Lời nói của Dương Diệu Bình cực kỳ vang dội, toàn bộ người trong phòng họp đều nghe rõ ràng.
Ánh mắt mọi người nhà họ Dương đều nhìn về phía Dương Nhã Tinh.
Người nào người nấy đều nghị luận sôi nổi, lời nói ác ý hướng về phía cô.
"Dương Nhã Tinh, tôi có nói sai không!"
Dương Diệu Bình chỉ vào Dương Nhã Tinh, lạnh giọng nói.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh khó coi, trầm giọng nói: "Dương Diệu Bình, cậu bớt thêm mắm dặm muối với tôi đi, chuyện của tôi vẫn chưa tới phiên cậu nhúng tay vào đâu!" Dương Diệu Bình lại cười phá lên: "Dương Nhã Tinh, bây giờ cô tổn hại đến thể diện và lợi ích của nhà họ Dương, cô còn cảm thấy đây là chuyện của một mình cô sao?" "Đúng vậy, Dương Nhã Tinh, cô nhất định phải chia tay với tên phế vật kia! Nếu không mặt mũi nhà họ Dương sẽ bị cô làm mất sạch!"
"Đúng vậy, Dương Nhã Tinh, tôi nghĩ mãi không ra, bình thường nhìn cô rất thông minh, hiện tại sao đầu óc lại ngu xuẩn như vậy chứ, cô chướng mắt công tử nhà họ Tiết nhưng lại coi trọng một tên phế vật!"
"Hơn nữa còn là kết hôn lần hai, bình thường sao lại không biết khẩu vị của em nặng như vậy?"
Những người cùng cấp bậc với Dương Nhã Tinh đều lạnh lùng châm chọc.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng ngày càng khó coi.
Ngay sau đó, ánh mắt cô nhìn về phía Dương Thiệu Sơn.
Cô hy vọng Dương Thiệu Sơn ông nội luôn yêu thương cô có thể đứng về phía cô.
Nhưng Dương Thiệu Sơn lại nhíu mày, mở miệng nói: "Nhã Tinh, chuyện khác ông đều có thể dung túng cháu, nhưng chuyện hôm nay, cháu nghe ông một lần được không?" Vẻ mặt Dương Nhã Tinh không khỏi thê lương: "Ông nội, quyết định của ông là gì?"
"Chia tay với Tần Duy đi, ông nói rồi, cậu ta không xứng"
"Về phần Tiết Hải Sâm, ông biết cháu không thích hắn, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng"
"Chờ hai người đính hôn rồi, thật sự sống chung với nhau thì đương nhiên sẽ sinh ra tình cảm thôi"
Dương Thiệu Sơn nói.
"Dương Nhã Tinh cháu có nghe thấy không, ông nội đã lên tiếng rồi đấy!"
"Cháu mau bỏ tên Tần Duy phế vật đi, thành thật làm mợ chủ Hồ của cháu chẳng lẽ không tốt sao?"
Dương Thành Bắc trầm giọng nói.
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng thêm thê lương.
Coi như cô đã hiểu rõ, ở trước mặt lợi ích gia tộc.
Cho dù là ông nội yêu thương mình nhất cũng có thể nhẫn tâm hy sinh cô.
Nước mắt lạnh như băng từ khóe mắt chảy xuống.
Cô ngẩng đầu lên hô to: "Không, tôi sẽ không đồng ý với các người, tôi lại càng không gả cho Tiết Hải Sâm!"
"Các người không thể làm chủ hôn nhân của tôi được!"
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh đầy cự tuyệt.
Dương Đình Lâm cả giận quát: "Khốn kiếp, chẳng lẽ con còn không rõ tình cảnh hiện tại của nhà họ Dương chúng ta sao? Không có nhà họ Tiết đầu tư, toàn bộ tiền tốn của gia tộc đều sẽ đi tong!"
"Tổ rớt trứng cũng chẳng còn, đến lúc đó con cho rằng con có thể chỉ lo cho thân mình sao?"
"Ba nói cho con biết, trong vòng ba ngày, ba sẽ để nhà họ Tiết tới cửa cầu hôn!"
"Nếu con còn ngỗ nghịch, Dương Đình Lâm ta sẽ không có đứa con gái như con!"
"Ông nội!"
Dương Nhã Tinh bất lực nhìn về phía Dương Thiệu Sơn.
Dương Thiệu Sơn lắc đầu, thở dài nói: "Nhã Tinh, cháu cứ nghe lời ba cháu đi, chúng ta làm trưởng bối sẽ không hại cháu đâu" "Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy, tan họp đi"
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn có chút không đành lòng, nhưng ông vẫn đưa ra lựa chọn của mình.
Trước sự tồn tại của gia tộc, tất cả hy sinh đều đáng giá.
Nói xong lời này, Dương Thiệu Sơn dẫn đầu rời đi.
Những người khác trong gia tộc họ Dương đều rời khỏi phòng họp.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh cực kỳ buồn bã.
Trước kia ông nội vẫn luôn nghe theo cô, cho nên cô vẫn luôn không lo lắng mình sẽ thật sự gả đi!
Nhưng tới bây giờ, trái tim cô đã hoàn toàn băng giá!
Thì ra trước mặt lợi ích gia tộc, tất cả đều có thể hy sinh!
"Dương Nhã Tinh, chị nhận mệnh đi, chỉ cần trên người chị còn chảy máu nhà họ Dương thì chị sẽ không thay đổi được gì đâu!"
"Lợi ích gia tộc lớn hơn trời!"
"Về sau chị cứ lo mà làm thiếu phu nhân nhà họ Tiết của chị đi!"
Dương Diệu Bình cười lạnh với Dương Nhã Tinh, sau đó cười ha hả rời khỏi phòng họp.
Đến đêm!
Quán bar!
Dương Nhã Tinh ngồi một mình ở quầy bar.
Trước bàn cô bày một loạt những chai rượu tây.
Một số chai đã trống rỗng.
Hai má cô đỏ bừng, hiển nhiên đã uống không ít.
"Tôi không thèm gả đi!"
"Tôi không thèm nghe các người đâu!"
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh say khướt, nói xong lại uống thêm một ngụm.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một số điện thoại.
Phía trên ghi chú rõ ràng là chú cả.
Tút tút tút!
Cô bấm số điện thoại này.
Tần Duy vừa tắm xong, điện thoại di động vang lên, là Dương Nhã Tinh gọi tới.
"Nhã Tinh, có chuyện gì vậy?" Tần Duy nói.
"Chú cả... Tôi... Tôi nhớ anh, anh tới bầu bạn với tôi... Uống rượu đi!"
Dương Nhã Tinh lắp bắp, thanh âm đứt quãng từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nghe giọng nói này, Tần Duy mơ hồ.
Chú cả?
Cái quái gì thế này?
"Cô đang uống rượu ở đâu? Mấy người? Uống bao lâu rồi?"
Tần Duy nhíu mày hỏi.
"Tôi ở quán bar Tình Nhân, chỉ có một mình tôi, tôi uống... uống... tôi cũng không biết mình uống bao nhiêu nữa, tóm lại là rất nhiều, rất nhiều.."
Tần Duy nhíu mày càng chặt hơn.
"Cô cứ ở đó chờ tôi, tôi lập tức qua ngay!"
"Ừm... Chú cả, hôm nay tâm tình tôi không tốt, anh đã nói là muốn uống rượu với tôi, không thể gạt tôi đâu đấy...
Nói xong bèn cúp điện thoại.
Tần Duy vội vàng cất điện thoại di động đi, gọi một chiếc xe đi tới quán bar Tình Nhân.
Dương Nhã Tinh một thân một mình ngồi ở quán bar uống rượu.
Đối với một nữ sinh mà nói, như vậy quá đỗi nguy hiểm!
Trong quán bar.
Dương Nhã Tinh không ngừng uống rượu, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Cách đó không xa, có một bàn đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt bọn họ vẫn luôn nhìn về phía Dương Nhã Tinh.
"Đại ca, anh mau nhìn kìa, người phụ nữ kia uống say rồi, hiện tại có thể xuống tay!"
Một người tóc đỏ nói với một người đàn ông tóc xanh.
Ánh mắt tóc xanh nhìn chằm chằm Dương Nhã Tinh, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Mẹ nó người phụ nữ này thật xinh đẹp, ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy mà chưa từng gặp được loại này cực phẩm như thế này!"
Tên tóc xanh liếm liếm môi.
"Bọn mày chờ ở đây, tao đi thử trước."
Tên đàn ông tóc xanh cầm một ly rượu đỏ đi tới.
"Mỹ nữ à, anh thấy em ngồi một mình ở chỗ này uống rượu, thất tình sao?"
"Nếu như em không chê, có thể mời anh uống một ly không?"
Tóc xanh ngồi bên cạnh Dương Nhã Tinh cười nói.
Mắt Dương Nhã Tinh mờ mịt, gò má cô ửng đỏ, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
"Anh cũng không phải chú cả, tôi không thèm uống với anh đâu!"
Dương Nhã Tinh dùng sức đẩy người đàn ông tóc xanh ra.
Tên tóc xanh lại nở nụ cười: "Thì ra chị bé lại thích chú cả à"
Hắn ta nói xong, một tay đã đặt lên eo của Dương Nhã Tinh. "Chú cả có gì vui, chơi với anh bé mới thú vị"
Tên tóc xanh tươi cười với vẻ mặt bỉ ổi.
"Cút!"
Dương Nhã Tinh há miệng, cắn mạnh vào cánh tay người đàn ông tóc xanh kia.
"A!"
Hắn ta nói xong bèn dùng sức nắm cằm Dương Nhã Tinh, ấn cô lên sô pha, mặt đầy lửa giận nói: "Cắn à, cô mẹ nó còn cắn à!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất