Hóa Ra Đối Tượng Chinh Phục Luôn Thầm Yêu Ta

"Ta không hiểu ngươi đang tức giận điều gì." Ta nói: "Ta đuổi theo ngươi ba năm, ngươi không hề động lòng, không những chưa từng cho ta sắc mặt tốt, mỗi lần ta đến gần còn rút kiếm muốn g.i.ế.c ta, giờ lại đổi giọng, nói ta vứt bỏ ngươi."

Cố Lan: ". . . . ."

"Ta không có ý muốn g.i.ế.c nàng, nàng nói ta không động lòng, nhưng chúng ta chẳng phải đã sớm kết làm đạo lữ rồi sao? Ta rút kiếm, là vì nàng và kiếm đều là những phần quan trọng nhất trong cuộc đời ta, thiếu một không được, ta chỉ muốn để các nàng làm quen với nhau thôi."

Ta bị lời nói của hắn chọc cười.

Làm quen?

Cố Lan đang đùa gì vậy!

Kiếm của hắn vừa rút ra đã không ngừng kêu vang, người bình thường ai lại muốn làm quen với kiếm chứ?

Những thiên tài kiếm đạo này, đầu óc họ xoay chuyển kiểu gì vậy?

Ta cảm thấy đây là cái cớ của Cố Lan.

Cố Lan vẫn đang ngụy biện: "Hạ Chi, dù sao chúng ta cũng đã kết làm đạo lữ rồi, chúng ta cũng. . . dù sao nàng không đổi đối tượng nghiên cứu được, càng không thể không cần ta! Trên đời này, nàng chỉ được làm như vậy với một mình ta!"

Ta không biết lấy đâu ra can đảm, đánh "bốp" một cái vào tay hắn.

Nhưng không cẩn thận dùng sức quá mạnh, tiện thể đánh trúng cả mặt hắn.

Cố Lan sững người một chút, đôi mắt chợt sáng lên: "Nàng thích như vậy?"

Ta: ?

Ta thích cái gì chứ?

Ta chạy.

Ta cảm thấy Cố Lan bệnh không nhẹ, không thể nói lý với hắn.

Trước khi đi, ta chỉ vào mũi hắn mà chửi.

"Thần kinh! Ngươi nói chúng ta là đạo lữ thì là đạo lữ à! Nói năng lung tung không có bằng chứng, người như ngươi, ở chỗ chúng ta phải truy thê hỏa táng tràng đấy! Biết không!"

Gương mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ mờ mịt.

"Truy thê hỏa táng tràng? Nghĩa là sao, Hạ Chi, sau này ta phải đến nhà hỏa táng tìm nàng sao? Không thể đến Hợp Hoan tông được sao?"

Ta: . . . . .

Thật không còn gì để nói!

Thư Nguyệt không quay lại.

Nghĩ cũng phải.

Chỉ nhìn biểu cảm của Lâm Thanh Từ khi mang nàng ấy đi, nhắm mắt cũng đoán được, tối nay hắn ta sẽ hết sức ân ái với Thư Nguyệt.

Ta mệt mỏi nằm xuống, trong lòng rối như tơ vò.

Trưởng lão đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ của ta, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Ôi trời ơi! Hợp Hoan tông chúng ta sao lại nhận một đệ tử không cầu tiến như ngươi chứ!"

Ta uể oải ngồi dậy, lắng nghe chỉ giáo.

"Hạ Chi à." Trưởng lão khuyên nhủ: "Ngươi xem ngươi xem, ngươi và Thư Nguyệt quan hệ tốt nhất, trước đây đều là học sinh lưu ban! Giờ đơn xin thay đã được chấp thuận, Thư Nguyệt người ta tối đó đã không về tông môn, sao ngươi còn về đây?"

"Chẳng lẽ trên đời này, không có nam tử nào tốt hơn Cố Lan sao!"

Miệng ta nhanh hơn não: "Không có ai đẹp trai hơn hắn."

Trưởng lão: ". . . . . Điều này cũng đúng."

"Nhưng đẹp trai thì có tác dụng gì? Hạ Chi, trưởng lão ta gặp qua vô số nam nhân rồi, ta nói cho ngươi biết, nam nhân ấy, càng đẹp trai thì tâm địa càng xấu xa! Đặc biệt là những đệ tử kiếm đạo bọn họ, từng người từng người đều coi kiếm như mạng sống! Ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi thật sự thành đôi với Cố Lan đó, sau này còn phải ghen tuông với một thanh kiếm!"

Kiếm. . . . .

Suy nghĩ của ta không tự chủ được dẫn đến nơi khác.

Thực ra thanh kiếm của Cố Lan, cũng còn được. . . . .

"Đang yên đang lành, sao mặt ngươi đỏ thế?"

Trưởng lão hỏi.

Ta hoàn hồn, vội vàng xua tay, đau đớn nói: "Trưởng lão, ta đỏ mặt vì xấu hổ! Trước kia ta ngu ngốc quá, lại coi loại người Cố Lan này là bảo bối, từ hôm nay trở đi, ta nhất định sẽ rút kinh nghiệm xương máu, làm lại từ đầu!"

eyJpdiI6Ik1SaHIyM01GRXI0QVl1cmhtbmZrZXc9PSIsInZhbHVlIjoiZ2llU0NuUm5oZk5yc3pUdlpKMk5ZNFUrWnhVTjVTbDBzUkJWbFUzbUYwa3g2c1ZRVWV5N3RLYTlvWFVLRkFHUFA0Z0VuWWNwbkJ1d05HOG5mak9cL2VXemtEU2laeFpveHRPVFordDRBOVV5QTZYanJsM3kxeWFKV2lTaXdtcDFuNzV0MUR6cmdZTHlBczRmSFV3RThCOVJwNU1hSTY5a29vdGJLamhFRzNtR01ybDk5RXBEWVdwdlwvcXlUVnVsOUNFSlRRK1BlbFVRaEpQUVwvXC8yYVc2bjM2WmI2bGYzQzdnYnZcL1hQY2NEQmhKRG1TazJvdVBzMXhZbERiM1lxdVZScXVrWEExSUtEcEhUTlF5d2xybUxSQT09IiwibWFjIjoiNThhYWNmN2JhM2FkOTRiZmQyMjk4MDgxNDNjZWFiMzJiYzE3ZjQ1NzU4NmUyYzA3YWYzODZiYTQzNDFmM2IzZSJ9
eyJpdiI6IlwvUVZVMnpZUXBSQlZvcEJ5Zk5oU3JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRJQXlXU0pwS050cWNRY1ZUQzF5NTY2SURTM253eWlqZW9wSTFZKzNMK002RUJNZFBwM0E5NFUyNHFZK2Zwcyt4VkVHZTRDUHJqOWthdXNXMlNKN3ZkT2dYTW9Mc2U4WHZvZ3ZjbkQyQ3A3bUlGVlZBdlZ4TUlaQlArbWIyeEtEMkJOeU1ETU5jNFY4M29TZ05nb205aWpxc20wenI2NVJCQnRHVDNrek1aSEFBR1ZHd0N1dU1ZR1c3azFpWWRURUVkclh2ZGtrNWxBUUhBZnRLeFUyZHc9PSIsIm1hYyI6IjQxYjMyYTBmN2Y2ZGViNDE0ZmMwNWNhMTA3M2IxNTRiMTAzNmY1MjE2MmUyY2FlODJlNTI0M2Y4NTZhMmI0MzUifQ==

Nói xong, lúc xoay người định đi bà ấy đột nhiên nhìn về một hướng, sau đó đưa tay kéo một vật gì đó lại.

Ads
';
Advertisement