Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Sau khi tiến vào phong xa kia, Đồng Ngọc Tuyền liền nhìn thấy    

 

Dương Khai, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đồng Ngọc Tuyền lóe lên vẻ tức giận cùng sát cơ. Hắn rủ đầu xuống, nói: "Ta muốn nhìn thấy Ngọc nhi."    

 

"Đồng hộ pháp xin cứ tự nhiên." Dương Khai đưa tay ra hiệu cho hắn.    

 

Đồng Ngọc Tuyền cúi đầu tiến vào trong một căn phòng, trong căn phòng bên kia, Thượng Quan Ngọc đang lẳng lặng nằm đó, hô hấp đều đặn, lồng ngực vẫn còn đọng lại vết máu, sắc mặt có hơi tái nhợt.    

 

Đồng Ngọc Tuyền vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước, ngồi xuống bên người Thượng Quan Ngọc. Hắn đặt tay lên cổ tay của nàng ta, sau khi điều tra một phen, hắn phát hiện nữ nhi của mình khí tức    

 

bình ổn, rõ ràng đã được người ta trị liệu qua, hơn nữa trong cơ thể còn có một cỗ dược hiệu cường đại chảy xuôi trong kinh mạch, dungFyPvtCjvẴ nhập vào trong máu thịt, không ngừng tu bổ vết    

 

thương.    

 

"Ta vừa rồi đã để cho Lô Tuyết trị liệu vết thương cho nàng, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ có thể khỏi hẳn." Giọng nói của Dương Khai vang lên sau lưng hắn.    

 

Đồng Ngọc Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.    

 

Tuy rằng sự tình lần này là do Thượng Quan Lung hám lợi đen lòng, Dương Khai chỉ là thuận thế mà làm để bảo toàn tính mạng của bản thân, thế nhưng cách làm của Dương Khai lại làm cho Thượng Quan Ngọc bị thương. Tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình bị một người    

 

khác một kiếm xuyên ngực, mặc dù người này là ân nhân cứu mạng của nữ nhi, thế nhưng Đồng Ngọc Tuyền vẫn khó có thể lại sinh ra hảo cảm với Dương Khai.    

 

"Đoán chừng ngày mai Ngọc sư muội sẽ tỉnh lại, có điều ta cũng không tiện giải sự việc này với nàng, nói không chừng dù ta có giải thích thì nàng cũng sẽ không tin tưởng. Để tránh xuất hiện tranh chấp không cần thiết, kính xin Đồng hộ pháp lưu lại một mai ngọc giản, ghi chép hết thảy tiền căn hậu quả của sự tình lần này vào trong đó. Sau khi Ngọc sư muội tỉnh lại, ta sẽ tự tay đưa cho nàng, lời của ngươi nói, nàng hẳn là sẽ tin tưởng."    

 

Đồng Ngọc Tuyền nói: "Ta lưu lại nơi này, đợi đến khi Ngọc nhi tỉnh  

 

lại, ta sẽ tự mình nói rõ sự việc này với nó."    

 

Dương Khai lắc đầu nói: "Không được, ta để cho ngươi tới xem xét thương thế của Ngọc sư muội đã là thành ý lớn nhất, không có khả năng để cho ngươi một mực lưu lại trong phong xa này. Đồng hộ pháp dù gì cũng là Khai Thiên tứ phẩm, vạn nhất đột nhiên gây khó dễ thì ta thực sự khó lòng ngăn cản, kính xin Đồng hộ pháp thông cảm một hai."    

 

Đồng Ngọc Tuyền ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Dương Khai rồi nói: "Nếu như ta muốn động thủ, vậy thì trước đó đã động thủ rồi chứ đâu cần lải nhải dông dài với ngươi làm gì."    

 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Ta cu ̃ng tin tưởng Đồng hộ pháp không có ý đồ gì khác, chỉ có điều mọi thứ dù sao cũng cần phải để phòng vạn nhất. Trước đó khi leo lên hoa sen của quý phảng, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện hiện tại, Lung phu nhân nếu đã co ́thể lấy oán trả ơn, Đồng hộ pháp là người cùng chăn gối với bà ta, chẳng lẽ không được bà ta truyền thụ cho phần nào hay sao?"    

 

"Bà ta là bà ta, ta là ta, đừng có đem ta và mụ độc hạt kia nói nhập làm một." Đồng Ngọc Tuyền không thể nuốt trôi cơn giận trong lòng.    

 

Dương Khai trầm giọng nói: " Nếu như Đồng hộ pháp cứ khăng  

 

khăng như vậy, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể đánh nhau trong này một trận, hi vọng lát nữa đánh nhau, Đồng hộ pháp có thể bảo vệ sự bình an cho Ngọc sư muội, dù sao nàng cũng là người vô tội."    

 

Trong lúc hắn nói chuyện, Lô Tuyết đã lặng yên xuất hiện sau lưng Dương Khai, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương.    

 

Khóe mắt của Đồng Ngọc Tuyền nhảy lên mấy cái, thần sắc nổi giận trong nháy mắt biến thành vẻ chán nản, gật đầu nói: "Tốt, cứ làm theo lời ngươi. Ta sẽ lưu lại tin nhắn, nói cho Ngọc nhi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi cũng phải cam đoan không được làm tổn thương nó."    

 

"Đồng hộ pháp cứ việc yên tâm, chỉ cần quý phảng không làm loạn, ta cam đoan lệnh ái sẽ không thiếu một sợi tóc!"    

 

"Tốt nhất nên như vậy!" Đồng Ngọc Tuyền cắn răng nói.    

 

Một lát sau, Đồng Ngọc Tuyền rời đi. Hắn đã làm như lời Dương Khai nói, lưu lại một mai ngọc giản ghi chép sự tình lần này từ đầu đến cuối. Dương Khai cẩn thận dò xét ngọc giản kia một chút, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn, sự tình được trình bày trong ngọc giản cũng không có bất kỳ chỗ thêm mắm thêm muối nào, chỉ thiếu đi việc Thượng Quan Ngọc bị Thất Tình Lục Dục Tửu làm loạn thần trí, làm ra sự tình kinh người kia.  

 

Hắn muốn giấu diếm loại sự tình này với Thượng Quan Ngọc, Dương Khai cũng có thể lý giải được, vì vậy hắn cũng không bắt bẻ gì thêm.    

 

Dương Khai cẩn thận thu hồi ngọc giản, đợi sau khi Thượng Quan Ngọc tỉnh lại thì giao cho nàng.    

 

Còn sau khi Đồng Ngọc Tuyền trở về bí bảo hoa sen kia, hoa sen to lớn kia lại dần dần thả chậm tốc độ, thẳng đến khi cách phong xa hơn ba ngàn dặm thì mới tiếp tục đuổi theo.    

eyJpdiI6IitBaE5TNHpPbXNSQUVFVWh6Q094eGc9PSIsInZhbHVlIjoidmpcL2d1Z2tEaWc1TDFaRTkzQjVlbk14cE94VWhYMzVmQzExSDhNNExzWHBpXC90bFRVS2JiR21Xcnd2R0RZTUszIiwibWFjIjoiYWZmM2NmMGYwMDI3Y2QwNmJhZDYxZGJhNGM2YWM3ODZmNGJhNTA1OWM3ZWU1OTZjMDNjZjdmNmZjY2Q5ZGYzMiJ9
eyJpdiI6ImVcLzhlYjVZT2hadnRPRCtGOVZURkZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRJT29UaWt3bDg5YnFpKzUrXC8xamFrc01FQkdCbzRrMjdHTWxOUVZGdVE0NWNlb3pqOENDQnkwXC9uT2JhTlwvQkQwWXhFRXBlSll4QkNvd0p0MFwvdU9CTThFbUxMcHZsZld4S29aSUd0ZktDOWpteitlTHVZVmlUTVwvK1lZdzVnNG50NEJcL2JId2RJdWwrdndqYmRLMmpIWitja3JYdkMyMUtWUXNcLzdjYzlNUStPQUNlMjgxazk0MUtPZ1Z1YWJ0WWN6aXZcL2d2U2ZxbWNOYjg2WDFhVnpuTm9sUVduQlcrXC8wWjcxTlNLaFR1Vm1BWXBtQlhJeWhIU1AyMlM4SHZpVUlzUnZBSHpZdEdRQ0h4OXRka1VDSFN0bEZkcXVkRVI4XC9XdSsydW5pMkIzVTh4bGdpZ2l5a2QreEpXZlpkSTI1c0taSjcrTnp0RjBlZUx1QWhoUWt2bngzV1gyRFg1aFBkOEh6SzM5NEZ1QjA9IiwibWFjIjoiM2YzZmZmZTdiYWJlOTAyYWJjNWRlNmNkNzlhNjdiYTE3OGJmZWUxOTJjZWEzMTYzMGUwZGFkNjZhYTFmNDY5NSJ9

Một ngày sau, Thượng Quan Ngọc bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.

Ads
';
Advertisement