Hồ Thiên Tỷ đương nhiên không cam lòng.
Hôm nay vốn là ngày trọng đại hẳn và Dương Nhã Tinh đính hôn, hắn suýt chút nữa đã có thể được như ý nguyện cưới được người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ.
Nhưng hắn không ngờ tới!
Ngay tại thời điểm hắn sắp thành công, tên phế vật hắn vẫn luôn khinh thường kia lại nhảy ra muốn phá hủy tất cả!
Cho nên hắn không tin, hắn căn bản không tin Tần Duy thật sự có thể lấy ra được ba mươi ngàn tỷ.
Không đợi Dương Trung Nguyên nói chuyện, Trần Tứ Hải đã cười lạnh.
"Mặc dù ba mươi ngàn tỷ nhiều, nhưng đối với thương hội Tứ Hải của tôi mà nói cũng không phải là con số lớn lao gì, chỉ cần tôi muốn, ba triệu tỷ cũng lấy ra được!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trầm mặc.
Dù cho bọn họ có khó tin đến đâu cũng không thể không tin.
Trần Tứ Hải đứng ở chỗ này, thương hội Tứ Hải giàu mạnh sặc mùi tiền, bản thân lại làm đầu tư.
Chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói, thật sự không tính là gì.
Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ cực kỳ âm trầm.
"Trần hội trưởng, Tần Duy chính là một tên phế vật, tại sao ông phải giúp hắn!" Hồ Thiên Tỷ rống giận.
Trần Tứ Hải con ngươi phát lạnh, sát ý bắn ra: "Hồ Thiên Tỷ, chẳng lẽ Trần mỗ tôi làm việc lại cần xin chỉ thị của cậu sao?"
Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ trì trệ, Trần Tứ Hải cũng không phải là người hắn có thể đắc tội được.
Cuối cùng, ánh mắt kỳ vọng của hắn nhìn về phía Dương Nhã Tinh.
"Nhã Tinh, em thật sự không muốn cho anh một xíu cơ hội nào sao?" Hắn vẫn ôm hy vọng cuối cùng.
Dương Nhã Tinh thẳng thừng lắc đầu: "Hồ Thiên Tỷ, chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Giữa chúng ta không có được một xíu khả năng nào, anh nên hết hy vọng đi!"
"Không, tôi sẽ không từ bỏ ý định!"
"Cả đời này, không phải em thì không cưới!"
Sau khi nói xong, hắn lại hung tợn lạnh giọng quát Tần Duy: "Tần Duy, mày chờ đấy cho tao!" "Đừng tưởng rằng mày thắng chắc rồi, không bao lâu nữa ông đây sẽ tự tay giết chết mày!"
Hồ Thiên Tỷ hung tợn nói xong, cảm thấy không còn mặt mũi ở lại nữa bèn chuẩn bị rời đi.
Nhưng lời nói âm u của Tần Duy ở phía sau hắn lại vang lên.
"Hồ công tử, anh còn chưa quỳ xuống gọi tôi là ba đâu!"
Nghe nói thế, sắc mặt Hồ Thiên Tỷ trong nháy mắt đã lạnh đi.
Hắn xoay người, chỉ vào Tần Duy cả giận nói: "Họ Tần kia, mày đừng quá đáng quá!"
"Có quỳ hay không?" Khóe miệng Tần Duy lộ ra vẻ trêu tức.
"Tao quỳ xuống cái mẹ mày!"
Nhưng hắn vừa nói xong lời này, đột nhiên cảm giác hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ ngay tại chỗ.
Hẳn ngoay người lại nhìn, chỉ thấy Trần Tứ Hải ở một bên trêu tức nói: "Hồ công tử, làm người vẫn phải giữ chữ tín" "Ông!"
Ngũ quan quý khí của Hồ Hải đều đã vặn vẹo, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Trần Tứ Hải vì sao phải ra mặt cho Tần Duy.
Rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì?
"Cũng không cần anh kêu ba, tôi còn không có đứa con trai lớn như vậy, Hồ công tử, mau cút đi!"
Tần Duy đứng trước mặt Hồ Thiên Tỷ, châm biếm nói.
Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ xanh mét: "Khốn kiếp!
"Mày chờ đó cho tao!"
Để lại câu nói tàn nhẫn này, vẻ mặt hắn chật vật rời đi.
Xử lý xong Hồ Thiên Tỷ, Tần Duy dứt khoát vứt hợp đồng trong tay xuống.
Vẫn đứng trước mặt Dương Trung Nguyên.
"Ký tên đi."
Thần sắc Dương Trung Nguyên hơi lóe lên vẻ khác thường, nhưng rất nhanh đã cười nhặt hợp đồng lên.
Mở ra nhìn thoáng qua, quả nhiên là hợp đồng ba mươi ngàn tỷ.
Vẻ mặt ông ta không khỏi vui vẻ, nhà họ Dương được cứu rồi!
"Ông chủ Dương, bản hợp đồng này tổng cộng ba mươi ngàn tỷ, chia làm ba đợt đầu tư, không thành vấn đề chứ?"
Trần Tứ Hải trầm giọng mở miệng.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề"
Dương Trung Nguyên gật đầu lia lịa.
"Không thành vấn đề thì ký tên đi."
Trần Tứ Hải nói.
Rất nhanh, hợp đồng đã được ký kết.
Sau khi ký xong hợp đồng, Trần Tứ Hải ngồi trực thăng rời đi.
"Nhã Tinh, chúng ta đi thôi"
Tần Duy cũng không muốn ở lại lâu, anh nói với Dương Nhã Tinh.
Dương Nhã Tinh cười vui vẻ, nắm tay Tần Duy hai người cùng rời đi.
Cả nhà họ Dương, một mảnh khiếp sợ.
"Ba, hợp đồng này... là thật sao?"
Ba đứa con trai của Dương Trung Nguyên đều mang vẻ mặt kích động hỏi.
"Nói nhảm, Trần Tứ Hải tự mình đưa tới, chẳng lẽ còn là giả được sao?"
Dương Trung Nguyên vẻ mặt hưng phấn.
"Thật không ngờ, tên phế vật Tần Duy kia còn có năng lực này, một cú điện thoại đã có thể gọi Trần Tứ Hải tới hỗ trợ, tôi thật đúng là coi thường hắn rồi"
Dương Thành Minh nói.
Dương Trung Nguyên cũng cảm thấy chuyện này thật sự khó bề tưởng tượng nổi.
Một tên phế vật bị nhà họ Lâm đuổi đi, bị người phỉ nhổ, lại quen biết Trần Tứ Hải.
"Ba, rốt cuộc Tần Duy này cùng Trần Tứ Hải có quan hệ như thế nào? Hợp đồng ba mười ngàn tỷ nói ký là ký ngay?"
Con trai út Dương Thành Đồng nhíu mày hỏi.
"Ai biết được? Tuy gia thế của Tần Duy bình thường, nhưng cũng không phải không có chỗ xuất sắc"
"Người này y thuật cừ khôi, tôi đoán hắn hẳn đã trị bệnh cho Trần Tứ Hải nên người ta mới có ân với hắn, Trần Tứ Hải làm như vậy, đoán chừng là đang báo ân."
Dương Trung Nguyên đưa ra một lời giải thích tương đối hợp lý.
Ba đứa con trai của ông nghe xong cũng liên tục gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
"Thì ra là thế, con còn tưởng Tần Duy này có đạo hạnh gì chứ, không ngờ Trần Tứ Hải chỉ trả lại ân tình cho người ta thôi."
"Chẳng qua nhân tình có thể dùng bao lâu chứ, nói trắng ra, Tần Duy này cũng chỉ là may mắn thôi."
Dương Thành Minh nói.
"Ừm, chuyện này tạm thời không nói đến, về phần hôn sự của Nhã Tinh, về sau chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.
Dương Trung Nguyên nói.
"Ba, chẳng lẽ ba thật sự định tác hợp với tên phế vật Tần Duy kia sao? Con không đồng ý!"
Trần Thanh Liên nãy giờ vẫn không nói gì, vẻ mặt không vui nói.
"Tần Duy này bối cảnh thân thế ta sẽ không nói, chỉ riêng việc trước kia hắn từng tới cửa ở rể, còn bị người ta đá ra, chỉ dựa vào điểm này thôi, con sẽ không ủng hộ hắn cùng Nhã Tinh ở chung với nhau.
"Hơn nữa, hiện tại vì chuyện của Nhã Tinh mà đắc tội với nhà họ Hồ, nhà họ Hồ nhất định sẽ gây áp lực cho chúng ta."
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng đều gật đầu.
Dù sao thanh danh của Tần Duy quả thực là quá thối, đoạn thời gian trước còn lên tin tức.
Người như vậy nếu thật sự ở cùng với Dương tiểu thư bọn họ.
Mặt mũi nhà họ Dương có thể sẽ mất sạch.
Hơn nữa nhà họ Hồ bên kia cũng không dễ ăn nói.
Dương Trung Nguyên nghe xong, gật đầu: "Nói như vậy cũng có đạo lý, các con tìm một cơ hội khuyên bảo Nhã Tinh cho cẩn thận."
Hai người Tần Duy và Dương Nhã Tinh đi ra khỏi nhà họ Dương.
Mới vừa đi ra, Dương Nhã Tinh đã hưng phấn nhảy lên người Tần Duy.
"Chú à, anh thật quá tuyệt vời, cám ơn anh nha!"
Tần Duy hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy Dương Nhã Tinh.
"Đừng... Đừng nháo, mau xuống đây"
Mùi thơm xông vào mũi, mặt Tần Duy đều đỏ đến tận mang tai.
Dương Nhã Tinh nhăn mũi, có chút bất mãn nhảy từ trên người Tần Duy xuống.
"Chú à, vừa rồi anh thật sự quá đẹp trai, anh không biết đâu, vừa rồi em căng thẳng muốn chết"
Dương Nhã Tinh nói.
"Em căng thẳng cái gì?" Tần Duy cười nói.
"Anh nói xem, nếu anh không đến, em sẽ phải gả cho tên khốn kiếp Hồ Thiên Tỷ kia"
Dương Nhã Tinh nói.
"Anh không phải đã hứa với em, nhất định sẽ tới sao?" Tần Duy nói.
"Ôi chao, em biết anh sẽ trở về, nhưng người ta cũng lo lắng mà"
Bộ dạng làm nũng của Dương Nhã Tinh làm Tần Duy thật sự chịu không nổi, toàn thân tê dại.
"Đúng rồi, chú, chú quen Trần Tứ Hải như thế nào vậy, ông ấy là nhân vật tầm cỡ ở Trung Hải, lợi hại hơn nhà họ Dương chúng em nhiều.
Dương Nhã Tinh dù sao cũng là con cái của đại gia tộc, kết cấu thương giới Trung Hải cô vẫn có hiểu biết.
Lần này đã hỏi tới Tần Duy.
Suy nghĩ đôi chút, Tần Duy cười nói: "Anh trị bệnh cho ông ấy, ông ấy cảm thấy thiếu nợ nhân tình anh, cho nên mới đồng ý giúp anh một việc"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất