Phóng mắt khắp Cửu Tiêu Cung, số lượng Đạo Tử cùng lắm chỉ có không đến một trăm hai mươi người. Sở dĩ số lượng ít như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, Cửu Tiêu Đạo Tử không chỉ có yêu cầu nghiêm khắc đối với tu vi mà đối với tuổi cũng giống như thế.
Phải đột phá Vấn Đạo Cảnh trước bảy mươi thì mới có thể trở thành Đạo Tử, mà nếu muốn phát triển tiếp ở trên vị trí Đạo Tử, vậy thì tối thiểu cũng phải đột phá một cảnh giới lớn trong vòng hai mươi năm. Đồng thời, nếu như trong vòng hai mươi năm không thể đột phá một cảnh giới lớn, như vậy bọn họ sẽ tự động trở thành chấp sự của Cửu Tiêu Cung, sau đó từ từ trở thành trưởng lão.
Chính là bởi vì có điều kiện khắc nghiệt như vậy, cho nên người giữ chức Đạo Tử của Cửu Tiêu Cung cho tới bây giờ chưa tới một trăm hai mươi người.
Bởi vì ngay cả những người có khả năng Vấn Đạo Cảnh trước bảy mươi tuổi, nhưng muốn ở trong vòng hai mươi năm tiếp tục đột phá Chứng Đạo Cảnh hay là những cảnh giới cao hơn, đây là một việc vô cùng khó khăn. Phải biết rằng càng về sau việc đột phá tu vi sẽ càng khó khăn hơn, cũng càng tốn nhiều thời gian hơn.
Đối với những người có cảnh giới như Cửu Tiêu Chúa Tể bọn họ, một lần bế quan có thể là vài chục năm, hơn nữa kết quả có khi còn không tiến bộ chút nào, đây là một chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng đối với các Đạo Tử, nếu như đang ở trên vị trí Đạo Tử, một khi đột phá đến Đạo Môn Cảnh, như vậy bọn họ sẽ có thể trực tiếp trở thành trưởng lão của Cửu Tiêu Cung. Từ đó, bọn họ cũng có thể đạt được lượng lớn tài nguyên ưu tiên. Hơn nữa nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, về sau kém nhất cũng có thể trở thành một vị trưởng lão chủ tọa, thậm chí là phong chủ của Cửu Phong không chừng.
Đây là tiêu chuẩn thăng chức gần như cực kỳ hoàn thiện của Cửu Tiêu Cung, bây giờ lại có một Đạo Tử ra đời, tiếng chuông trên bầu trời kéo dài suốt nửa khắc đồng hồ mới chậm rãi tiêu tán.
“Nếu như không phải đang ở thời kỳ Thịnh Thế, xuất hiện tầng tầng lớp lớp các Thiên Kiêu thì có lẽ rất nhiều đệ tử ưu tú của Cửu Tiêu Cung đã có thể đảm đương cái chức Đạo Tử này rồi.” Thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía chân trời, Tiêu Trần chậm rãi nói.
Thân ở thời đại này, các Đạo Tử Cửu Tiêu cũng có chút cực khổ, ban đầu bọn họ chắc chắn là đối tượng sùng bái của vô số đệ tử, nhưng bởi vì thời đại thiên kiêu đã đến, hào quang thiên kiêu của bọn họ đã hoàn toàn che khuất đi hào quang của các Đạo Tử.
Mặc dù bây giờ tu vi của nhiều thiên kiêu còn chưa cao, nhưng việc bọn họ trở thành Đạo Tử cùng lắm chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, điều này là cho ánh mắt và lực chú ý của phần lớn người đều đặt trên người những thiên kiêu này. Mà một đám Đạo Tử lại không có ai hỏi thăm, chỉ biết âm thầm cảm thán.
Đương nhiên đối với những thay đổi này, đám Đạo Tử cũng biết, nhưng cũng có cách gì đâu chứ? Thân ở thời đại này, đây là chuyện không còn cách nào khác nữa cả.
Tiêu Trần cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, hắn biết đám Đạo Tử bọn họ mới là hạt nhân chân chính của Cửu Tiêu Cung, là chỗ dựa tương lai của Cửu Tiêu Cung. Những Đạo Tử này dần trưởng thành, chính là các trưởng lão đời tiếp theo của Cửu Tiêu Cung. Chẳng qua đối với Tiêu Trần mà nói, trở thành Đạo Tử chỉ là vấn đề thời gian, cho nên cũng không có cái gì đáng để chú ý.
Những ngày tháng tiếp theo lại trở nên yên ổn, tu luyện, tu luyện, rồi lại tu luyện. Mỗi ngày Tiêu Trần đều đắm chìm trong việc tu luyện, đảo mắt đã nửa tháng trôi qua, trong nửa tháng này, cuối cùng hắn cũng đã tu luyện xong toàn bộ một trăm bộ kiếm pháp cơ bản kia.
Thân mang một trăm bộ kiếm pháp cơ bản đạt tới mức độ Hóa Cảnh, Tiêu Trần dường như cảm giác được kiếm pháp của bản thân trong cõi u minh đã có chút lột xác. Cho nên hắn không chút do dự lại đi tới Vũ Kỹ Đường, vơ vét một trăm bộ kiếm pháp cơ bản trở về.
Việc tu luyện kiếm pháp cơ bản không hề có giới hạn cuối cùng, điểm này Tiêu Trần rất rõ ràng, nắm giữ kiếm pháp cơ bản càng nhiều thì hắn càng có nhiều ưu thế hơn. Cho dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, cho dù kiếm pháp có lột xác ra sao cũng đều là từ trong cơ bản biến đổi mà ra. Từ điểm này đã có thể nhìn ra tầm quan trọng của kiếm pháp cơ bản đối với một người kiếm tu.
Ngay lúc Tiêu Trần còn đang lâm vào khổ tu, lại có một tấm thiệp mời được người ta đưa tới Vô Trần Cư.
“Đạo Tử mở tiệc chiêu đãi à?”
Tiêu Trần ngồi trong hoa viên Vô Trần Cư, nhìn tấm thiệp mời trên tay, thì thầm nói.
Tấm thiệp mời này rõ ràng chính là của tên Đạo Tử vừa mới thăng chức lúc trước gửi tới, vì để ăn mừng bản thân hắn ta trở thành Đạo Tử, người này chuẩn bị mở tiệc mời một ít bạn bè thân quen tham dự, trong số đó phải kể đến Tiêu Trần.
Tiêu Trần không biết người này, thậm chí tên của hắn ta là gì Tiêu Trần cũng không biết.
Tiêu Trần nhìn thấy trên thiệp mời có ký tên Nghiêm Khang, hắn không hề có chút ấn tượng nào về người này, nhưng người kia lại mở tiệc chiêu đãi rồi cố tình mời hắn.
“Có đi hay không?” Tần Thủy Nhu ngồi ở bên cạnh Tiêu Trần mở miệng hỏi.
“Đi chứ, Đạo Tử vừa mới tấn chức, không cho người ta chút thể diện thì cũng không tốt, huống chi người này hẳn là cũng không có ác ý gì đâu.” Đối mặt với câu hỏi của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần trả lời.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định tham dự, dù sao từ trong câu chữ của Nghiêm Khang, hắn cũng không cảm nhận được ác ý gì. Hơn nữa người ta vừa mới tấn chức Đạo Tử, nếu như bản thân từ chối quả thật có chút không thích hợp, suy nghĩ một chút, Tiêu Trần vẫn quyết định đi một chuyến.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc chính là ở trên ngọn núi mà Nghiêm Khang vừa được phân cho khi thăng chức Đạo Tử, đó cũng là một ngọn núi thuộc sở hữu riêng của cá nhân hắn.
Thời gian đã hẹn là ba ngày sau. Vào buổi hoàng hôn ngày thứ ba. Tiêu Trần một mình ra khỏi Vô Trần Cư, hắn vốn định dẫn Tần Thủy Nhu đi theo nhưng nàng ấy nói bản thân không muốn đi, không còn cách nào, Tiêu Trần cũng chỉ có thể đi một mình.
Trước đó hắn cũng đã chuẩn bị xong quà cáp chúc mừng, là một viên Vấn Đạo Đan. Đối với một người vừa mới đột phá Vấn Đạo Cảnh mà nói, Vấn Đạo Đan chắc chắn là bảo bối mà có tiền cũng không mua được.
Bởi vì đối với võ giả Vấn Đạo Cảnh, vấn đề quan trọng nhất chính là tìm kiếm con đường dành cho bản thân mình, mà Vấn Đạo Đan có thể làm cho người ta tiến vào trạng thái không minh trong một khoảng thời gian ngắn. Trạng thái tu luyện này đối với ngộ đạo mà nói chính là như cơ duyên mà ông trời ban thưởng. Nhưng đáng tiếc là cả đời người chỉ có thể sử dụng một viên Vấn Đạo Đan, viên thứ hai sẽ không có hiệu quả.
Đây đúng là một món quà cực kỳ đắt đỏ, đương nhiên đối với Tiêu Trần mà nói cũng không tính là gì, có sư phụ như Đan Vân đạo tôn ở đây, một viên Vấn Đạo Đan không là cái gì quá to tát. Hơn nữa, đây chỉ là một viên Vấn Đạo Đan màu đỏ, Đan Vân đạo tôn tùy tiện luyện chế là ra được.
Tiêu Trần cầm theo món quà, nhanh chóng đi tới ngọn núi của Nghiêm Khang. Ở phía Đông của Cửu Tọa Thần Sơn có một ngọn núi diện tích không tính quá lớn, lúc Tiêu Trần vừa mới tiến vào chân núi, một gã đệ tử Lực Thần Phong đã vội vàng đi lên đón tiếp. Người này chắc chắn là sư đệ của Nghiêm Khang, chuyên môn phụ trách tiếp đãi các vị khách mời, mà nhân vật quan trọng địa vị cao như Tiêu Trần này, hắn ta đương nhiên không dám chậm trễ.
Người kia tự mình dẫn Tiêu Trần đi lên núi, dọc theo đường đi, gã đệ tử này có phần căng thẳng, cũng dễ hiểu thôi, bởi vì danh tiếng của Tiêu Trần sớm đã truyền khắp bên trong Cửu Tiêu Cung rồi.
Dốc sức giao chiến với Mộc Hợp ở Bích Ba đế quốc, nhận các Thiên Kiêu làm môn khác ở hội Thiên Thần Kiêu Vương, những sự tích ấy đều khiến cho người ta vừa sùng bái vừa sinh lòng tôn kính với hắn.
“Tiêu Trần huynh, không thể đón tiếp từ xa, mong huynh thứ tội.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất