mày cũng không thể tránh né mãi được, gặp mặt trực tiếp giải quyết luôn đi, cứ thế này cũng không ổn"
Thời Dao ngẫm nghĩ một chút cũng thấy có lý, chuyện hôm đó quá mức đột ngột, chính cô cũng không phản ứng kịp.
Trò chuyện với Trình Mộng Nhiêu một lát nữa Thời Dao mới khó nhọc cúp máy, cô cảm thấy cuộc điện thoại này như rút cạn sức lực của cô. Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ trưa, Thời Dao không có tâm trạng ăn uống, cô tắt điện thoại vùi mình vào trong chăn ngủ một mạch đến chiều.
Tỉnh dậy Thời Dao sửa soạn cho bản thân một chút, cô nhìn vào gương nở nụ cười hài lòng. Đã gần hai một tuần cô không rời khỏi nhà, hôm nay nhất định phải đi dạo cho khuây khỏa.
Thời Dao lái xe đến quán cà phê gần nhà, cô mở cửa bước vào trong, ngoài ý muốn nhìn thấy người không muốn thấy.
Tạ Hiểu Anh và Cố Phàm.
Thời Dao chỉ nhìn một chút liền quay đi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thật không ngờ người đầu tiên cô gặp khi ra khỏi nhà lại là hai người họ.
Thời Dao lấy xong cà phê liền quay người rời đi, ngay lúc đó Tề Hiểu Anh lon ton chạy đến, điệu bộ ngọt nhạt.
Cô ta nhìn ly cà phê trong tay cô đon đả lên tiếng: "Chị Dao Dao đi mua cà phê sao? Trùng hợp vậy đây cũng là loại em thích, anh Phàm vẫn thường hay mua cho
em."
Đối diện với sự đâm chọc của cô ả Thời Dao chỉ cười trừ, cô đột nhiên cảm thấy hai người họ thật xứng đôi vừa lứa.
Tra nam đi với tiện nữ.
"Cô có muốn không tôi nhường." Thời Dao giơ ly cà phê lên trước mặt Tề Hiểu Anh, "Dù sao tôi cũng đã nhường Cổ Phàm cho cô, thêm ly cà phê nữa cũng chẳng nhằm nho gì."
Cô chậm rãi cúi người xuống ghé vào tai cô ta: "Chẳng phải cô thích dùng lại đồ của người khác lắm sao? Tôi cho, cô còn không lấy."
Sắc mặt Tề Hiểu Anh xám xịt lại, cô ả trừng mắt nhìn cô, hai bàn tay nắm chặt góc váy: "Thời Dao, cô.."
"Tôi làm sao?" Thời Dao lập tức chặn họng cô ta, "Chuyện tối hôm đó tôi đã không muốn tính sổ với cô, cô nên biết ơn mà cút càng xa càng tốt, loại người như cô đánh thì bẩn tay chửi thì bẩn miệng, tôi nghĩ cũng ngại."
Nói xong cô bỏ lại Tề Hiểu Anh xanh mặt đứng ở đây mà quay người rời đi, Thời Dao nhăn mặt khó chịu, vì gặp hai bọn họ mà tâm trạng buổi chiều cũng bị quấy nhiễu.
Nhưng Tề Hiểu Anh dường như muốn làm lớn chuyện, cô ta lập tức túm lấy tay cô rồi bất ngờ ngã xuống. Thời Dao không phản ứng kịp nên nhìn qua giống như cô rắp tâm đẩy cô ta.
Tề Hiểu Anh trông thấy Cố Phàm chạy đến liền làm ra vẻ đau đớn nhăn mày, cô ta vừa xoa xoa cổ tay trầy xước vừa sụt sịt: "Anh đừng hiểu lầm, là em không cẩn thận nên bị ngã, không liên quan đến chị Dao Dao đâu!"
Thời Dao nhìn kỹ năng diễn xuất dở tệ của cô ta mà không nuốt nổi, có mỗi cái kịch bản trong phim mà cũng diễn đi diễn lại.
Cổ Phàm nhẹ nhàng an ủi Tề Hiểu Anh, cô ta được nước ngả vào người anh ta nũng nịu. Thời Dao chợt phát hiện suốt thời gian tìm hiểu Cố Phàm, anh ta chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
"Em đừng trẻ con như vậy." Cổ Phàm đứng thẳng dậy trực tiếp chất vấn cô, "Anh biết em hận anh, vậy cứ trực tiếp tìm anh là được, tại sao phải làm như vậy với cô ấy?"
Thời Dao khó tin nhìn anh ta, có vẻ tranh cãi giữa bọn họ đã kéo theo rất nhiều ánh nhìn, mọi người đều nhìn về phía bên này với thái độ hóng chuyện.
Cô lười tiếp chuyện với Cổ Phàm, trực tiếp ngó lộ anh ta đi đến trước mặt Tề Hiểu Anh.
Tề Hiểu Anh lập tức theo đúng kịch bản bày ra dáng vẻ sợ sệt rụt người lại.
"Thời Dao tôi ghét nhất bị người khác đổ oan, cô như vậy khiến tôi cảm giác bản thân có tiếng mà không có miếng"
Cô ngồi xuống trước mặt Tề Hiểu Anh, thẳng thừng mở ly cà phê ra trực tiếp đổ từ trên đầu cô ta xuống: "Đã diễn thì diễn chân thật một chút, nếu cô muốn diễn tôi cũng chẳng ngại phối hợp với cô."
Tề Hiểu Anh hét lên một tiếng, cô ta trơ mắt nhìn cà phê nâu đặc chảy từ trên đầu mình xuống, chiếc váy trắng dính màu nhếch nhác đến thảm thương.
Thời Dao lắc lắc chiếc ly rỗng trên tay trước mặt Cổ Phàm, ly của cô mua là cà phê lạnh nên mới có thể thẳng tay tạt vào người cô ta như thế.
Coi như cô xui xẻo, mới bước chân ra khỏi cửa đã gặp cô hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất