Khóe miệng trêu tức của Tần Duy càng nồng đậm, ánh mắt cũng theo đó nhìn về phía Mãnh Hổ.
Sau khi Mãnh Hổ nhìn thấy Tần Duy, sắc mặt đã đổi xoạch từ lâu.
Hắn ta không ngờ tới, người xảy ra tranh chấp với tóc xanh lại là Tần Duy!
"Anh Mãnh Hổ, chỉ cần anh nói một câu, đánh gãy tứ chi hắn hay là dứt khoát lấy mạng hắn!"
Tên tóc xanh trầm giọng nói.
"Tóc xanh, tao đệt ông nội nhà mày!"
Mãnh Hổ giận tím mặt!
Hắn ta đột nhiên đập một cước đá ngã tóc xanh xuống đất, giận dữ quát: "Con mẹ nó mày muốn chết đúng không, ngài Tần là người mà mày có thể đắc tội đấy à!"
Tóc xanh trợn tròn mắt, vẻ mặt hắn ta hoảng sợ nhìn anh Mãnh Hổ: "Anh... Anh Hổ... Anh đây là!"
"Tao đây là ông nội mày!"
"Đều con mẹ nó lên cho tao, đánh đến chết!"
Vừa dứt lời, thủ hạ của Mãnh Hổ đồng loạt xông lên đánh tên tóc xanh một trận dữ dội.
Tóc xanh khóc kêu cha gọi mẹ, quỷ khóc sói gào, bị đánh không ra hình ra dạng.
Xử lý xong tóc xanh, Mãnh Hổ mang vẻ mặt ân cần đi tới trước mặt Tần Duy
"Ngài Tần, thủ hạ có mắt không biết Thái Sơn va chạm phải anh, mong rằng anh không trách tội!"
Tần Duy không có tâm tư dây dưa với hắn ta, thẳng thừng khoát tay nói: "Được rồi được rồi, sau này quản tốt người của anh đi."
"Vâng vâng vâng, sau này tôi nhất định sẽ quản thúc nghiêm ngặt."
Nói xong, Mãnh Hổ cũng không dám ở lại lâu, hắn ta dẫn theo người rời khỏi nơi này.
Mà lúc này, Tần Duy lại trở về bên cạnh Dương Nhã Tinh.
"Nhã Tinh, để tôi đưa cô về!"
Lúc này Dương Nhã Tinh đã sắp ngủ, cô nằm trên sô pha yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tần Duy ôm lấy cô, bắt một chiếc taxi về tới hoa viên ven sông.
Anh lấy được chìa khóa trong túi xách của Dương Nhã Tinh, đi vào biệt thự của Dương Nhã Tinh.
Dương Nhã Tinh ở một mình trong hoa viên ven sông, căn nhà này là cô tự mua, cho nên sẽ không có ai khác ở bên trong.
Đặt Dương Nhã Tinh trong phòng ngủ, Tần Duy chuẩn bị rời đi.
"Chú, chú đừng đi, chú đừng đi được không?"
Tần Duy dừng bước, lúc này Dương Nhã Tinh đã tỉnh, nhưng ý thức vẫn có chút mơ hồ.
Tần Duy sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đành phải ngồi ở bên giường, nói: "Tôi sẽ không đi"
"Chú, tôi rất khó chịu, bọn họ đều muốn tôi lập gia đình!"
"Muốn tôi gả cho Tiết Hải Sâm, tôi không thích người đó, nhưng bọn họ vì lợi ích của gia tộc nhất quyết bắt tôi phải gả."
"Ngay cả ông nội luôn yêu thương tôi cũng không giúp tôi..."
"Tôi đột nhiên phát hiện, bọn họ trở nên thật xa lạ, xa lạ đến mức ngay cả tôi cũng không nhận ra.."
"Chú, tôi nên làm gì bây giờ?"
"Không ai giúp tôi cả...
"Tất cả mọi người đều không muốn giúp tôi.."
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh đau đớn, nước mắt không ngừng chảy xuống khóe mắt cô.
Tần Duy nghe xong không khỏi đau lòng.
Gần đây, Tần Duy cũng chú ý đến tin tài chính và kinh tế.
Biết tình cảnh trước mắt của nhà họ Dương rất gian nan, sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Dương chính là bất động sản.
Mà bất động sản là một trong những ngành công nghiệp bị ảnh hưởng nhiều nhất trong cuộc khủng hoảng kinh tế này, đã có rất nhiều nhà khởi nghiệp lớn nhỏ chạy mất dạng.
Tuy rằng nhà họ Dương nghiệp lớn, nhưng tài sản cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Kết hợp với lời Dương Nhã Tinh nói, sở dĩ nhà họ Dương cấp bách muốn thông gia với nhà họ Tiết như vậy.
Mục đích chỉ e rằng chính là muốn lấy được đầu tư của nhà họ Tiết.
Câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng sinh ra trong nhà giàu, Dương Nhã Tinh thật sự không có nhiều lựa chọn.
Ở hào môn thế gia, lợi ích gia tộc lớn hơn trời!
Tần Duy nhìn Dương Nhã Tinh, đưa tay nắm lấy tay cô.
Ánh mắt anh dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Nhã Tinh, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô gả đi đâu."
Nói xong câu đó, Dương Nhã Tinh mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm, Dương Nhã Tinh từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Cô chỉ cảm thấy đầu rất đau, ký ức tối hôm qua rời rạc đứt đoạn.
Không bao lâu, cô đã nhớ hết chuyện xảy ra tối qua.
Cô nhớ rõ đêm qua Tần Duy một mực canh giữ bên cạnh cô.
"Ngài Tần!"
Cô rời giường đi vào phòng khách, nhưng cũng không thấy bóng dáng Tần Duy đâu.
Nhưng ở trên bàn bếp thấy được một ly sữa và bữa sáng.
Trên đó có tờ giấy viết: "Tối qua uống say, dạ dày nhất định rất không thoải mái, sữa làm ấm dạ dày, phải uống khi còn nóng nha."
"Còn nữa, có tôi ở đây, có rất nhiều chuyện cô không cần quá lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi đều sẽ đứng bên cạnh bảo vệ cô."
Xem xong tờ giấy này, trong lòng Dương Nhã Tinh ấm áp.
Nhớ tới tối hôm qua mình làm loạn ở quán bar, gương mặt Dương Nhã Tinh không nhịn được đỏ lên.
Hình như anh đã biết mình gọi anh là chú rồi.
Ôi chao, thật xấu hổ quá đi mất!
Sau khi Tần Duy về nhà, anh vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Anh muốn giúp Dương Nhã Tinh vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng hiện tại anh không có một xu dính túi, phải làm thế nào mới có thể giúp được Dương Nhã Tinh đây?
Rất nhanh, Tần Duy đã nghĩ tới thương hội Tứ Hải.
Lần trước ở Tiên Cư các, Thương Hổ nói cho anh biết, thương hội Tứ Hải chính là người cha xa lạ kia sáng lập ra cho anh.
Tần Duy vội vàng lấy điện thoại di động ra tra cứu tư liệu của thương hội Tứ Hải.
Không tra không biết, vừa tra đã giật nảy mình.
Thương hội Tứ Hải là tập đoàn tài phiệt đứng đầu Trung Hải.
Doanh nghiệp trực thuộc có ngân hàng tư nhân, đầu tư, tài chính...
Là một shark tài chính danh xứng với thực.
Tần Duy không khỏi tặc lưỡi, rốt cuộc người cha chưa bao giờ gặp mặt kia của mình có bao nhiêu năng lực đây chứ!
Chỉ e rằng đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm của ông mà thôi?
Vì có thể giúp được Dương Nhã Tinh, Tần Duy quyết định buổi chiều đi một chuyến đến thương hội Tứ Hải.
Chỉ cần nhà họ Dương nhận được đầu tư, nguy hiểm của Dương Nhã Tinh mới có thể giải trừ.
"Con trai, trưa nay theo mẹ ra ngoài một chuyến, con có rảnh không?"
Lý Lục Loan đi tới hỏi Tần Duy.
"Có rảnh, mẹ có chuyện gì sao?"
Tần Duy hỏi.
"Con trai chú hai của con thăng chức, muốn mời chúng ta đi ăn cơm."
Lý Lục Loan nói.
Tần Duy không nói gì: "Thăng chức cũng mời ăn cơm à?"
"Hết cách rồi, đều là thân thích,chúng ta không đi cũng không được."
Lý Lục Loan cũng bất đắc dĩ.
Buổi trưa.
Tần Duy cùng Lý Lục Loan ra khỏi cửa, tới một nhà hàng cao cấp.
Trong một phòng vip đã có đầy người.
Những người này đều là thân thích của Tần Duy.
Theo thứ tự là vợ chồng chú hai Tần Mạnh Đinh, cùng với con trai ông Tần Phúc Tài.
Vợ chồng cô ba Tân Tịch Lan, cùng với con gái Triệu Đường Ân.
Ngoài những người thân này, còn có một số người thân khác.
Chẳng qua Tần Duy đều không quen thuộc lắm với những người này.
Bản thân anh chính là con nuôi, hơn nữa sau khi ba nuôi qua đời lại càng ít liên hệ với những người này.
Cùng lắm chính là lúc lễ mừng năm mới mới tụ tập một chỗ.
Lần này Lý Lục Loan tai nạn xe nằm viện, Tần Duy lần lượt tới cửa vay tiền nhưng đều bị từ chối.
Người của cả một gia tộc, mượn tiền gom lại cũng không đến mười lăm triệu đồng.
Lúc ấy đã khiến Tần Duy thất vọng đau khổ rất lâu.
"Lục Loan tới rồi à, mau ngồi đi"
Lý Lục Loan dẫn theo Tần Duy ngồi xuống.
"Đúng rồi, Lục Loan, khoảng thời gian trước cô sinh bệnh nằm viện, tôi rất bận cho nên mới không có thời gian đi thăm cô, cũng đừng trách chúng tôi"
Lý Lục Loan nói: "Làm phiền mọi người quan tâm rồi"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất