Thượng Quan Lung hơi híp mắt lại, nói: "Không sao, đến lúc đó bản cung sẽ tự mình giải thích với các nàng, tin tưởng rằng các nàng sẽ cho bản cung một chút mặt mũi."
Bà ta cũng không cảm thấy bất ngờ về việc Dương Khai có nhiều thê thiếp như vậy, dù sao Dương Khai cũng không phải là người bình thường, thê thiếp thành đàn thì có gì kỳ quái. Chỉ cần Thượng Quan Ngọc có thể gả đi, đến lúc đó có bà ta làm chỗ dựa, thu thập những thê thiếp kia còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Dương Khai vẫn lắc đầu: "Ta và lệnh ái mới quen biết nhau bao lâu? Không có chút tình cảm nào làm cơ sở thì sao có thể nói đến chuyện cưới gả được?"
"Loại sự tình như tình cảm có thể từ từ bồi đắp, chỉ cần các ngươi thành thân, ngày sau còn sợ không có thời gian sao?"
"Lung phu nhân vì sao phải làm khó ta?" Dương Khai trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Lung hơi giận nói: "Bản cung gả nữ, sao lại là làm khó ngươi? Tiểu bối chớ có không biết điều!"
Dương Khai trùng điệp thở dài một tiếng: "Xem ra phu nhân vẫn cứ khăng khăng như vậy."
Thượng Quan Lung nói: "Việc đã đến nước này thì chỉ có biện pháp giải quyết như vậy, nếu không đợi Ngọc nhi tỉnh lại, ta sẽ không có cách nào bàn giao với nó."
"Việc này lệnh ái có biết không?" Dương Khai trầm giọng hỏi.
"Hôn nhân đại sự, bản cung làm chủ là được, nó có biết hay không thì có liên quan gì?"
"Đồng hộ pháp đâu? Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?" Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đồng Ngọc Tuyền.
Đồng Ngọc Tuyền sắc mặt âm trầm, lầm lừ không nói. Nhìn thần sắc của hắn, Dương Khai liền biết hắn hẳn là không có bao nhiêu quyền nói chuyện trong chuyện này, vì vậy Dương Khai liền không để ý đến hắn nữa, lại một lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Lung: "Nếu như ta cự tuyệt, có phải phu nhân sẽ ra lệnh một tiếng, để cho người mai phục ở bên ngoài xông ra loạn đao chém chết ta đúng không?"
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều khí tức Khai Thiên cảnh. Bọn hắn đều không có ý ẩn tàng, hiển nhiên đều là an bài của Thượng Quan Lung.
Bà ta cũng biết Lô Tuyết là Khai Thiên ngũ phẩm, không kém hơn bà
ta một chút nào, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phi Hoa phảng. Lần này vì truy kích Mặc Vũ lão tổ nên cũng bọn họ cũng mang theo tất cả tinh nhuệ, cường giả tụ tập. Thân ở nơi đây, Dương Khai mọc cánh cũng khó thoát.
Thượng Quan Lung nói: "Cũng không đến mức đó, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, sao đến mức sinh tử tương kiến như vậy?"
Bà ta bỗng nhiên chuyển đề tài, thản nhiên nói: "Có điều đường dài mênh mông, tin tưởng trước khi đi đến Hư Không Địa, ngươi hẳn là sẽ có đầy đủ thời gian để cân nhă ́c, sẽ cho ta một câu trả lời khiến ta hài lòng, ta có thể đợi được!"
"Không cần đợi." Dương Khai kiên quyết nói: "Phu nhân mưu đồ tính toán, thậm chí không cần cố kỵ tâm tư của con gái mình, tâm địa tàn nhẫn như vậy, thứ cho ta khó mà tán đồng được. Tuy hơi có lỗi với lệnh ái, nhưng cuối cùng ta cũng không gây ra sai lầm lớn, việc này ta sẽ không đồng ý."
Không cho Thượng Quan Lung nói tiếp, Dương Khai nói: "Kính xin phu nhân nhường đường một chút, ta muốn rời khỏi nơi này."
Thượng Quan Lung cau mày nói: "Ngọc nhi nhà ta rất xấu hay sao mà làm cho ngươi không chào đón như vậy, dù ngươi không yêu thích nàng nhưng nếu như cưới nàng thì ngươi cũng sẽ không bị
thiệt thòi, cần gì phải cự tuyệt quả quyết như thế?"
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Ngọc sư muội tư sắc xuất chúng, quả là mỹ nhân nhất đẳng, nào có tên nam nhân nào cảm thấy nàng xấu cho được. Chỉ là lưỡng tình tương duyệt, không liên quan đến đẹp xấu, chỉ nhìn vào bản tâm!"
Thượng Quan Lung chăm chú nhìn hắn cái một thật sâu, giống như muốn nhìn vào sâu trong thần hồn của hắn, một lát sau mới trùng điệp thở dài nói: "Tốt a, trên đời này khó có được dạng nam tử như ngươi, là bản cung nhìn sai rồi, ta không nên làm việc đường đột như vậy mới phải. Chuyện hiện tại cứ kết thúc như vậy đi, ngươi không nguyện ý, ta cũng không bắt buộc, thả Ngọc nhi ra rồi ta sẽ để cho các ngươi rời đi!"
Đồng Ngọc Tuyền nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
Dương Khai nói: "Phu nhân sẽ không ngây thơ đến mức cảm thấy ta nhỏ tuổi mà có thể lấn ta như vậy a? Nếu ta thả Ngọc sư muội ra thì nào còn cơ hội rời đi!"
Đồng Ngọc Tuyền biến sắc, cắn răng nói: "Tiểu tử ngươi có ý gì?"
Dương Khai nhìn hắn một cái, nói: "Đồng hộ pháp thứ tội, ngươi hẳn cũng hiểu rõ tâm tính của vị phu nhân này của ngươi,. Ta sợ nếu như ta nghe theo lời bà ta mà thả Ngọc sư muội ra thì ta sẽ không nhìn
thấy được ánh mặt trời ngày mai, vì vậy chỉ có thể để cho Ngọc sư muội ủy khuất một hồi."
"Ngươi dám!" Đồng Ngọc Tuyền giận tím mặt, một thân khí tức chợt tiết ra giống như thủy ngân, sau đó ầm ầm bộc phát.
"Tình thế bất đắc dĩ!" Dương Khai bóp lấy cái cổ của Thượng Quan Ngọc. Thượng Quan Ngọc đang mê ngủ không khỏi ưm lên một tiếng, điều này khiến cho Đồng Ngọc Tuyền sắc mặt đại biến, lập tức đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lung.
Sắc mặt của Thượng Quan Lung cũng trở nên vô cùng khó coi, khi bà ta và Đồng Ngọc Tuyền xông vào, phát hiện Dương Khai đang nắm nữ nhi của mình nơi tay thì bà ta cũng đã ẩn ẩn cảm giác được rằng tình thế đã vượt ra khỏi sự khống chế của mình.
Trong suy nghĩ của bà ta, khi hai vợ chồng bà ta xông vào thì hẳn là phải nhìn thấy một màn không thể chịu nổi mới đúng. Nếu thật là như thế, vậy thì bất kể bà ta đưa ra yêu cầu gì thì cũng đều sẽ không quá phận.
Thế nhưng Dương Khai lại vẫn có thể duy trì sự thanh minh trong đầu mình, đối đáp trôi chảy với bà ta như vậy.
Nhìn chăm chằm Dương Khai một hồi, sắc mặt của Thượng Quan
Lung dần trở nên âm trầm, trong lòng cũng thầm cảm thấy đáng tiếc. Trước đó bà ta chỉ là lâm thời nảy lòng tham cho nên mới bày ra mưu kế như vậy, nhưng hiện tại xem ra, lựa chọn của bản thân không hề sai. Người thanh niên trước mắt này không biết tốt hơn tên Ngụy Vô Song kia bao nhiêu lần, có thể áp chế dục niệm trong lòng mình trong loại tình huống này thì sao có thể là hạng người tầm thường được? Thành tựu ngày sau của hắn không thể nào nhỏ đi đâu được.
Nữ nhi đi theo hắn, chẳng những có thể vượt qua đả kích sau khi bị bắt cóc, Phi Hoa phảng cũng sẽ có thêm một viện thủ lớn, nếu như có thể nhờ đó mà chiếm đoạt Hư Không Địa thì càng tốt hơn nữa.
Đáng tiếc, đối phương lại không bị mình điều khiển, mà trái lại còn làm cho hai bên kết thù với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Thượng Quan Lung âm trầm như nước, Dương Khai hơi tăng thêm lực đạo trên tay, sắc mặt của Thượng Quan Ngọc trong cơn hôn mê cũng càng lúc càng khó coi.
"Phu nhân, xin nhường đường!" Dương Khai cắn răng quát khẽ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất