Dương Khai nhanh chân đi vào, sau lưng hơn 30 người đi theo, tìm mấy cái bàn trống không rồi ngồi xuống.    

 

Mới vừa ngồi xuống, có một nữ tử uyển chuyển đi tới, đến bên người Dương Khai, bỗng che miệng kinh hô: "Dương đại ca?"    

 

Dương Khai giương mắt nhìn lên, khẽ cười nói: "La sư muội?"    

 

Nữ tử này chính là La Hải Y, nàng cũng là người số khổ, vốn ở trong Tinh Thị làm dẫn đường cho người ta, kiếm chút sinh hoạt, lúc trước khi Dương Khai đi đòi nợ, khi đó chưa quen cuộc sống nơi đây, mướn nàng, về sau tiến cử cho ba ̀chủ, lưu tại Đệ Nhất Khách Điếm.    

 

Bây giờ xem ra, thời gian qua nàng coi như không tệ, so với lần thứ nhất gặp, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt hơn nhiều, dường như bởi vì nhìn thấy Dương Khai, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy vẻ mừng rỡ.    

 

"Dương đại ca ngươi trở về rồi?" La Hải Y giống như vẫn còn không dám tin.    

 

"Ưm." Dương Khai cười híp mắt nói, nhìn y phục của nàng nói: "Bà  

 

chủ an bài ngươi làm tiểu nhị sao?"    

 

"Ừm." La Hải Y gật gật đầu, bỗng nhiên giống như là nhớ tới cái gì, "Dương đại ca ngươi chờ một chút, ta đi nói cho Bạch đại ca."    

 

Nói xong chạy vào trong phòng bếp.    

 

Một lát sau, lão Bạch cùng đầu bếp vội vã đi ra, bây giờ lão Bạch y nguyên cách ăn mặc tiểu nhị, bình thường khí tức không hiện, ai cũng nghĩ không ra tên này là ngũ phẩm Khai Thiên!    

 

Đầu bếp cũng vẫn mặc tạp dề, thân thể mập mạp lại nhanh nhẹn khó tin, trong tay dẫn theo một thanh đao mổ heo, đến trước mặt Dương Khai, từ trên xuống dưới quét hắn vài lần, cười hắc hắc nói: "Chờ một chút, ta đi làm chút đồ ăn ngon cho các ngươi."    

 

Bạch Thất thì ngồi xuống bên cạnh Dương Khai, cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử ngươi nghĩ thế nào lại chạy đến nơi này? Hư Không Địa không cần dể ý đến sao?"    

 

Dương Khai nói: "Cửu Trọng Thiên đại trận đã bố trí xong, bên kia tạm thời không cần lo lắng, ta tìm đến bà chủ hỏi ít chuyện."    

 

Bạch Thất ồ một tiếng: "Vậy ngươi chờ một chút, bà chu ̉đang tiếp một chuyện làm ăn, hẳn là rất nhanh sẽ xong."    

 

"Các ngươi thế nào?" Dương Khai hỏi.  

 

"Còn có thể thế nào? Như cũ." Bạch Thất cười ha hả, không tim không phổi.    

 

Nói chưa được vài câu, bên kia có người vỗ bàn nói: "Tiểu nhị, thịt rượu của lão tử sao còn chưa lên!"    

 

Bạch Thất vội vàng đứng lên nói: "Các ngươi ngồi đây, ban đêm lại tới tìm ngươi, ta phải đi chiêu đãi khách nhân." Nói rồi nhanh như chớp bận rộn đi.    

 

Bọn người Quách Tử Ngôn trừng lớn mắt, chưa bao giờ nghĩ tới, một vị ngũ phẩm Khai Thiên có thể cam tâm tình nguyện làm tiểu nhị như vậy, phải biết, lúc trước Đại đương gia Xích Tinh Triệu Bách Xuyên cũng mới ngũ phẩm mà thôi.    

 

Khách nhân vừa rồi kêu gào kia nếu biết tiểu nhị này là ngũ phẩm, không biết có không bị dọa tè ra quần không.    

 

Đợi một lát, La Hải Y cùng lão Bạch không ngừng lên thịt rượu, đám người một đường bôn ba đến tận đây, cũng là khẩu vị mở rộng, lập tức ăn no ăn nê.    

 

Lại chờ một lúc, có một phụ nhân cười mỉm từ trong trong nội đường đi tới, mấy tỳ nữ đi theo phía sau.    

 

Phụ nhân này hiển nhiên là đến Đệ Nhất Khách Điếm tìm hiểu tin tức, xem thần sắc, đoán chừng là được đáp án mình muốn, mới có  

 

thể mặt mày tỏa sáng. như vậy    

 

Phụ nhân đi không bao lâu, trong nội đường lại đi ra một nữ tử.    

 

Nàng vừa hiện thân, giữa thiên địa dường như cũng vì đó mà ảm đạm đi, trong hành lang, vô số đôi mắt đồng loạt chú mục qua, còn có không ít tiếng nuốt nước miếng.    

 

Phụ nhân vừa rồi tìm hiểu tin tức rời đi cũng không tầm thường, tư thái xinh đẹp, dung nhan vũ mị, đã để không ít nam nhân nhìn mà trợn tròn mắt, nhưng thời khắc bà chủ hiện thân, mọi người mới biết cái gì gọi là tuyệt thế vưu vật! Hai tướng so sánh ra, phụ nhân lúc trước kia ảm đạm phai mờ đi nhiều.    

 

Bà chủ có thể không phải xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có thể làm cho nam nhân động tâm nhất.    

 

Bà chủ nhẹ nhàng giúp gỡ chút tóc mai, đôi mắt đẹp quét qua, dừng lại trên người Dương Khai, rất nhanh dời mắt, cười mỉm xuyên thẳng qua hành lang, thỉnh thoảng lại cùng khách nhân nào đó nói mấy câu nói, lộ ra vẻ cực kỳ thân thiết.    

 

Dạo qua một vòng, bà chủ mới đến chỗ bọn người Dương Khai. Nguyệt Hà vội vàng đứng lên, uyển chuyển hành lễ: "Tỷ tỷ!"    

 

Ba ̀chu ̉khẽ cười duyên: "Một đường vất vả." Nói rồi, cu ̃ng không ngừng lại, tiến đến sát bên người Dương Khai, nhẹ đưa tay đặt trên  

 

vai hắn, lại chậm rãi rời đi.    

 

Dương Khai im lặng! Không biết bà chủ có ý gì.    

 

Để bọn người Nguyệt Hà lưu lại nơi này, hắn đứng dậy, đi theo bà chủ.    

 

Một lát sau, trước khuê phòng ba ̀chu ̉, Dương Khai nhẹ nhàng gõ cửa.    

eyJpdiI6IkNTaWcrbE56SXFJOXZub0UyeFMzZFE9PSIsInZhbHVlIjoibE1TcEpjSlJNb0haUnd6cHYrMmJ1MVRpdTNvYk8rYktEQkZDOGsrQ3VqOUVSV3p4Rk5HZTlrMnY2WEkxckZxbSIsIm1hYyI6IjU5MTg1Y2VjYTZiYjMzNjE4ZDhjNTZmOGRjNDk5NGUwMzkwZjAwOWM3OGY2NTZjNzU4ZmU0MjhiZjg5YzBiOWYifQ==
eyJpdiI6IjdEeWwzUkh3UGR1aVAzS244YXc4QkE9PSIsInZhbHVlIjoiSktPdFZKNG9ueEtsVFVlZ3JlWWpZeFZyR2NHXC9WTzllM0UwV1BrRXBqMWxFUnJxNlMxWTk0TlAxWjF1UHRlOWNFcGlldXpVdEJjRG0zdEFLeW90OEsrTW1mVjYxS2ZjWEJMdVhxQ0RnODh3cEdla2plY1k1S3N0cXg5SW9JZE9Tc0M3TW5hclJRcnNBUHZUeGZ0Mm84YXdLVXQ2NUtvcFJISjF5WEV1S0JhbHhUZ3p5MVI1Q1lwdjBBXC8zUWJkM2pqVFRTNzNIQmNQK2kycmRUZkMxMmNBdXlGV1wvNWwxUDNCaXlLeHNJNE01cDBCMHBkVHloRHM4OUdxMk9jT21EVWhhN1Z5NnZvekFkMUpHbmVqcDJQQjNmbkRsK0o5WHVEdmZ2Z2c2ZkZHM09nSlVJUkNaaGZ6dFJwVVhSTmRRR3giLCJtYWMiOiJmZmU4OGYwNmNiMjFlNjQ2ODBmZTdmN2RlNDQwM2FmNWU0ZGEyNjQ2NjkxYTZjZmYxOWM2NGIzYTM0YmI4YWIxIn0=

Quay đầu nhìn lại, Dương Khai kém chút phun máu mũi, bởi bà chủ đang nằm nghiêng trên giường thơm, một tay chống cằm, nhẹ nhắm mắt, tay kia nhẹ lay động quạt tròn. Đường cong linh lung uyển chuyển khắc sâu vào trong mắt, một đôi đùi trắng bóng dưới váy để cho người ta đầu váng mắt hoa, chân ngọc đẹp đẽ như thể đồ sứ hoàn mỹ nhất trên đời, hiện ra quang trạch mê người.

Ads
';
Advertisement