Nghe Tần Duy giải thích như vậy, Dương Nhã Tinh cũng không nghĩ nhiều. 

Dù sao y thuật của Tần Duy, chính cô đã tận mắt nhìn thấy. 

"Nhã Tinh, hôn sự của em đã được giải quyết, không có chuyện gì thì anh về trước đây. 

Tần Duy chuẩn bị rời đi. 

"Đừng mà, em còn chưa cảm ơn anh. Chú à, anh muốn thù lao gì, chỉ cần em có thể cho thì em đều sẽ cho anh" 

Dương Nhã Tinh nói. 

"Há?" 

Nghe thấy thế, sắc mặt Tần Duy hơi đỏ lên, nhịn không được nhìn Dương Nhã Tinh xinh đẹp động lòng người, suy nghĩ trống rỗng. Nhưng anh rất nhanh đã quăng những ý nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu. 

Hiện giờ quan hệ giữa hai người có chút mập mờ, nhưng Tần Duy lại thủy chung không chọc thủng tờ giấy cửa sổ kia. 

"Không cần đâu" Tần Duy lắc đầu, anh không muốn đòi thù lao gì cả. 

"Như vậy sao được, anh nhất định phải nói một cái." Ánh mắt Dương Nhã Tinh kiên quyết. 

Tần Duy biết không cần là không được. 

"Như vậy đi, tuần sau là sinh nhật anh, nếu em khăng khăng muốn tặng, đến lúc đó coi như tặng quà sinh nhật cho anh đi." 

Thần sắc Dương Nhã Tinh sáng ngời: "Tuần sau là sinh nhật anh ư, được, được, đến lúc đó em nhất định sẽ cho anh một bất ngờ" 

Sau khi đưa Dương Nhã Tinh về nhà, Tần Duy rời khỏi Hoa Viên Hà Bạn, đi tới công viên lúc trước anh tu luyện. 

Lúc không có việc gì, Tần Duy thích tản bộ, suy nghĩ đôi chút về tính toán sau này của anh. 

Anh biết, hôm nay nếu như không phải Trần Tứ Hải lộ diện, anh không thể mang Dương Nhã Tinh từ nhà họ Dương ra. 

Sở dĩ nhà họ Dương thỏa hiệp là do Trần Tứ Hải cho bọn họ ba mươi ngàn tỷ. 

Điều này càng làm cho Tần Duy nhận thức được tầm quan trọng của tiền tài và quyền thế. 

Tuy nói Tần Duy có thể khống chế tập đoàn Tứ Hải. 

Nhưng anh biết, xét cho cùng, tập đoàn Tứ Hải thật ra là của người ba mà anh chưa từng gặp mặt kia. 

Anh không muốn lớn lên dưới bóng cây của người đàn ông này, lại càng không muốn dễ dàng tha thứ cho người gọi là cha đã vứt bỏ anh hơn hai mươi năm. 

Cho nên, Tần Duy có thể tiếp nhận người kia là cha của mình, nhưng lại không nghĩ tới sẽ tiếp nhận ông ấy. 

Anh muốn một mình! 

Tạo ra một thế giới riêng bằng chính đôi tay của mình. 

Ngay khi suy nghĩ của Tần Duy phát tán, đã bắt đầu miên man suy nghĩ. 

Một chiếc Mercedes màu đỏ đột nhiên dừng lại trước mặt anh. 

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước ra. 

"Ngài Tần, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi!" 

Sau khi người phụ nữ kia nhìn thấy Tần Duy, vẻ mặt kích động chạy tới. 

Tần Duy nhìn lại, mặt mày không khỏi nhíu lại. 

Đây không phải là người phụ nữ anh đã gặp ở công viên cách đây vài ngày sao? 

Hình như tên là Đường Ân Kiều. 

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" 

Tần Duy nhíu mày hỏi. 

Đường Mộc Mộc nhanh chóng sốt ruột nói: "Ngài Tần, mấy ngày hôm trước anh nói ông nội tôi có tai ương huyết quang, sau đó đưa cho ông nội tôi hai tờ bùa, anh còn nhớ không?" 

Tần Duy gật đầu: "Nhớ, sao vậy?" 

Lúc ấy anh đoán ông nội Đường Mộc Mộc sẽ có hai kiếp, hiện giờ vừa vặn đã ba ngày. 

"Lần trước sau khi anh đi, quả nhiên ông nội tôi bị tập kích, chẳng qua đã được bùa giấy của anh cản cho một kiếp" 

"Sau đó thì sao?" Tần Duy nhìn đối phương. 

Hắn đoán, Đường Thiên Hà nhất định đã xảy ra biến cố gì đó. 

Nếu không người phụ nữ này sẽ không đến tìm mình. 

Nói tới đây, Đường Mộc Mộc bỗng nhiên quỳ trên mặt đất. 

Vẻ mặt hối hận nói: "Ngài Tần, lúc ấy tôi không nên nghi ngờ anh..." 

Nghe Đường Mộc Mộc nói xong, Tần Duy đại khái đã hiểu được. 

Thì ra hai lá bùa lúc trước mình đưa đã bị Đường Mộc Mộc hủy mất một lá. 

Cho nên làm cho ông nội Đường Thiên Hà của cô ta chỉ vượt qua một kiếp, kiếp thứ hai đã xuất hiện ngoài ý muốn. 

"Ông nội cô hiện tại thế nào rồi?" Tần Duy hỏi. 

"Hiện tại toàn thân ông ấy tê liệt, không thể động đậy." Đường Mộc Mộc vô cùng hối hận. 

Nếu như lúc trước cô ta không xé nát lá bùa kia, ông nội cô ta sẽ không bị người ta ám toán. 

"Nguyên nhân gì tạo thành?" Tần Duy nhíu mày. 

"Hiện tại không rõ ràng lắm, đột nhiên ông ấy lại như vậy." 

Tần Duy trầm ngâm một lát, lập tức nói: "Cho nên cô tới tìm tôi, chính là muốn cho tôi đi cứu ông nội của cô đúng không?" 

"Cầu xin Ngài Tần cứu ông nội tôi một mạng, nhà họ Đường tôi vô cùng cảm kích!" 

Vẻ mặt Đường Mộc Mộc khẩn cầu. 

Tần Duy vốn không muốn xen vào việc của người khác. 

Nhưng thấy đối phương thành khẩn như vậy cũng không đành lòng cự tuyệt. 

"Được rồi, cô dẫn đường đi, nhưng tôi không thể cam đoan nhất định có thể chữa khỏi." 

Tần Duy gật đầu. 

"Cảm ơn Ngài Tần" 

Đường Mộc Mộc mừng rỡ khôn xiết. 

Lên xe của Đường Ân Kiều, Tần Duy đi tới một biệt viện tương tự như kiến trúc cổ. 

Vị trí trung tâm thành phố, nhìn thấy căn nhà này. 

Tần Duy trợn mắt há hốc mồm. 

Cái này mẹ nó cũng xa hoa quá đi, rất có một loại biệt viện Giang Nam dòng dõi thư hương cổ đại. 

Đi vào nhà họ Đường. 

Trong một căn phòng, Tần Duy thấy được Đường Thiên Hà. 

Đường Thiên Hà nằm trên giường, ánh mắt trừng rất lớn, cả người cũng không thể nhúc nhích giống như trúng gió. 

Nghe Đường Mộc Mộc nói, từ sau khi Đường Thiên Hà như vậy, bọn họ mời danh y khắp nơi nhưng đều bó tay hết cách. 

"Kiều Ân, con vừa đi đâu vậy?" 

"Ông nội bệnh nặng mà con còn chạy lung tung!” 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trầm giọng nói. 

Người này chính là ba của Đường Ân Kiều, Đường Dịch. 

"Ba, con mời tới một cao nhân, anh ấy nhất định có biện pháp có thể chữa khỏi bệnh của ông nội, đoạn thời gian trước anh ấy đã cho ông nội một lá bùa giấy mới giúp ông nội qua được một tai họa." 

Đường Mộc Mộc kích động nói. 

Nhưng cô vừa dứt lời, sắc mặt Đường Dịch càng thêm âm trầm. 

"Đường Ân Kiều, ông nội con một mớ tuổi nghĩ như thế cũng thôi đi, ngay cả con cũng muốn phong kiến mê tín trò này, lời của một giang hồ thuật sĩ nói mà con cũng tin sao?" 

Sắc mặt ba Đường Mộc Mộc trầm xuống. 

Ông quay sang Đường Mộc Mộc trách mắng. 

Đường Mộc Mộc biến sắc, sốt ruột: "Ba, con nói thật đó, lúc trước nếu không phải... 

"Đủ rồi! Hiện tại ba đã mời Trần thần y tới chữa bệnh cho ông nội con, những chuyện khác con cũng không cần nhắc lại nữa!" 

Đường Dịch trầm giọng nói, không cho Đường Mộc Mộc cơ hội mở miệng. 

Tần Duy ở một bên ánh mắt lóe ra vẻ lạ thường. 

Lập tức mở miệng nói: "Ông nói Trần thần y có phải là Trần Quốc Khôn hay không?" 

Sắc mặt Đường Dịch hơi thay đổi: "Đúng vậy, cậu cũng từng nghe qua ông ta sao?" 

Nghe nói như thế, Tần Duy thiếu chút nữa nhịn không được bật cười. 

Trần thần y này không phải là lang băm lúc trước chữa bệnh cho Dương Trung Nguyên, Lệ Nho Sinh sao? 

Tìm ông ta đến chữa bệnh, là chê bệnh nhân sống quá lâu rồi sao? 

"Được rồi được rồi, nếu biết tôi đã mời được thần y đến chữa bệnh thì nhanh chóng cút đi cho tôi, hiện tại tôi không có thời gian cùng một giang hồ thuật sĩ như cậu dài dòng." 

Không kiên nhẫn nói với Tần Duy xong những lời này xong, ông ta lại nói với Đường Ân Kiều: "Dẫn người này đi, đừng ở đây chướng mắt của ba!" 

Sắc mặt Đường Mộc Mộc càng lúc càng khó coi, nhưng cô ta biết tính tình của ba mình, một khi đã quyết định xong mọi chuyện sẽ rất khó thay đổi. 

"Ngài Tần, thật xin lỗi... 

Tần Duy lại lắc đầu: "Không có việc gì, mọi chuyền đều tùy duyên" 

Dù sao anh cũng không quen biết nhà họ Đường. 

"Tôi tiễn anh" 

Đường Mộc Mộc đưa Tần Duy ra khỏi phòng. 

Vẻ mặt Đường Dịch đầy cung kính nói.

Ads
';
Advertisement