Nhưng phương án này cũng bị ta phủ định: "Ngươi không phải không biết, quy trình tông môn rất chậm, đệ tử xử lý công việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tất cả quy trình phải đóng ba mươi cái dấu, qua sáu mươi lãnh đạo ký tên, có đệ tử còn bị thúc giục thì nổi giận, cố tình đè không cho làm, chúng ta lại không quan hệ không người quen, lấy gì để cầu bọn họ đẩy nhanh?"
Thư Nguyệt lại xìu xuống.
Nàng ấy bực bội gãi gãi đầu, ngẩng mặt nhìn trời.
"Làm sao bây giờ! Tên Lâm Thanh Từ đáng chết, lúc sao đầu ta lại mù mắt chọn hắn chứ!"
Ta tán thành gật đầu.
Tên Cố Lan đáng chết.
Còn biết cắn người nữa.
12.
Khi trưởng lão phái người tìm bọn ta, ta và Thư Nguyệt vẫn đang đối mặt nhau buồn phiền.
Ngay cả khi gặp trưởng lão cũng uể oải không có tinh thần.
Trưởng lão nhíu mày: "Hai đứa các ngươi sao vậy? Đệ tử Hợp Hoan tông chúng ta vốn tràn đầy tinh lực, sao hai đứa trông như bị người ta hút khô vậy?"
Ta và Thư Nguyệt nhìn nhau, đều thấy được quầng thâm dưới mắt đối phương.
Chẳng phải là bị hút khô thật sao.
Ai mà biết được hai nam tu được cho là kiềm chế nhất trong giới tu tiên, khi phát điên lên lại là không nhận người thân!
"Thôi được." Trưởng lão không hỏi thêm, đưa qua hai tờ biểu mẫu: "Đơn xin đổi của hai ngươi, ta đã bảo người xử lý khẩn cấp xong rồi, bây giờ đi tìm đối tượng mới đi! Lần này đừng có không biết tốt xấu nữa! Học phần là quan trọng nhất, biết không?"
Ta trợn tròn mắt: "Trưởng lão, không phải quy trình cần rất lâu sao? Sao lại nhanh thế?"
Trưởng lão ho khan một tiếng, có chút lúng túng.
"Về nguyên tắc là vậy, nhưng tình huống của hai ngươi khá đặc biệt, đe dọa đến danh tiếng của tông môn, phải xử lý gấp, kéo điểm đánh giá của Hợp Hoan tông chúng ta lên."
Nói xong, ông ấy lại phẫn nộ: "Đều tại hai tên tiểu tử kia, bản thân không có bản lĩnh, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hợp Hoan tông chúng ta!"
Ta hiểu rồi.
Hóa ra Hợp Hoan tông cũng giống như thế giới loài người chúng ta vậy.
Làm việc cứ thích cố ý kéo dài.
13.
Ta và Thư Nguyệt vội vã đến Đan tông.
Đan tông quả thật như lời đồn, giàu có đến choáng ngợp.
Những người tu đan cũng đúng như lời đồn, ngây thơ và dễ thương.
Chúng ta chỉ cần liếc mắt đưa tình, họ đã ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.
So với tên mặt dày Cố Lan thì họ tốt hơn nhiều.
Dọc đường, Thư Nguyệt kéo tay ta, nước mắt chảy dài:
"Chỉ ơi, nếu biết Đan tông giàu có thế này, chúng ta việc gì phải đấu đá với hai người kia chứ!"
Ta không hoàn toàn đồng ý.
Bởi vì tối qua, ta phát hiện Cố Lan cũng rất giàu.
Đan tông tuy phú quý, nhưng so với trạch tử của Cố Lan thì vẫn còn kém xa.
Đáng tiếc Cố Lan là kẻ vô tâm, cứng mềm đều không ăn. Hôm qua gây ra một màn như thế, có lẽ vì tin đồn ta nói hắn không được đã lan truyền ra ngoài, hắn không phục.
À không.
Cũng không phải là vô tâm.
Chỉ là tâm địa hẹp hòi.
Keo kiệt, bủn xỉn.
14.
Thư Nguyệt kéo ta đi vòng quanh Đan tông hết lượt này đến lượt khác.
Chẳng ưng ý được ai.
Nàng ấy nhíu mày, có chút hoài nghi nhân sinh.
"Sao người nào cũng thiếu chút cảm giác thế nhỉ? Phải làm sao đây?"
Hợp Hoan tông chúng ta cũng có quy tắc riêng.
Hợp Hoan tông chịu nhiều định kiến từ bên ngoài, mọi người cho rằng đệ tử trong môn phái ai cũng phóng đãng trăng hoa, các trưởng lão rất đau đầu vì chuyện này.
Vì thế, môn phái đặc biệt đặt ra quy tắc cho đệ tử.
Đối tượng trong nhiệm vụ phải khiến người thực hiện nhiệm vụ có cảm giác đúng đắn.
Thiếu một chút cũng không được.
Không có cảm xúc mà vẫn thân mật sẽ làm tổn hại danh tiếng môn phái.
Sự thật rất rõ ràng.
Thư Nguyệt đi nhiều vòng như vậy, chẳng có lấy một người khiến nàng ấy rung động.
Bởi vì Cố Lan quá đẹp trai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất