Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Tại thời điểm mở mắt ra, đôi mắt đẹp của nàng ta hiện lên vẻ mờ mịt, ý thức của nàng ta vẫn còn dừng lại tại thời điểm uống rượu với Dương Khai, đủ loại chuyện phát sinh sau đó thì Thượng Quan Ngọc không nhớ rõ lắm.    

 

 

Khi Thượng Quan Ngọc đang muốn đứng dậy lúc thì bên tai nàng ta chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ngọc sư muội an tâm chớ vội, ngươi đang bị thương, tốt nhất đừng nên loạn động."    

 

"Ta. . . Thụ thương sao?" Thượng Quan Ngọc khẽ giật mình, cẩn thận cảm giác một chút, sau đó lập tức hoa dung thất sắc. Nàng phát giác được mình quả nhiên là đã bị thương, hơn nữa vết thương kia rất gần  

 

với chỗ yếu hại, gần như có thể nói là đi qua một vòng trước Quỷ Môn quan.    

 

"Đây là có chuyện gì? Là Dương sư huynh ngươi đã cứu ta sao? Cha mẹ ta đâu?" Thượng Quan Ngọc quay đầu lại, nói.    

 

Dương Khai không muốn nhiều lời, chỉ đưa tới mai ngọc giản do Đồng Ngọc Tuyền lưu lại.    

 

Thượng Quan Ngọc tiếp nhận, thần niệm rót vào trong đó để dò xét, một lát sau, sắc mặt của nàng ta hoàn toàn trắng bệch đi.    

 

Nàng đương nhiên sẽ không lạ lẫm với khí tức Đồng Ngọc Tuyền, đối với lời cha mình nói, nàng cũng tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngọc giản kia nói cho nàng biết rằng, Dương Khai và Phi Hoa phảng bên này phát sinh mô ̣t chu ́t xung đột, sau đó hắn đã bắt nàng làm con tin để trốn ra khỏi hoa sen bí bảo.    

 

Hơn nữa thương thế trên người nàng cũng là do Dương Khai lưu lại.    

 

Đồng Ngọc Tuyền còn nói rằng nàng không nên vọng động, đông đảo cường giả của Phi Hoa phảng đang đi theo sau cách đó không xa , chờ đến khi đi đến Hư Không Địa thì Dương Khai sẽ tự thả nàng rời đi.    

 

Đọc xong tin tức trong ngọc giản, đầu óc của Thượng Quan Ngọc liền loạn thành một đoàn.  

 

Đối với nàng thì đây chẳng qua là một giấc ngủ mê một ngày mà thôi, thế nhưng mọi thứ bên ngoài thì lại giống như cải thiên hoán địa.  n nhân cứu mạng của mình bất hoà với cha mẹ của mình, sau đó lại đâm mình một kiếm, cưỡng e ́p mang theo mình để đào tẩu.    

 

Thân thể không thể ức chế mà run lên, khuôn mặt đầy vẻ thấp thỏm lo âu.    

 

Dương Khai nói: "Ngọc sư muội không cần phải sợ, chỉ cần ngươi an tĩnh đợi ở chỗ này thì ta sẽ không làm gì ngươi đầu."    

 

Thượng Quan Ngọc mím môi, hơi nhẹ gật đầu một cái.    

 

Vết thương của nàng không nghiêm trọng lắm, trước đó Lô Tuyết còn tự mình xuất thủ chữa thương cho nàng, chỉ năm ngày sau là đã khỏi hẳn.    

 

Năm ngày tịnh dưỡng, chẳng những làm cho thương thế của nàng khôi phục mà còn làm cho tâm cảnh của nàng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Mấy ngày nay nàng cũng không ngừng suy nghĩ một ít chuyện, tỉ như sau khi mình uống say thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dương Khai lại bởi vì chuyện gì mà lại trở mặt thành thù với Phi Hoa phảng, vì sao hắn lại đâm mình một kiếm. . .    

 

Nàng ẩn ẩn cảm thấy sự tình có khả năng không có đơn giản như mình nghĩ, vì vậy nàng còn cả gan hỏi thăm Dương Khai mấy lần, thế  

 

nhưng Dương Khai lại chưa bao giờ trả lời nàng.    

 

Nửa tháng sau, sau khi xuyên qua vực môn, giọng nói của Lô Tuyết chợt vang lên: "Đại nhân, đã đến Hư Không vực."    

 

Đôi mắt một mực đóng chặt của Dương Khai chậm rãi mở ra, khẽ gật đầu nói: "Tốt lắm."    

 

Một lát sau, bí bảo hoa sen của Phi Hoa phảng cũng xuyên qua vực môn, tiến vào trong Hư Không vực.    

 

Trong hoa sen, Thượng Quan Lung sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú phong xa đang ở cách đó ba ngàn dặm, vụng trộm nghiến răng nghiến lợi một trận.    

 

Chợt có người đến báo cáo: "Phảng chủ, đám người Hư Không Địa kia không bay về phía các vực môn, mà lại bay theo một hướng khác!"    

 

"Không bay tới vực môn ư?" Thượng Quan Lung nhướng mày, sắc mặt khẽ động nói: "Xem xem đây là đại vực nào!"    

 

Không tiến về vực môn, vậy có nghĩa là hắn sắp về tới nhà, nói một cách khác, Hư Không Địa kia hẳn là nằm trong đại vực này.    

 

Người kia lập tức lấy ra Càn Khôn Đồ, sau khi so sánh một phen, hắn nói: "Phảng chủ, nơi đây là Thất Xảo vực."  

 

"Thất Xảo vực!" Thượng Quan Lung trầm tư một chút, nói: "Nếu ta nhớ không lầm, nơi này hẳn là có một thế lực tên là Thất Xảo Địa."    

 

Đồng Ngọc Tuyền một mực im lặng chợt lên tiếng: "Không sai, Thất Xảo Địa nằm ở đại vực này, chủ nhân của Thất Xảo Địa kia là Thất Xảo Thiên Quân. Kẻ đó là một tên Khai Thiên ngũ phẩm, có điều Thất Xảo Địa xưa nay thanh danh không tốt, làm cho người ta khinh thường, Thất Xảo Thiên Quân kia cũng là hạng người có thù tất báo."    

 

Thượng Quan Lung cau mày nói: "Ta cũng có nghe qua về tên Thất Xảo Thiên Quân này, hắn không phải là một kẻ vớ vẩn. Đại vực này là địa bàn của Thất Xảo Địa, tiểu tử kia sao lại dám sáng lập ra Hư Không Địa ở nơi này? Không sợ mình bị ăn tươi nuốt sống đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn sao?"    

 

Mỗi một đại vực về cơ bản đều sẽ chỉ tồn tại một thế lực nhị đẳng, bọn họ sao có thể để cho người khác ngủ say ở cạnh giường của mình được. Nếu như có hai thế lực nhị đẳng cùng chung sống trong một đại vực, vậy thì mối quan hệ giữa bọn hắn chắc chắn sẽ giống như nước với lửa.    

eyJpdiI6IlNzaXBKbEtQdG02Y2VUcE9zekphREE9PSIsInZhbHVlIjoiZzUwZ2tzeFltM3pWK3E3NmR5WUNSSG0wdU9VXC9IUVwvS0trK1B4UFJhZG5lK3E3cnMyek10RmZKMXBRUEs3WTFsIiwibWFjIjoiMTM2ZDQzNjhlMTRiMGVlOGYzODUxYTU3YjFhNGVhY2Y5MzQ3Y2FlYmZhZTM3NDVkMmVhY2EwOWU3ZTliOWNjOCJ9
eyJpdiI6InEzUXBIdW1JV2JoRTdCNGNRZXQzcnc9PSIsInZhbHVlIjoiVUpDaTgwV0o3bW1Xcm1LM01Mb3M0R0FGaTIzN3lydTFcLzgreGtPMzN2S09kTjdkXC9DaWo2WFwvazRsQVhaOEtWSVdpYUk5WEFEcThtdXBcL3dOUU9HXC9QZFNENlRUNStjYTJ4aFFHZzJnUzFIWTVoWmNEcnVGakxhdGxwMm1cL0ZiSEhBcm1HeERwXC9PdUhqelNTNVdaTmFCalQraGtZdlRxU0ZnVFNiYzNLQ2lxQUszcm93MlwvVEJjS3kwUFZRWDVkVUFBbUUzbG9JVkFmVWxKdTg3NVBpMU5GMjh5UGN3U0RZQlwvUm5CN1NVUlU3aUI3XC9jNHhxRDhJYWJ5eWZqdmR6aU53bkVWZkc4QVdWZEp2NGtTdFo1UlZXcUYxT3RuV1wvTDJQUFFZOW5TXC83TWpcL1NrWStWS1NsemFBeDF6SFNFNXdiejVsdVhvdlwvaFViYVpUaE1ObnhCcEtwdmc2RGFUXC9HNW1DOWVOUVdOUVlvNjNSZFRTTTVocDlEMEFWT1cyaGZCT0ZGQ29WK1hmSUFEMlF5b09tOStNdE9pemM0a2lWdHo1TXNqZTg0KzFXQT0iLCJtYWMiOiI3MDViYjU0N2QwOTc0YWU3ZjMwNTc3YWIwNGViYmJhMmViM2Y5ZTBiM2QwMTcwZDU5YmQzYjY4YjJhOWNiZmQwIn0=

Ads
';
Advertisement