Định Phong thành đã biến thành một mảnh rối loạn. Lấy Dương Khai làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số võ giả bao vây lấy hắn, chỉ có điều sắc mặt của những võ giả này phần lớn đều có vẻ tâm thần bất định, khẩn trương nuốt nước miếng, khi thấy Dương Khai di động thì cũng cấp tốc di động, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hơn mười trượng với hắn.
Dương Khai mang theo Khúc Hoa Thường đi tới đi lui trong thành, tìm gần nửa canh giờ cũng không thể tìm ra cửa ngõ đại trận của thành trì này ở đâu.
Kiên nhẫn dần hết, hắn đưa tay nhiếp một cái, Không Gian Pháp Tắc lan tràn ra, một tên thanh niên đã bị hắn giữ ở trên tay.
Tên thanh niên kia lúc đầu đứng cách xa Dương Khai chừng 50 trượng, khi hắn còn không kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì thì liền cảm thấy cần cổ của mình căng thẳng một trận,
khi giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai đang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình.
Hắn hét to một tiếng, theo bản năng muốn làm ra phản kích, ai ngờ lại có một cỗ lực lượng khoáng đạt từ trong lòng bàn tay của đối phương xông vào trong cơ thể của hắn, làm cho hắn căn bản là không thể thôi động được bất kỳ lực lượng nào.
"Lối ra của tòa thành này ở đâu?" Dương Khai trầm giọng hỏi.
Tên thanh niên kia sắc mặt trắng bệch, dùng sức nuốt nước miếng, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự cùng giãy dụa. Sau đó hắn rất nhanh liền nhắm mắt lại, cắn răng, bộ dạng giống như muốn đánh muốn giết muốn làm gì cũng được.
"Có can đảm!" Dương Khai hừ lạnh, hơi tăng thêm lực đạo trên tay, uy hiếp nói: "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, lối ra ở đâu, nếu không nói thì liền giết ngươi!"
Tên thanh niên kia cắn chặt hàm răng, mặc dù hắn sợ hãi muốn chết, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Dương Khai quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy những đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, lấp lóe thần sắc vừa kinh vừa sợ, phảng phất như hắn là một tên đại ác nhân tội ác tày trời nào vậy.
Dương Khai giận quá hóa cười, nhấc người đang cầm trong tay lên
cao cao, gằn giọng nói: "Mở ra đại trận của tòa thành này, để cho ta ra ngoài! Nếu không ta sẽ giết sạch tòa thành này, một tên cũng không để lại!"
Không có người nào đáp lời hắn, mặc dù Dương Khai nói như vậy làm cho sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên đại biến, thế nhưng lại không có ai trả lời câu hỏi của hắn. Từ đó có thể nhìn ra, thành trì này mặc dù không lớn, người cũng không nhiều, nhưng lại rất đồng lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, Huyết Yêu Động Thiên này nguy cơ trùng trùng, thổ dân nơi đây nếu như không đồng lòng thì sẽ rất khó sống sót trong loại địa phương này.
"Sư đệ, muốn đại khai sát giới sao?" Khúc Hoa Thường nhỏ giọng hỏi.
"Sư tỷ an tâm chớ vội, theo sát ta là được."
"Tốt!" Khúc Hoa Thường trịnh trọng gật đầu, chăm chú dựa sát vào người Dương Khai.
Dương Khai quay đầu, ánh mắt nhìn về phía tên nam tử trung niên trước đó xuất thủ với hắn. Người này được người ta gọi là Đàm trưởng lão, hẳn là có chút địa vị trong tòa thành này, mình có lẽ sẽ có thể nghe ngóng được vị trí của môn hộ đại trận từ trên người
hắn.
Thấy Dương Khai nhìn về phía mình, Đàm Lạc Hưng kia liền biến sắc, vô thức lui về phía sau mấy bước. Hắn cũng biết rõ sự cường đại Dương Khai, vừa rồi bọn hắn giao thủ một chưởng trong địa lao, kết quả hắn suýt chút nữa bị người ta đánh chết, đó căn bản không phải là người mà hắn có thể chống lại. Vừa rồi dốc hết lực lượng của cả Định Phong thành cũng ngăn không được người này, Đàm Lạc Hưng vô cùng hoài nghi nếu như hắn thật sự muốn đồ thành, vậy thì Định Phong thành có thể chống đỡ được hay không.
Đúng vào lúc này, một bóng người cấp tốc chạy tới, đáp xuống trước mặt Dương, biến thành bộ dạng của một thiếu nữ. Thiếu nữ kia có tuổi tác không lớn lắm, cách ăn mặc giống giác tỳ nữ, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, dung mạo hoạt bát thanh thuần.
Nhìn thấy thế cục trong thành, khuôn mặt của thiếu nữ kia tràn đầy kinh ngạc. Đôi mắt đẹp của nàng ta dừng lại trên người Dương Khai, liếc hắn từ trên xuống dưới mấy cái, giống như muốn nhìn thấu Dương Khai vậy.
"Tĩnh cô nương cẩn thận, người này. . ." Phạm Vô Tâm hô to, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi mới trầm giọng nói: "Sâu không lường được!"
Vị Tĩnh cô nương kia khẽ gật đầu, uyển chuyển thi lễ với Dương Khai một cái, ôn nhu nói: "Tiểu tỳ bái kiến vị tiên sinh này!"
"Có gì chỉ giáo?" Dương Khai liếc mắt nhìn lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất