Và ta vốn là người rất quan trọng ngoại hình.
15.
Không có ý xúc phạm đồng môn Đan tông.
Chỉ là vẻ đẹp của Cố Lan quá mức khách quan.
Trong giới tu tiên thực ra không có nhiều người xấu xí đến kinh thiên động địa, dù sao mọi người ít nhiều đều có chút bản lĩnh đặc biệt, thay đổi dung mạo cũng không phải chuyện khó.
Nhưng làm sao nói được nhỉ.
Nặn khuôn mặt cũng phải xem thẩm mỹ.
Ba năm ta đến tu chân giới, ngay cả ở Hợp Hoan tông nơi tập trung mỹ nhân, ta cũng chưa thấy mấy người đẹp hơn Cố Lan.
Thêm vào đó là ba năm theo đuổi Cố Lan, hắn gần như đã trở thành một phần cuộc sống của ta.
Mỗi khi nhìn thấy một nam nhân mới, ta đều nghĩ đến Cố Lan và vô thức so sánh.
Người này mắt không đẹp bằng mắt Cố Lan.
Người kia sống mũi không cao bằng sống mũi Cố Lan.
Người đằng trước chân ngắn hơn Cố Lan một đoạn.
Người đằng sau đầu bẹt hơn Cố Lan một vòng.
Thư Nguyệt cũng nhận ra, lại bắt đầu chửi bới: "Đồ chó Lâm Thanh Từ, c.h.ế.t cũng không yên phận!"
Ta cũng hùa theo chửi: "Đồ chó Cố Lan, c.h.ế.t cũng không yên phận!"
Đang chửi hăng say, phía sau vọng đến một tiếng cười khẩy.
Ta theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy hai nam nhân.
Lâm Thanh Từ và Cố Lan đứng sóng vai, người trước mặt không biểu cảm, người sau sắc mặt tối sầm.
Thư Nguyệt vẫn đang lải nhải: "Thằng ngốc Lâm Thanh Từ, có gan thì đừng xuất hiện trước mặt lão nương, coi chừng lột da ngươi!"
Ta không kịp nói gì, kéo nàng ấy bỏ chạy.
"Đừng lột nữa đừng lột nữa! Lâm Thanh Từ đang ở phía sau ngươi kìa!"
16.
Hiển nhiên.
Hai đệ tử Hợp Hoan tông chúng ta không thể chạy thoát khỏi họ.
Lâm Thanh Từ bắt một ấn quyết, lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, kéo Thư Nguyệt vào lòng.
"Chạy cái gì? Không phải muốn lột da ta sao? Ta để nàng lột, lột áo được không?"
Ta ái ngại nhìn Thư Nguyệt một cái, vội vàng chạy sang bên trái.
Bảo trọng nhé.
Nguyệt Nguyệt.
Chết bạn không c.h.ế.t mình.
Đợi ngươi từ trên giường Lâm Thanh Từ xuống, vẫn là một hảo hán.
Nhưng mọi người biết đấy.
Chúng ta làm nữ chính, đều không thoát khỏi bàn tay nam chính.
17.
Ta lại bị Cố Lan đưa về trang viên.
Dọc đường, mặt hắn đen như đáy nồi ôm ta ngự kiếm, không nói một lời.
Áp lực xung quanh thấp đến đáng sợ, ta không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, khẽ hít hít mũi.
Cố Lan không nhìn ta, trực tiếp cởi áo ngoài, quấn chặt lấy ta.
Mùi hương đặc trưng của hắn quấn quýt bên mũi ta.
Ta không nhịn được, hít sâu một hơi.
Thơm quá.
Vẫn là căn phòng đó, vẫn là kết giới đó.
Lần này ta không định giãy giụa nữa, nằm phịch xuống giường, học theo dáng vẻ của Thư Nguyệt mà hét lớn:
"Đến đây! Không phải là muốn làm sao? Ngươi đến đây! Đợi lão nương về Hợp Hoan tông, vẫn là một hảo hán!"
"Làm! Làm! Làm! Vừa làm thì liền hăng máu, quên hết tất cả, liều mạng! Cả trăm người vác trống xiên trên lưng, như cả trăm tảng đá bị địa chấn không ngừng đánh thức, nhảy múa điên cuồng trước mặt ngươi! Nhịp trống gấp gáp hư cơn mưa rào; bay phấp phới như cơn lốc xoáy; nhảy nhót hỗn loạn như ếch nhái; lấp lánh bùng nổ như tia lửa; tư thái mạnh mẽ cường tráng như đấu với hổ!"
Cố Lan liếc cho ta một cái nhìn sắc lẹm.
Ta im thin thít như ve sầu mùa đông.
Được rồi.
Kiểu này không phải ai cũng có thể đi được.
Thấy Cố Lan đang tiến về phía mình, ta nhắm mắt chấp nhận số phận.
Giây tiếp theo, hắn lại đưa tay nắm cằm ta, đáy mắt đen láy cuộn trào cảm xúc, nhìn ta hồi lâu mới lên tiếng.
"Tại sao?"
Ta không hiểu hắn muốn hỏi gì.
"Nàng trêu chọc ta, quyến rũ ta, rồi lại bỏ rơi ta, vứt bỏ ta."
Giọng Cố Lan đầy vẻ không hiểu.
Cảm giác căng thẳng của ta tiêu tan hơn phân nửa, không hiểu sao lại bình tĩnh xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất