Sắc mặt tên đàn ông tóc xanh dữ tợn, hiển nhiên đã có chút thẹn quá hóa giận. 

Hắn ta không ngờ Dương Nhã Tinh còn dám cắn hắn ta. 

"Thả tôi ra! Tên khốn kiếp!" 

"Anh muốn làm gì!" 

"Cứu mạng!" 

Dương Nhã Tinh mặc dù uống say nhưng vẫn còn lý trí, cô biết mình đã đụng phải sắc lang! 

"Cô kêu đi, ở chỗ này cho dù cô có kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi!" 

Tên tóc xanh nhe răng cười, đưa tay muốn ôm Dương Nhã Tinh đi. 

Nhưng Dương Nhã Tinh cực lực giãy dụa dụa, chỉ chốc lát sau, trên tay tên đàn ông tóc xanh đã bị cào rách vài lỗ. 

"Mẹ nó, còn rất dữ dội đó, chờ lên trên giường rồi hi vọng cô còn có thể bảo trì như thế!" 

Tên tóc xanh châm biếm một tiếng, bắt lấy hai tay Dương Nhã Tinh chuẩn bị gọi tay sai tới! "Dừng tay!" 

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên! 

Tên đàn ông tóc xanh vô thức quay đầu lại. 

Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy một nắm đấm từ nhỏ biến thành lớn mà đến 

Loảng xoảng! 

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm đã nện vào đầu hắn ta 

Á! 

Hắn ta hét thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra sau, máu mũi chảy ròng ròng. 

Người chạy tới chính là Tần Duy. 

Mới vừa đi vào quán bar là anh đã thấy được một màn này. 

Đầu óc Tần Duy trong nháy mắt đã nổ tung, anh xông lên không chút do dự! 

"Nhã Tinh, Nhã Tinh, cô không sao chứ" 

Tần Duy đánh bay tên tóc xanh bằng một quyền rồi đỡ Dương Nhã Tinh dậy. 

"Chú cả!" 

Nhìn thấy Tần Duy, Dương Nhã Tinh mừng rỡ. 

Vẻ mặt cô vui sướng ôm lấy Tần Duy. 

"Mùi rượu thật nồng quá, cô đã uống bao nhiêu rồi?" 

Tần Duy nhíu mày, trầm giọng nói. 

Ở không xa! 

Tên tóc xanh giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên. 

Vẻ mặt hắn ta oán độc! 

Mấy tay sai của hắn ta cũng đều đi tới bên cạnh hắn ta. 

"Con mẹ nó, dám đánh ông đây, con mẹ nó mày chán sống rồi à!" 

Vẻ mặt tóc xanh dữ tợn, cầm một chai bia chỉ vào Tần Duy với vẻ mặt đầy lửa giận. 

Tần Duy cũng lạnh lùng nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo! 

"Chú cả, hắn ta bắt nạt tôi, chú giúp tôi giáo huấn bọn chúng đi!" 

Trong đôi mắt say nhập nhèm của Dương Nhã Tinh đầy phẫn nộ, chỉ vào tên tóc xanh nói. 

"Cô ngồi yên đây đừng nhúc nhích" 

Nói xong câu đó, Tần Duy bèn đứng lên. 

Ánh mắt anh lạnh như băng đi về phía mấy tên tóc xanh. 

"Cho bọn bây một cơ hội, trong vòng ba giây rời khỏi nơi này, bằng không tao sẽ không khách khí với bọn bây đâu!" 

Giọng nói Tần Duy lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, trầm giọng cảnh cáo. 

"Đệt!" 

"Giết chết hắn cho tao!" 

Tóc xanh ra lệnh! 

Mấy tay sai của hắn ta, người thì lấy chai bia, người thì lấy băng ghế, lấy gậy! 

Vẻ mặt hung tợn vọt về phía Tần Duy! 

Sắc mặt Tần Duy tỏa ra sự lạnh lẽo, anh bước về phía trước một bước. 

Đột nhiên đạp ra một cước. 

Binh. 

Một tên đàn ông bị anh đá một cước trúng ngực, thân hình giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. 

Ngay sau đó, lại là một cú đá xoáy, đá trúng hàm dưới của một tên tóc đỏ khác. 

Tóc đỏ kia bị đá bay lên giống như quả bóng, nhổ ra răng cửa khắp trời. 

Tiếp theo, Tần Duy cầm lấy một chai bia tiện tay ném đi. 

Chai bia ở giữa không trung lướt một biên độ duyên dáng, đoàng một tiếng nện vào trên đầu tên cuối cùng. 

Máu chảy ròng ròng! 

U đầu bể sợ! 

Cuối cùng, chỉ còn lại tên đàn ông xanh kia còn đứng tại chỗ. 

Thấy một màn như vậy, hắn ta biết mình đã đụng phải tấm sắt rồi. 

"Nhãi ranh kia, con mẹ nó mày biết tạo là ai không?" 

"Dám xen vào việc của tao, mày muốn chết sao?" 

Tóc xanh vẫn kiêu ngạo như trước, vẻ mặt dữ tợn. 

Bùm! 

Tần Duy lười cùng nói nhảm với hắn ta, anh đá ra một cước đá hắn ta bay xa mấy mét. 

Tóc xanh đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rất nhanh hắn ta lại gian nan đứng lên. 

Ánh mắt hắn ta lạnh như băng, uy hiếp nói với Tần Duy: "Mẹ nó mày chờ đấy cho tao!" 

Bỏ lại những lời tàn nhẫn này, hắn ta xoay người rời khỏi nơi này. 

Tóc xanh vội vàng đi tới lầu hai! 

Hắn ta là tay chân của quán bar này, lần này bị người ta đánh bèn muốn đi tìm người báo thù! 

Hắn ta đến một phòng vip trên lầu hai. 

Anh Mãnh Hổ lão đại của hắn ta đang ở trong phòng vip trái ôm phải ấp, chơi đến quên cả trời đất! 

Nhìn thấy tóc xanh đột nhiên xông vào, sắc mặt gả ta cực kỳ không vui. 

Trầm giọng nói: "Tóc xanh, mày đi vào làm gì, không phải tạo đã cho mày đi canh giữ địa bàn rồi sao?" 

Mãnh Hổ trầm giọng nói. 

Tóc xanh vội vàng nói: "Anh Hổ, phía dưới có một tên khốn gây sự trong quán bar, ra tay đánh mấy anh em chúng em, ngay cả em cũng bị đả thương!" 

"Anh nhất định phải báo thù cho anh em!" 

Tóc xanh nới với vẻ mặt khóc tang. 

"Đối diện có bao nhiêu người?" 

Mãnh Hổ nghe xong sắc mặt phát lạnh, đứng lên mặt đầy sát khí. 

"Một người!" 

Tóc xanh đáp. 

"Cái gì? Một người?" 

Mãnh Hổ hơi sững sờ, lập tức lạnh lùng nói: "Đi, con mẹ nó tao muốn nhìn xem người nào dám ở địa bàn của tao gây sự!" 

Nói xong lời này, Mãnh Hổ mang theo mấy chục anh em, trùng trùng điệp điệp đi tới lầu một của quán bar. 

"Cô uống nhiều rượu như vậy làm gì?" 

"Hơn nữa cô còn là một cô gái, cô tới chỗ này làm gì?" 

"Như vậy rất nguy hiểm, cô biết không?" 

Tần Duy ngồi bên cạnh Dương Nhã Tinh, trầm giọng nói. 

Cả người Dương Nhã Tinh không có sức, bây giờ hơi rượu dâng lên khiến cô nhìn cái gì cũng bị lặp bóng. 

"Chú cả, anh đang lo lắng cho tôi sao?" 

"Anh thích tôi đúng không, nếu không tại sao anh lại lo lắng cho tôi?" 

"Anh đúng là thích tôi rồi, chú cả, anh là tên lừa đảo, rõ ràng thích tôi còn cự tuyệt tôi." 

Dương Nhã Tinh nói xong, một đôi tay đã sờ lên xoa nắn khuôn mặt của Tần Duy. 

Tần Duy bất đắc dĩ đến cực điểm. 

Cô có trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi không vậy? 

Hơn nữa bình thường không phải cô rất thục nữ sao? 

Bây giờ uống rượu xong, sao lại... đáng yêu như vậy chứ? 

"Đừng uống nữa, tôi đưa cô về nhà" 

Mà ngay lúc đó. 

Tiếng bước chân dày đặc truyền đến. 

Một đám đàn ông mặc đồ đen khí thế hung hăng trùng trùng điệp điệp đi đến bên này. 

Dẫn đầu, rõ ràng chính là cái tên tóc xanh bị Tần Duy đánh cho một trận! 

"Khốn kiếp!" 

Nhìn thấy Tần Duy, sắc mặt tóc xanh lúc này trở nên dữ tợn. 

"Nhãi con à, vừa rồi không phải mày rất cuồng vọng sao?" 

"Hiện tại con mẹ nó mày cuồng vọng lại một lần nữa cho tao xem!" 

"Hôm nay con mẹ nó nếu tao không giết chết mày, con mẹ nó tao sẽ quỳ xuống gọi mày là ba!" 

"Tóc xanh cầm một ống thép, mặt mày đầy khí thế!" 

Tên nhãi này có giỏi đánh nhau thì đã thế nào? 

Hiện tại có anh Mãnh Hổ làm chỗ dựa cho hắn ta, hắn ta không sợ gì cả! 

Tần Duy nhíu mày, ánh mắt lộ ra sát ý, lạnh giọng nói: "Con mẹ nó mày thật làm người ta chán ghét mà!" 

"Cái đệt!" 

Sắc mặt tóc xanh đầy giận dữ, hắn ta cầm ống thép trong tay chỉ vào Tần Duy. 

"Đồ chó! Nếu không muốn chết, bây giờ quỳ xuống xin lỗi tao ngay!" 

"Còn người phụ nữ kia, đêm nay sẽ thuộc về tao!" 

"Nếu không!" 

"Nếu không thì sao?" 

Lúc này ánh mắt Tần Duy nhìn về phía Mãnh Hổ trong đám người, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh trêu tức. "Nếu không ông đây sẽ đánh gãy tứ chi mày, cho mày muốn sống không được muốn chết không xong!" 

Ánh mắt tóc xanh dữ tợn, vẻ mặt hung thần ác sát! 

Nói xong lời này, hắn ta lại quay đầu nói với Mãnh Hổ: "Anh Mãnh Hổ, chính tên nhãi ranh này gây chuyện tại quán bar!" 

Sắc mặt tên tóc xanh âm trầm nói.

Ads
';
Advertisement