Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Phạm Vô Tâm nhìn mà ngây người, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý dội từ đầu xuống chân. Trước đó tại thời điểm hắn dẫn đội bắt giữ hai người này thì cũng không biết tên nam tử này có thực lực cao minh như vậy. Nếu như trước đó hắn thể hiện ra loại bản lãnh này thì đám người mình làm gì còn mạng để trở về cơ chứ?    

 

 

Bây giờ nghĩ lại, trước đó hắn hẳn là bị trọng thương, bây giờ đã hơi khôi phục lại rồi.    

 

"Phạm chấp sự cẩn thận!" Một tiếng kinh hô kéo tinh thần của Phạm Vô Tâm trở về, khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì liền sợ vỡ mật, chỉ thấy vị khách đến từ thiên ngoại kia đang trùng sát thẳng về phía mình, từng đạo bóng người bị hắn đánh bay ra ngoài, máu tươi vẩy ra giữa không trung, những tiếng kêu thảm    

 

vang lên từng trận.    

 

Phạm Vô Tâm vội vàng thu liễm tinh thần, ở lằn ranh sinh tử, hắn vừa run tay một cái thì liền xuất ra ngàn vạn kiếm mang chụp tới phía trước.    

 

Xuy xuy xuy, tiếng kiếm mang xé gió vang lên không dứt bên tai, thân ảnh của vị khách đến từ thiên ngoại kia đã bị kiếm mang bao trùm lấy.    

 

Đắc thủ rồi sao? Phạm Vô Tâm nhíu mày, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất an. Oanh. . .    

 

Đối phương phảng phất giống như một đầu Man Hoang cự thú xông ra từ trong dòng lũ lịch sử, khi kiếm mang phá toái, Phạm Vô Tâm chỉ thấy một thanh trường thương phá không mà đến!    

 

Xong! Phạm Vô Tâm có lòng tránh né, thế nhưng một thương này lại giống như che đậy hết tất cả quang minh trước mắt hắn, làm cho hắn căn bản là không có cách nào tránh đi được.    

 

Phải chết! Khi ý nghĩ này mới vừa hiển hiện, Phạm Vô Tâm liền cảm giác được một cơn đau dâng lên ở một nơi nào đó trên cơ thể, sau đó hắn chợt ngã nhào xuống đất.    

 

Một lát sau, hắn kinh ngạc phát hiện mình cũng chưa chết, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy  

 

Một lát sau, ngạc hiện chưa chết, đầu nhìn lại, thấy chỗ eo của mình có một vết thương xuyên qua thân thể, máu tươi chảy ròng!    

 

Thương thế như vậy, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, bởi vì nó tránh đi vị trí yếu hại.    

 

Vậy ma ̀lại không chết! Là đối phương thất thủ sao?    

 

Bên tai hắn vang lên từng trận kêu rên, khi giương mắt nhìn lên, Phạm Vô Tâm liền ngây ngốc một chút. Bởi vì những người bị vị khách đến từ thiên ngoại kia đánh ngã vừa rồi mặc dù đều bị thương, nhưng lại không có bất cứ người nào chết!    

 

Nhìn thấy cảnh này, Phạm Vô Tâm sao còn không rõ, đối phương cũng không phải là thất thủ, mà là lưu thủ! Hắn cũng không muốn giết người, bất quá chỉ là đang phản kích mà thôi.    

 

Lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những võ giả của Định Phong thành liên tục bao vây lấy vị khách đến từ thiên ngoại kia, nhưng căn bản là không có người có thể ngăn cản được hắn. Những nơi hắn đi qua, võ giả của Định Phong thành giống như là rơm rạ trong cơn cuồng phong, liên miên liên miên ngã xuống.    

 

Đây còn là người nữa sao? Sắc mặt của Phạm Vô Tâm ngốc trệ đi!    

 

"Giết hắn cho ta!" Đàm Lạc Hưng sắc mặt dữ tợn gầm thét, mau chóng bay về phía Dương Khai.    

 

Sau khi đơn giản xử lý vết thương một chút, Phạm Vô Tâm cũng vội vàng đuổi theo. Không thể nào làm khác được, người là do hắn bắt trở về, không đuổi cũng không được. Mặc dù đối phương cũng có ý lưu thủ, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương tạo thành rối loạn lớn như vậy trong Định Phong thành.    

 

Dương Khai đề thương tung hoành, liên chiến trong thành, một đầu nổi nóng, vô duyên vô cớ bị người ta vây công thực sự không phải là trải nghiệm mỹ diệu gì. Mặc dù hẳn cảm thấy trong này có gì đó hiểu lầm, nhưng hắn hoàn toàn không biết nên đi giải thích với ai, cũng chỉ có thể một đường đi một đường đánh như thế này. Hắn vốn muốn tìm đường rời khỏi thành trì này, ai ngờ lại hoàn toàn tìm không thấy đường rời khỏi thành trì này, ai ngờ lại hoàn toàn tìm không    

 

Thành trì này có trận pháp thủ hộ, nếu như không ra khỏi đại trận, căn bản là không thể nào rời đi được.    

 

Hắn không hạ tử thủ với võ giả ở nơi này là vì hai bên cũng không có thâm cừu đại hận, không giết người thì còn có chỗ để làm hòa, nếu như giết người thì chỉ còn cách huyết chiến tới chết.    

 

Cũng may sau khi trải nghiệm công kích điên cuồng của hắn, võ giả nơi đây cũng đều biết được bản lãnh của hắn, không có người nào dám tùy tiện tới gần hắn nữa. Chỉ có điều mặc kệ hắn đi tới chỗ nào thì cũng đều có một đám người đứng ở xa xa bao vây lấy hắn, ai nấy cũng đều khẩn trương nuốt nước miếng, khuôn mặt đầy vẻ kinh dị.    

eyJpdiI6Im1NNkhIOCtFWlJBY1FocVpNN3dcLzZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZqclR2UTAyR3lVWmVHXC9ubmtJYXo3RFNcL3ZGNE41MWZtS2VGc2Era3FuYktEbHd4VXBPOHgrVUtwUGVvZElKcyIsIm1hYyI6IjZlNGNiNzZkYTYxMzhlMWM5MWZhNTliYzAxM2NmNzJkZWZiYzk5NjVlYzY5OWM0ZWZlYzRjYmJjM2QzZGJiZTYifQ==
eyJpdiI6IktONTF0R0ZiWGhHWThoT1VLOU9kVFE9PSIsInZhbHVlIjoiS2kxOStcL0R6NUdyTnFqcUtGbitcL0JcL0xjSEZqNFRTVlRrbXBaN1U2cDcrbk5KQzJRR3dUa0xPN0tJMnpRblwvSEJRY1RPckwwRHkwWWU4NHZtQmxDM3FVYWRvXC9YNGZkQU5WNkN3TGZtekpQblY2QUFWVHV0c0YxMGMyVG5WNU1mV2NxcVUzR0o4UHlRbXpXUWIxVDJRbnNNOHp5ZWpuRGxSNmNGVVl3SEZ2VlYzQlh0RFlUaW5CcmQxckVkQ0EzN01cL0paQTRLajF4Z29VSFV4Mko1T2tRTG1Zbko0ejVhb2RnczlVQlI3azV3eGVyK0ROcjhmakJXZ3RLSG9pdkZiSlhIb3FZK2lKdWNNcVhmYWdVK0JCUkJOKzhERFV1R0R1aHluQUJRUTgzdUNsaERja2ljMzVNcWxRV3hIem15K1BsN1VsRzIzRStnVVJGN3ArWVJvZjcreWlCbndja1J2TEp2dGJ3NEZ0MlpkKzJNaFwvV2gxNVZjeDViWkNYXC9xcFFlaURsNmJGR1lDZm1Od3FjUVZubmRZdEFGVW1CVnp6MWlrNDFYeFNuZEx3OXdyeEVmR21XZkxzT2tJRStXUDBld2N3cWhLVHQ1dzVnUU1ub2c2WnFBZHBtdGV3TEU1dTIwQmZScVBmdGIrdWE0MW9ab3lHTDJqc05aak9lY3RHOThraEFWZDh5K2I5aHJLdkdCTGdHSkpBeU9LZTRTcm1uWUVPQlBvVWRPODM2QnBlMWlDTGZEZ0s4R1R6cElwaWpwclVBamlVRVRWNUtQVkgzWndHMVU5TUE3WDBcL2dZVUxwRVZrUWFOTUJTMytBbkEydkl3bFhNVSs1YkladlE0Uk5TMkM0M0lLblwvbHg2T2ZPSWJqQmdBdGt0aVhYeUtIYkh0MXpOd3VJQnlaNHFXT1ZGalRiZDhzdDVENFAybld6c1JzQ0ZPQW5Uc01YdXQ2eGFBZlVyN2F5aTI0dzAxNFwvOFpsOHBmUjdtMmhGVnVqbUR6eDlqdFNKNDByTUtxN0giLCJtYWMiOiJlMDhjOTI3OTNiYjBlODQ3ZGY2NWNmNjU4ZWZkMDg4OWM3MWY4NDViZGExYTJkMzZhNzJiZDZjYTBjZjY2MjQxIn0=

Ads
';
Advertisement