Đối xử với Tiêu Trần cực kỳ nhiệt tình, cho dù là đạo tử mới lên cấp, nhưng dựa theo bối phận mà nói, Nghiêm Khang hoàn toàn có thể gọi Tiêu Trần là sư đệ, chỉ là hắn ta lại không dám, nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng vẫn xưng là huynh đệ với Tiêu Trần.
Hắn ta cực kỳ niềm nở mời Tiêu Trần đi vào trong sân, Tiêu Trần vừa vào, những vị khách khác cũng nhao nhao nhòm ngó về phía bên này, không còn cách nào cả, bây giờ xung quanh Tiêu Trần có quầng sáng quá chói mắt, cho dù chỉ là đạo tử nhưng cũng không cách nào tranh giành sự chú ý với hắn được.
Đi thẳng một đường vào trong phòng khách chính, vị trí sắp xếp cho Tiêu Trần vô tình lại chính là vị trí chủ tọa, đối với sự sắp xếp của Nghiêm Khang, Tiêu Trần cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào để từ chối, đành phải bình thản ngồi xuống.
Mà khi Tiêu Trần đưa ra món quà của mình tới trước mặt Nghiêm Khang, đó chính là một viên Vấn Đạo Đan. Tất cả mọi người có mặt ở đấy đều liếc mắt nhìn xem, thật sự là ra tay rất hào phóng, vật quý giá như Vấn Đạo Đan há lại là thứ dễ dàng cho đi vậy sao?
Ngay cả mặt mày Nghiêm Khang cũng ngớ ra, món đồ vật có mức độ trân quý như Vấn Đạo Đan không phải hắn ta không biết. Cho dù bây giờ hắn ta cũng đã là đạo tử cao quý, nhưng muốn lấy được một viên Vấn Đạo Đan thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng Tiêu Trần lại không chút do dự tặng cho hắn ta một viên, hơn nữa còn là Vấn Đạo Đan màu đỏ nữa chứ.
“Tiêu Trần huynh, món quà này quá mức quý giá, ta không thể nhận được.”
“Nghiêm Khang sư huynh đã nói quá lời rồi.”
Khách khí đùn đẩy nhau một phen, cuối cùng Nghiêm Khang vẫn nhận lễ vật của Tiêu Trần, chỉ thấy hắn ta thận trọng thu viên Vấn Đạo Đan vào trong nạp giới, không hề khoa trương, chỉ riêng mỗi cần giá trị của viên Vấn Đạo Đan cũng đã đủ để sánh với quà tặng của tất cả mọi người ở đây rồi. Hơn nữa, việc quan trọng nhất chính là viên Vấn Đạo Đan này thật sự rất cần thiết với Nghiêm Khang, bởi vì hắn vừa đột phá xong Vấn Đạo Cảnh, nhu cầu gấp gáp nhất chính là tìm được một con đường thuộc về chính mình.
Yến hội được tổ chức vô cùng đơn giản, hơn hết là tất cả mọi người đều tụ họp lại uống rượu tán gẫu với nhau, thuận tiện chúc mừng Nghiêm Khang đã được thăng lên đạo tử.
Trong bữa tiệc, Tiêu Trần đương nhiên cũng trở thành đối tượng được chú ý nhất trong đám người, ngay cả không ít đạo tử cũng chủ động đến đây mời rượu hắn. Ở trước mặt Tiêu Trần, những đạo tử này cũng không dám kiêu ngạo, bọn họ cũng đều biế, bọn họ thật sự không thể sánh được với thành tựu sau này của Tiêu Trần, cho dù bây giờ, tu vi của Tiêu Trần mới chỉ tới Địa Minh Cảnh, nhưng địa vị cũng đã vượt xa những đạo tử như bọn hắn rồi.
Nhưng Tiêu Trần cũng không hề ỷ vào thân phận của mình mà ngạo mạn, trái lại biểu hiện của hắn lại vô cùng giản dị, thân thiện, đối mặt với những người mời rượu, cho dù là đạo tử hay chỉ là Cửu Phong đệ tử bình thường, Tiêu Trần cũng cười đáp trả lại từng người, thậm chí còn tùy ý bắt chuyện vài câu với mọi người.
Nhìn Tiêu Trần giản dị, thân thiện như thế, ngay cả những đệ tử Cửu Phong vốn còn hơi lo lắng nhưng lúc này bọn họ cũng đều yên lòng xuống. Đồng thời, hảo cảm đối với Tiêu Trần lại càng tăng lên không ít, hắn là một trong thập đại kiêu vương cao quý như thế nhưng lại có thể không kiêu ngạo, không nóng nảy, đối nhân xử thế cũng càng thêm ôn hòa, lễ độ.
Bầu không khí náo nhiệt của yến hội dần hạ xuống tới gần hồi cuối, mãi cho tới gần nửa đêm, nhóm người lần lượt cáo từ rời đi, lúc đầu Tiêu Trần cũng chuẩn bị rời đi, chỉ là trước khi rời đi lại bị Nghiêm Khang gọi về.
Hắn ta dẫn Tiêu Trần tới thư phòng của mình, lúc này chỉ có hai người là Nghiêm Khang và Tiêu Trần ở cùng nhau, hắn nhìn về phía Tiêu Trần. Nghiêm Khang lộ ra vẻ hơi khó xử, ấp úng cả buổi cũng không nói được mục đích mình gọi người ta vào nơi này.
Tiêu Trần vốn còn thấy hơi kỳ lạ vì sao Nghiêm Khang lại mời mình vào đây, dù sao trước đó hai người cũng không hề quen biết nhau, mà bây giờ lại nhìn thấy biểu hiện khó xử như vậy của Nghiêm Khang, Tiêu Trần càng thêm xác định, chắc chắn Nghiêm Khang có chuyện gì đó mong hắn trợ giúp.
Vốn là huynh đệ đồng môn, hắn lại có ấn tượng không tệ với Nghiêm Khang, nếu là chuyện mình đủ khả năng, Tiêu Trần cũng sẽ không ngại ra tay tương trợ. Cho nên, đối mặt với sự khó xử của Nghiêm Khang, Tiêu Trần chủ động mở miệng hỏi:
“Nghiêm Khang sư huynh, nếu có chuyện gì cần, huynh cứ nói đừng ngại, giữa sư huynh đệ đồng môn không cần câu nệ nhiều thứ như thế.”
Định chủ động mở miệng nói nhưng nghe được lời này của Tiêu Trần, Nghiêm Khang lập tức lộ ra vẻ cảm kích, sau đó hắn ta cắn răng một cái, nói chi tiết chuyện của mình cho Tiêu Trần nghe.
Đúng như Tiêu Trần phỏng đoán, Nghiêm Khang này thật sự là có chuyện muốn nhờ, mà chuyện này nói khó thì cũng không khó, nhưng nói dễ lại không phải dễ, tất cả còn phải nói tới gia tộc Nghiêm gia.
Vốn gia thế Nghiêm Khang lại không tầm thường, chính là một trong hai gia tộc lớn ở Thành Trường Lạc, cũng là thành trì nổi danh nhất tại toàn bộ Trung Thổ Thần Vực, cũng được vinh danh là một trong bát đại chủ thành của Trung Thổ Thần Vực, chiếm diện tích bao la, kinh tế thịnh vượng, nghe nói nhân khẩu bình thường đã có hơn trăm triệu người, là một tòa cổ thành lâu đời nhất trong lịch sử.
Mà Thành Trường Lạc có hai gia tộc lớn, một cái là Nghiêm gia của Nghiêm Khang, mà dòng họ còn lại chính là Tô gia, đồng thời tại Tô gia này lại bất chợt xuất hiện một Tô Cẩn - thê tử của Phượng Lăng Dạ, mà hắn chính là một trong thập đại Thiên Kiêu được biết tới với tên gọi Ly Hỏa.
Làm thê tử của Kiêu Vương, đồng thời Phượng Lăng Dạ cũng có xuất thân từ Thành Trường Lạc, còn là thanh mai trúc mã với Tô Cẩn nên ỷ vào thân phận Tô Cẩn. Vốn dĩ hai nhà đang bình yên vô sự, nhưng mâu thuẫn ngày càng căng thẳng hơn, thậm chí Tô gia đã có ý nghĩ muốn diệt trừ Nghiêm gia.
Cũng bởi vì sự tồn tại của Tô Cẩn, thế lực của Tô gia tại thành Trường Lạc càng lúc càng lớn, mà hiển nhiên Nghiêm gia cũng sẽ không dám đối đầu với Kiêu Vương, cho nên liên tục thất bại lui về, đến bây giờ, Nghiêm gia đã rơi vào tình trạng bấp bênh, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.
Một gia tộc khổng lồ có lịch sử mấy trăm năm tại thành Trường Lạc, cũng bởi vì một Kiêu Vương mà đã bị ép tới ranh giới gần như sụp đổ.
Làm con cháu dòng chính của Nghiêm gia, Nghiêm Khang đương nhiên không thể nào trơ mắt nhìn gia tộc của mình bị hủy diệt, nhưng mà khi đối mặt với Tô Cẩn, Nghiêm Khang lại không thể làm gì được.
Chỉ với một Tô Cẩn, Nghiêm Khang cũng không sợ nhưng thế lực sau Tô Cẩn còn có một Phượng Lăng Dạ là Ly Hỏa Kiêu Vương, người này cũng không phải là người như Nghiêm Khang có thể đắc tội được.
Hơn nữa, Cửu Tiêu Cung cũng sẽ không tham dự vào trong cuộc tranh đấu giữa Nghiêm gia và Tô gia. Dù sao đây cũng là chuyện của bọn hắn, mà đối mặt với Kiêu Vương, chỉ có Kiêu Vương mới có tư cách chống đối lại, cho nên trái lo phải nghĩ, Nghiêm Khang mới quyết định nhờ tới Tiêu Trần, hy vọng Tiêu Trần có thể ra mặt trợ giúp Nghiêm gia, cũng chỉ có Tiêu Trần mới có thể ngăn cản Phượng Lăng Dạ, mục đích tiếp theo chính là để Tô gia thu tay lại.
Hắn ta kể đầu đuôi mọi chuyện kỹ càng cho Tiêu Trần nghe xong, sau khi nghe lời này của Nghiêm Khang, Tiêu Trần thản nhiên nói;
“Ngươi là muốn ta diệt Tô gia hay là…?”
“Tiêu Trần huynh hiểu nhầm rồi, Nghiêm gia ta cũng không có ý tứ muốn xưng bá tại Thành Trường Lạc, chẳng qua là chúng ta muốn tự vệ mà thôi. Thực sự không dám giấu diếm, lúc đầu tại Thành Trường Lạc, Nghiêm gia ta và Tô gia chung sống bình yên vô sự cả mấy trăm năm. Trong lúc đó, hai nhà chúng ta còn có không ít đệ tử đã kết nhân duyên với nhau, quan hệ vô cùng tốt đẹp.”
Nghiêm Khang càng nói càng kích động, tới cuối cùng thậm chí hắn đã trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Trần, đau khổ khẩn cầu, đây chính là cọng cỏ cứu mạng sau cùng của Nghiêm gia hắn rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất