Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Oanh một tiếng, thân hình của Dương Khai có hơi lung lay một chút, giường nhỏ dưới mông chia năm xẻ bảy, biến thành bột mịn chỉ trong chớp mắt. Trong khi tên nam tử trung niên kia thì lại sắc mặt đại biến, ngửa mặt bay ngược về sau, miệng phun máu tươi giữa không trung.    

 

Lực lượng cuồng bạo do hai người giao thủ quét ra bốn phía, địa lao này căn bản là vô lực tiếp nhận, ầm ầm sụp đổ xuống.    

 

"Đi!" Dương Khai vòng tay ôm lấy vòng eo của Khúc Hoa Thường, sau đó thân hình nhanh chóng vọt lên phía trên.    

 

Phạm Vô Tâm đang chạy về phía địa lao, còn chưa kịp tới gần cửa vào địa lao thì liền nghe thấy một tiếng âm thanh kịch liệt vang lên từ phía dưới, ngay sau đó chính là động tĩnh khi có người giao thủ.    

 

Phạm Vô Tâm kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không để cho hắn kịp minh bạch, mặt đất liền bỗng nhiên vỡ ra, hai bóng người từ trong đó lách mình mà ra, đáp xuống ở nơi cách đó không xa.    

 

Quay đầu nhìn lại, Phạm Vô Tâm liền kinh ngạc vạn phần.    

 

Một nam một nữ này, không phải là hai vị khách đến từ thiên ngoại bị mình bắt về hay sao?Tại thời điểm bắt giữ bọn họ, nữ tử kia đã trọng thương hôn mê, tên nam tử kia còn bị mình gieo xuống Cố Nguyên Đinh, theo đạo lý mà nói, giờ phút này hắn căn bản là không có khả năng vận dụng bất kỳ lực lượng nào mới đúng. Thế nhưng bây giờ hắn lại đang khí thế bừng bừng, đế nguyên hung mãnh, nào có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào đâu?    

 

Rầm rầm rầm. . .  

 

Rầm rầm rầm. . .    

 

Dưới mặt đất lại có mấy bóng người thoát ra, ai nấy cũng đều đầu đầy bụi đất, trong đó có một người sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ma ́u.    

 

Phạm Vô Tâm kinh hô một tiếng: "Đàm trưởng lão!"    

 

Người nhìn có vẻ bị thương kia vậy mà lại là Đàm Lạc Hưng vừa mới nói chuyện với hắn. Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Phạm Vô Tâm liền biết rằng hắn hẳn là đã bị vị khách đến từ thiên ngoại kia đả thương.    

 

Phạm Vô Tâm không khỏi rùng mình. Hắn phi thường rõ ràng Đàm trưởng lão có thực lực như thế nào, phóng mắt khắp cả Định Phong thành, người có thể thắng được hắn không nhiều hơn năm đầu ngón tay. Hắn vừa mới nói chuyện với mình xong, sao lại có thể bị người ta đả thương nhanh như vậy được.    

 

Có thể làm được loại sự tình này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, thực lực của vị khách đến từ thiên ngoại kia mạnh đến cỡ nào?    

 

"Khụ khụ khụ!" Đàm Lạc Hưng ho nhẹ mấy ngụm, phun ra tụ huyết trong miệng, vừa khiếp đảm vừa hoảng sợ nhìn qua Dương Khai, quát lớn: "Người này không phải là khách đến từ thiên ngoại, mà là gian tế của Thương Lôi thành, đừng để cho hắn chạy thoát!"    

 

Sau khi hắn ra lệnh thì liền có một đám người chạy tới từ bốn phương tám hướng.    

 

Phạm Vô Tâm khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ sao hai người này lại có liên quan tới Thương Lôi thành? Chẳng lẽ mình trước đó đoán sai, bọn hắn căn bản không phải là khách đến từ thiên ngoại, mà là gian tế thật sự ư? Hắn không kịp nghĩ nhiều, nếu Đàm trưởng lão đã nói như thế, vậy khẳng định là có đạo lý của hắn, vì vậy Phạm Vô Tâm vội vàng tế ra một thanh trường kiếm, sau đó gia nhập vào trong vòng chiến.    

 

Dương Khai một tay nắm lấy eo của Khúc Hoa Thường, sắc mặt trầm xuống. Hắn nguyện ý bị bắt giữ ở chỗ này là bởi vì hắn thực sự cần tìm một địa phương an tĩnh để chữa thương. Ai ngờ bản thân còn chưa khôi phục thì lại bị người ta kêu đánh kêu giết, tâm tình của hắn tất nhiên là không thoải mái.  

 

tâm tình của hắn tất nhiên là không thoải mái.    

 

Tình trạng của hắn bây giờ mặc dù còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không suy yếu như trước đó nữa. Hắn không thể đảm bảo được việc mình có thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng bảy tám phần thì vẫn có thể.    

 

Cho nên mặc dù có không ít người chạy tới vây công, thế nhưng Dương Khai lại không hề e ngại một chút nào. Bất quá nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, nếu như thật sự đánh nhau thì cũng phiền phức.    

 

Lạnh nhạt nhìn về phía tên nam tử trung niên kia, Dương Khai nói: "Vị bằng hữu này, ngươi có phải hiểu lầm gì đó rồi hay không?"    

 

"Hiểu lầm?" Đàm Lạc Hưng ha ha cười khẽ một tiếng: "Dù ngươi có biến thành tro thì ta cũng nhận ra ngươi, làm gì có chuyện hiểu lầm? Thất thần ở đó làm gì, xông lên giết hắn cho ta!"    

 

Sau khi hắn ra lệnh, hơn mười đạo thân ảnh nhào về phía Dương Khai, sát chiêu thay nhau hiện lên, năng lượng tùy ý bộc phát.    

 

Dương Khai thấy thế thì cũng không dám lãnh đạm, đưa tay nắm lấy hư không, tế ra Thương Long Thương, quang hoa hiện lên, giống như có một đạo thương mang kinh hồn giáng thế.    

 

Đại Tự Tại Thương Thuật, Thương Tùy Tâm Động, Thương Được Tự Tại, Người Được Tự Tại.    

 

Xuy xuy xuy. . .    

 

Nương theo từng tiếng kêu thảm vang lên, mười mấy người nhào về phía Dương Khai nhao nhao lui ngược về sau, ai nấy cũng đều đổ máu, ngã nhào xuống đất.    

 

Đám người còn lại thấy thế thì đều thất kinh, gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại hùng hổ như thế. Đây quả thực là gian tế của Thương Lôi thành ư?    

eyJpdiI6InQ1WWNuajlBWHJjR1RlQ3pOOGRJN1E9PSIsInZhbHVlIjoiWDlPejdBaDA2K2lGYWliTWJWSlliY3V5YldXVlJrRjQ4cnFCVktySFdvUW45czFwTGtZV2lSdHhBUW5DTUJhNSIsIm1hYyI6IjVjY2E5NDg3NTZhZTBmNjMyZDM5NTU2ZDVhNDE0NWU5NTE4ZDM2Y2M3OWQ3NDU3MzcxYmQ4OWQ5ZjMwZGYxZWQifQ==
eyJpdiI6InU4M1MyWnBEZ1AxMnZFTm9FaGloT0E9PSIsInZhbHVlIjoiVFFCNjFPMGRxQUtsRWEzQkFSUjRQV1NyVGtBVjl0cUtlRG95clZWcitScFB1ajI1RE40aVdHR0RzQWlsRktzVE1cLzVaQTU3d1NNclU4c0dTTGFwcTRnNmc2YTIrOHZqRFowcDFhVmM2alNMZFZkRmpkMlwvcVpPNWx6a2c2a3p1UEdkSUlmRGlQaEVZRDRoOG05QnExcFJlQ09wVk1cL2xLTVFjRlRuOVd0aUhHMnJIK1wvRVQ0OHZqaFRJTncyKzhnQnRwRVhtYms3WGtlQWdQNTJRa3ZlSDlwMDJnRDZLMG9XVlB6V042aDBFSWtGSGh1YlZ0MHN1aVF4VzVRYzlvWDdDZ1pnaThOMk1nSWxlMUdvY3hZUXpSYUFJdVRpNHFSN2xpcm9uZHJmRTIxYkFcL0RxRVwvd3FGSEM0UUgwT2dRSW9PSzRuWWpadXFRTGRIRTcrQ283eGhHd0RoMWtLSU1mME9IYXF0MGxZcDVCQk5VY2FsY3d2TDFRNmVSODRwMTFxIiwibWFjIjoiYWE4MjliODM5MjhjZTdkOGU2ODQ0YWZhZTk0NWI2NTM3YjY4ZDhjODY0M2NkYTZkYjA4MmI3NDhmOGYwZmEwMCJ9

những nơi hắn đi qua xuất hiện tanh mưa máu.   

Ads
';
Advertisement