Lê Mạn Nhu ngồi ở bên cạnh Kinh Tử Sâm, lắng nghe nhịp thở và tiếng tim đập của anh. Thì ra anh chàng này không hề lạnh băng như trong tưởng tượng của
Cô.
Nhưng rõ ràng là anh hẹn cô, vì sao toàn bộ quá trình anh lại không nói lời nào? Thậm chí không một lời lời?
Trên đường đi, Kinh Tử Sâm im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, loáng thoáng lộ ra cảm giác uy nghiêm.
Lê Mạn Nhu đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Anh không vui sao? Tại sao anh còn hẹn mình làm gì?
Mãi đến khi xe dừng lại bên ngoài công viên trò chơi.
Tài xế mở cửa xe cho họ, hai người hoàn hồn xuống xe.
Trước mắt bọn họ là những trò chơi rực rỡ màu sắc. Hôm nay là cuối tuần nên không có nhiều du khách, chủ yếu là các gia đình ba người ông bố bà mẹ đưa con nhỏ đến chơi.
Đương nhiên cũng có những đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau, thi thoảng cưng chiều xoa đầu người yêu.
Kinh Tử Sâm đút hai tay vào túi, nhìn lên những vòng đu quay cao cao, phi thuyền, tàu lượn siêu tốc... Anh không khỏi nhíu mày, hỏi: “Cô muốn chơi cái gì?”
Lê Tiểu Mễ thốt lên: “Tàu lượn siêu tốc đi!”
Tài xế biến sắc, lo lắng nhìn về phía Kinh Tử Sâm.
Kinh Tử Sâm hé đôi môi mỏng: “Ông Trương đi mua hai vé đi
“Vâng” Tài xế không dám phản bác.
Đây là lần đầu tiên Lê Mạn Nhu đến đây. Cô chưa từng đưa bọn trẻ tới bởi vì không muốn cho chúng làm chuyện nguy hiểm.
Lê Mạn Nhu luôn muốn được chơi thử tàu lượn siêu tốc, cô cũng có một trái tim thiếu nữ mà.
Lê Mạn Nhu nhận vé từ tay ông Trương, không che giấu được sự phấn khích trong lòng. Không đợi Kinh Tử Sâm mời, cô đã nói: “Chắc là anh cũng chưa bao giờ chơi đâu nhỉ?”
“Sao cô biết?” Giọng người đàn ông hờ hững.
Người phụ nữ buột miệng nói: “Nhìn anh là biết không có tuổi thơ rồi!”
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ thất vọng, anh cứ nghĩ mãi về câu nói của cô... Thật đau lòng, nhưng rất có lý.
Đường ray tàu lượn siêu tốc giống như một con rồng dài vòng vèo, bay vút lên trời!
Ba vòng trái, ba vòng phải!
Kinh Tử Sâm nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Đi thôi”
Đến cửa soát vé, hai người ngồi vào vị trí thắt chặt dây an toàn. Lê Mạn Nhu rất hào hứng: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi chơi trò này, chứ trước kia tôi không dám đưa bọn trẻ đến đây”
Kinh Tử Sâm nhắm mắt lại. Khi máy móc khởi động, ngực anh thắt lại, tay nắm chặt tay cầm.
Tốc độ cao làm gió tạt qua khuôn mặt tuấn tú của Kinh Tử Sâm, thổi tóc anh bay loạn. Anh nhắm chặt hai mắt lại, bỏ lỡ phong cảnh đầy màu sắc bên dưới. “Á! Kích thích quá đi!” Lê Mạn Nhu đặc biệt phấn kích, la hét suốt chuyến đi.
Tàu lượn siêu tốc khi thì giống như thác nước đổ thẳng xuống từ độ cao ba nghìn thước, khi lại bay lên tận trời xanh, quả thực rất thú vị với những người thích. Đồng thời, nó cũng là một cơn ác mộng với những người không thích.
Kinh Tử Sâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dạ dày cuồn cuộn!
Nhưng anh đường đường là tổng giám đốc Kinh Thị, không thể sợ đến mức hét lên được.
Lực ly tâm quá mạnh nên khi lao xuống với tốc độ cao, Kinh Tử Sâm phải nếm mùi đau khổ trước nay chưa từng có! Sắc mặt anh trắng bệch, môi mím chặt lại.
Tài xế ở phía dưới lo lắng nhìn, vừa đau lòng vừa cảm thán cậu Kinh đã thay đổi thật rồi... Thậm chí anh còn ngồi tàu lượn cao tốc vì mợ chủ.
Kết thúc một vòng, Lê Mạn Nhu hưng phấn đưa mắt nhìn anh: “Chơi vui nhỉ!” Nhưng cô lại phát hiện anh nhắm mắt lại với vẻ mặt đau đớn.
Tài xế vội vàng chạy tới, nhanh chóng giúp anh cởi dây an toàn: “Cậu không sao chứ cậu Kinh?”
Lê Mạn Nhu không nhịn được mà cười nhạo anh: “Không phải chứ? Anh nhát gan vậy sao?”
Một giây sau, Kinh Tử Sâm đứng dậy vọt tới thùng rác bên cạnh, nôn mửa không quan tâm đến hình tượng. Ông Trương cũng phải đi theo anh.
Điều này khiến Lê Mạn Nhu giật mình.
“Cậu Kinh sợ độ cao ạ? Tài xế không nhịn được, nói ra sự thật.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất