Trong phòng riêng, Lý Long, Lý Mặc chuẩn bị rượu ngon nổi tiếng.
Ba người Lâm Thiết Hàn, Lâm Nguyệt và Từ Linhai thì vô cùng căng thẳng.
Dù sao người tới cũng là ông chủ của tập đoàn Tứ Hải.
Đó là nhân vật rất ghê gớm đấy.
Người bình thường ngay cả việc gặp mặt ông ta còn không được chứ đừng nói tới việc cùng uống rượu.
Nếu thật sự có chút giao tình với ông ta thì nhà họ Lâm lại chẳng bám vội!
Nghĩ tới đây, trong lòng mấy người vô cùng kích động.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt bọn họ tươi hẳn lên.
“Tới rồi!”
Lý Long vui vẻ đi tới, chuẩn bị nghênh đón.
Vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Trần Tứ Hải mặc vest màu đen dẫn người đi vào. “Giám đốc Triệu à?”
Anh ta vội vàng cúi người, vẻ mặt xu nịnh.
Nhưng Trần Tứ Hải không thèm để ý tới anh ta mà là đi vào phòng riêng.
Lý Mặc cách đó không xa thấy Trần Tứ Hải thì biến sắc mặt
Ông ta đứng bật dậy như lò xo, sắc mặt trở nên rất khó nhìn,
“Tổng... Tổng giám đốc Trần!”
Tuy ông ta không có điện thoại của Trần Tứ Hải nhưng ông ta biết Trần Tứ Hải.
“Sao... Sao ông lại tới đây?”
Trong lòng Lý Mặc vô cùng chấn động.
Ông ta bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước đó của mình.
Mồ hôi lạnh nhất thời chảy ròng ròng!!!
Chẳng lẽ...
Cuộc điện thoại đó là thật?
Với suy nghĩ ấy, đồng tử Lý Mặc co lại, cơn sợ hãi trào ra từ trong lòng.
Cả người ông ta run rẩy, hai chân không khỏi loạng choạng.
Bằng không, trên thế giới này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
“Ông chính là Lý Mặc!”
Ánh mắt Trần Tứ Hải như điện, mở miệng trước.
“Là... là tôi... Tổng... Tổng giám đốc Trần, sao... sao ông lại tới đây?"
Lý Mặc nói năng không lưu loát nổi nữa mà lắp ba lắp bắp.
Lý Long ở bên cạnh thấy kỳ lạ.
Không phải người tới là giám đốc Triệu à?
Sao lại là Trần Tứ Hải, ông chủ của tập đoàn Tứ Hải?
Nhưng dù là ai thì cũng là nhân vật lớn đáng để anh ta nịnh bợ.
Anh ta vội vã rót một ly rượu, đi tới cung kinh nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi là Lý Long, lần đầu gặp mặt, xin được quan tâm nhiều hơn!”
Dứt lời, anh ta bưng ly rượu đi qua.
Nhưng!
Ánh mắt Trần Tứ Hải lạnh buốt, còn chưa đợi ông ta nói gì.
Vệ sĩ sau lưng ông ta đã hất văng ly rượu đi, sau đó đạp Lý Long nằm ra đất.
Vệ sĩ lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì mà có tư cách uống rượu cùng tổng giám đốc Trần?”
Lý Long nằm trên đất, sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm ngơ ngác.
“Vừa rồi người nhận điện thoại của tôi là ông?”
Giọng Trần Tứ Hải rất trầm, đôi mắt đáng sợ như có thể nuốt hết thảy.
Sau khi Lý Mặc nghe xong thì trong lòng chấn động, nhất thời trở nên hoảng hốt!
Phịch!
Không chút do dự!
Ông ta quỳ xuống trước mặt Trần Tứ Hải!
Cho tới lúc này, ông ta mới hoàn toàn chắc chắn người vừa rồi gọi điện cho ông ta là tổng giám đốc Trần!
“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi!”
“Tôi thật sự biết sai rồi, tôi không biết đó là ông mà!”
“Nếu tôi biết đó là ông, cho dù cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đắc tội ông!”
“Xin ông tha cho tôi, tha cho tôi lần này đi!”
Lý Mặc nằm bò trên đất, không ngừng dập đầu, vẻ mặt cầu xin.
Ánh mắt Trần Tứ Hải lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì người mắng tôi tên khốn là ông nhỉ?”
“Không phải ông bảo tôi tới tìm ông sao?”
“Bây giờ tôi đứng trước mặt ông, ông giết chết tôi đi!”
Giọng nói Trần Tứ Hải vang dội như sấm rền!
Trước đây Trần Tứ Hải là quân nhân!
Hơn nữa còn là quân quan có quân hàm đại úy!
Tuy bây giờ làm thương nhân nhưng sát khí và uy nghiêm trên người không hề giảm sút!
Cảm nhận được sự uy nghiêm như núi.
Lý Mặc bị dọa sợ ướt hết cả quần.
Ông ta tè ra quần rồi.
“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, xin ông tha cho tôi lần này, chỉ lầnng này thôi, tôi dập đầu lạy ông!!”
Lý Mặc quỳ trên đất không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ra từ trên trán.
Lý Long bên cạnh cùng mấy người nhà họ Lâm đều trố mắt ra.
Đây chính là tới tìm Lý Mặc tính sổ mà!
Bọn họ bỗngme nhớ lại cuộc điện thoại Tần Duy gọi trước đó.
Chẳng lẽ tên vô dụng Tần Duy kia thực sự quen biết Trần Tứ Hải?
Phải biết đây là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tứ Hải đấy.
“Đắc tội tôi, tôi có thể tha cho ông, nhưng đắc tội cậu Tần, ông chết vạn lần không hết tội!”
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Tứ Hải lóe lên sát ý.
“Cậu Tần?”
Trong chớp mắt, Lý Mặc bỗng nhớ tới Tần Duy, lúc này mới biết tổng giám đốc Trần ra mặt thay Tần Duy.
Ngay cả Trần Tứ Hải cũng xưng là cậu Tần
Người này phải đáng sợ nhường nào!
Vậy...
Vừa nghĩ tới đây, ông ta nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi cậu Tần, cầu xin cậu ấy tha thứ!”
Ông ta rên rỉ đứng dậy rồi lao ra khỏi phòng riêng, tới một phòng riêng khác.
Trongec phòng riêng kia.
Tần Duy đang uống rượu với Quách Phàm.
Lúc này, Lý Mặc mang vẻ chật vật vội vã xông vào.
“Ông muốn làm gì!”
Sắc mặt Quách Phàm trầm xuống.
Ngay sau đó, Lý Mặc quỳ bịch xuống trước mặt Tần Duy.
“Cậu Tần, tôi sai rồi!”
“Xin cậu tha thứ cho tôi, tôi sai rồi!”
“Tôi nghe cậu hết, bây giờ sẽ hủy bỏ hợp đồng với tên khốn Lý Long kia!”
“Từ nay về sau, tôi và nhà họ Lý không còn quan hệ gì nữa!”
Dứt lời, ông ta không ngừng dập đầu với Tần Duy.
Vẻ mặt vô cùng hối hận.
Quách Phàm thấy cảnh này thì đờ ra.
Thế mà lại bị Tần Duy nói trúng rồi.
Lý Mặc thật sự tới cầu xinh anh Duy.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Quách Phàm vẫn chưa hiểu ra.
Trần Tứ Hải cũng vào phòng riêng ngay sau đó.
Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long, vợ chồng Lâm Thiết Hàn cũng bị người ta đưa vào.
Thấy Tần Duy, sắc mặt mấy người kia xanh lét!
Bọn họ có nằm mơ cũng chẳng ngờ Tần Duy lại quen biết Trần Tứ Hải!
Xong đời rồi!
Tất cả tiêu đời rồi!
Lý Mặc đã rớt đài, hợp đồng trị giá gần nghìn tỷ đồng của họ chắc chắn sẽ tan tành!
Nghĩ tới đây, Lý Long đau lòng không thôi!
Vì dự án này mà anh ta đã bỏ ra biết bao tâm huyết!
Bỏ ra biết bao vốn liếng!
Thế mà giờ hủy hết cả rồi!
Hủy ở trong tay của Tần Duy!
Lâm Thiết Hàn cũng vô cùng đau lòng!
Ông ta cũng đầu tư hơn ba trăm tỷ vào đấy!
Đây chính là toàn bộ gia sản của nhà họ Lâm!
Số tiền này lỗ thì cả nhà họ Lâm sẽ rơi xuống vực sâu ngàn trượng!
Từ Linh càng hối hận không thôi!
Trước đó nếu bà ta không tỏ ra đắc ý trước mặt Tần Duy thì tất cả đã không xảy ra!
Lúc đó bà ta không nên lắm mồm!
Từ Linh hận đến mức muốn tát mình mấy cái.
“Duy Nhi.”
Trần Tứ Hải đi tới trước mặt Tần Duy, nói: “Mấy người này chú đã dẫn tới cho cháu rồi, cháu muốn xử lý thế nào?”
Tần Duy cười nhìn đám người Lý Long, Lâm Nguyệt Nguyệt.
Bọn họ cũng đang nhìn Tần Duy, sắc mặt vô cùng phức tạp!
Có thù hận, có không cam lòng, có phẫn nộ, càng nhiều hơn là nghi hoặc!
Bọn họ không hiểu!
Tại sao Tần Duy lại quen Trần Tứ Hải!
Tên phế vật này!
Ánh mắt Tần Duy đầy vẻ trêu chọc, lộ ra ý cười chế nhạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất