Hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, cay đắng van xin, không còn cách nào nữa, Tô gia đã đưa ra tối hậu thư mất rồi, trong vòng năm ngày, nhà họ Diêm cùng toàn bộ gia tộc phải rút khỏi thành Trường Lạc, nếu không bọn họ sẽ cử Tô Cẩn đến ra tay với Nghiêm gia.
Bây giờ đã đến nước đường cùng rồi, nếu không thì Nghiêm Khang đã chẳng đến mức phải cầu xin Tiêu Trần như thế này.
Tiêu Trần đích thân nâng Nghiêm Khang dậy, nhìn Nghiêm Khang, cuối cùng Tiêu Trần mới nói: “Nếu như sự việc đúng như Nghiêm Khang sư huynh đã nói thì đệ có thể ra tay cứu trợ, thế nhưng đệ cũng chỉ có thể bảo vệ Nghiêm gia khỏi họa tàn sát, cũng không thể trợ giúp Nghiêm gia diệt trừ Tô gia được.”
“Thật sao? Tiêu Trần sư đệ xin hãy yên tâm, Nghiêm gia bọn ta thật sự không có ý đồ muốn tiêu diệt Tô gia đâu.” Nghe được lời của Tiêu Trần, Nghiêm Khang lập tức vui mừng trở lại, đồng thời hắn ta còn nghiêm túc đảm bảo.
Thật ra Tiêu Trần cũng có chút hảo cảm với Nghiêm Khang. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với hắn nhưng nhìn bề ngoài, Nghiêm Khang là loại người có tính cách ôn hòa hiền hậu. Bất kể và đối nhân xử thế hay nói chuyện thì hắn đều thể hiện là một con người ôn hòa nhã nhặn, người như vậy thường không muốn đuổi cùng giết tận, đồng thời cũng là người ngay thẳng, chính vì vậy nên Tiêu Trần mới đồng ý giúp đỡ.
Cuối cùng đã nhận được sự giúp đỡ của Tiêu Trần, sóng gió của Nghiêm gia đã được hóa giải.
Ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng tột cùng, Nghiêm Khang kích động hành lễ trước mặt Tiêu Trần, “Đại ân đại đức của Tiêu Trần huynh, Nghiêm Khang ta trọn đời không bao giờ quên đâu, vả lại lần này ta có thể làm chủ, ta muốn trao kiếm chủng gia truyền của tổ tiên cho Tiêu Trần huynh để bày tỏ lòng biết ơn.”
Đương nhiên, hắn ta biết rằng Tiêu Trần không hề giúp đỡ gia tộc hắn ta tốn công vô ích, vì vậy Nghiêm Khang quyết định lấy bảo vật của gia tộc họ Nghiêm rồi tặng nó cho Tiêu Trần, coi như báo đáp ân tình cho huynh ấy.
Nghe thấy từ Kiếm chủng, vẻ mặt vốn dĩ rất bình tĩnh của Tiêu Trần lúc này không khỏi cảm động, Kiếm chủng này quả nhiên là một bảo vật vô song.
Chỉ có những nơi giống như Kiếm Cốc mới có thể sinh ra, hấp thụ tinh hoa của vô số tinh hoa của bảo kiếm trên đời để tạo thành, ấy thế mới mang tên là Kiếm chủng.
Mà Kiếm chủng này chính là bảo vật không thể chối từ đối với bất kỳ một gã kiếm tu nào, lợi ích đương nhiên là rất nhiều, nhưng đối với Tiêu Trần, lợi ích lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Phôi kiếm Thiên Đạo.
Tiêu Trần vẫn luôn không biết mệt mỏi, tìm kiếm nhằm nâng cấp Phôi kiếm Thiên Đạo bằng mọi giá, nhưng Phôi kiếm Thiên Đạo đã nuốt bao nhiêu kiếm đến giờ vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, tốc độ nâng cấp như vậy thực sự là quá chậm, nếu có một thanh Kiếm chủng thì sẽ không còn như vậy nữa, thật khó tưởng tượng được nếu Phôi Thiên Đạo Kiếm nuốt Kiếm chủng thì sẽ như thế nào.
Không ngờ trong Nghiêm gia này vẫn còn tồn tại một thanh Kiếm chủng như vậy, nghe vậy trong lòng Tiêu Trần bèn có một tia kỳ vọng, đây nhất định là cơ hội lớn của mình rồi, có thể giảm bớt rất nhiều thời gian trong việc nâng cấp phôi kiếm Thiên Đạo.
Không biết rằng có phải thanh kiếm này vô tình được tổ tiên của Nghiêm gia đoạt được, sau đó nó đã được truyền từ đời này sang đời khác như một bảo vật gia truyền của dòng họ Nghiêm không, hôm nay đứng trước thời khắc sinh tử, Nghiêm gia mới cam tâm tình nguyện dâng tặng nó cho Tiêu Trần.
Dù sao thì Nghiêm gia cũng không phải là ngu ngốc, họ biết rằng bảo vật bình thường chẳng thể lọt được vào mắt Tiêu Trần, nếu đem ra tặng chỉ tổ mất mặt mà thôi. Duy chỉ có thanh kiếm đó mới khiến Triêu Trần để vào mắt, cho nên người Nghiêm gia bấy giờ mới đồng ý tặng Kiếm chủng cho Tiêu Trần, cảm tạ chuyện Tiêu Trần đã xả thân cứu trợ.
Và Nghiêm Khang đã quyết định thời gian, bảo hắn đến sáng mai đến núi Thiên Kiếm tìm mình, rồi sau đó cả hai cùng nhau lên đường đến thành Trường Lạc.
Hắn ta đích thân đưa Tiêu Trần đến chân núi rồi nhìn Tiêu Trần rời đi, sau đó Nghiêm Khang quay trở lại và sử dụng một lá âm phù truyền âm để truyền sự việc ở đây về gia tộc.
Chỉ một câu nói rất đơn giản, hắn ta nói rằng Tiêu Trần đã hứa xả thân cứu trợ, để phụ thân và mọi người trong Nghiêm gia hắn yên tâm, ba ngày sau hắn ta và Tiêu Trần sẽ đến thành Trường Lạc.
Trở về Vô Trần Cư, Tiêu Trần đem chuyện của Nghiêm Khang kể cho Tần Thủy Nhu, được biết Tiêu Trần ngày mai sẽ đi khỏi đây, Tần Thủy Nhu dù có chút không muốn nhưng nàng cũng không nói nhiều, nàng cũng biết thanh kiếm này quan trọng cỡ nào với Tiêu Trần.
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần là thanh Kiếm chủng này thì Tiêu Trần không thể chối từ được.
Suốt cả một đêm im hơi bặt tiếng, sáng sớm hôm sau, Nghiêm Khang đã đến Vô Trần Cư từ rất sớm, đương nhiên chuyện gia đình cũng khiến Nghiêm Khang rất lo lắng.
Không lãng phí nhiều thời gian nữa, sau khi nói chuyện với Thương Huyền và Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần và Nghiêm Khang cưỡi Kim Sí Đại Bàng khổng lồ rời khỏi đây.
Bắt đầu từ Cửu Tiêu Cung, nếu dùng hết sức lực và với tốc độ của Kim Sí Đại Bàn, ba ngày là đủ để họ đến được thành Trường Lạc.
Dọc đường đi, Tiêu Trần lấy một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, sở dĩ hắn làm vậy là muốn che giấu thân phận của mình, về chuyện này, Tiêu Trần đương nhiên có kế hoạch riêng của bản thân.
Hiện giờ, tình huống bên trong thành Trường Lạc đều là lời kể chủ quan của Nghiêm Khang, ý định ban đầu là hắn là không muốn dính vào những tranh chấp gia tộc kiểu này, nhưng lần này là do Nghiêm Khang khổ sở nhất mực cầu xin, thứ hai là hắn chỉ cần bảo toàn được gia tộc Nghiêm gia là được, không cần phải đối phó với Tô gia, cuối cùng là thanh Kiếm chủng đó thực sự đã khiến cho Tiêu Trần đỏ mắt thèm muốn.
Kết hợp cả ba nguyên do trên, Tiêu Trần mới đồng ý ra tay giúp đỡ, nhưng Tiêu Trần không ngốc, dĩ nhiên là hắn không muốn bị người khác lợi dụng làm nòng súng.
Vì Tô gia chỉ cần một Tô Cẩn là có có thể buộc Nghiêm gia đến bờ vực sinh tử thì Nghiêm gia cũng có thể dựa vào Tiêu Trần dồn Tô gia vào con đường chết, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt là đằng khác.
Vì vậy trước khi biết tình hình thực tế thì Tiêu Trần không muốn tiết lộ danh tính của mình, lại càng không muốn người khác làm bất cứ điều gì sai trái dưới danh nghĩa của mình.
Nhìn Tiêu Trần đeo mặt nạ để che giấu thân phận của mình, Nghiêm Khang cũng không ngốc, hắn ta nhanh chóng đoán được ý đồ của Tiêu Trần, tuy nhiên về chuyện này Nghiêm Khang cũng không muốn nói nhiều. Dù Tiêu Trần có che giấu thân phận của mình hay không thì cũng không thành vấn đề, dù sao thì cuối cùng điều hắn muốn chỉ cần Tiêu Trần có thể giữ cho gia tộc Nghiêm gia được bình yên là được.
Do thời gian hạn hẹp nên trên đường đi cả hai đã đi liên tục không ngừng nghỉ, ba ngày sau, cả hai cuối cùng cũng đến được thành Trường Lạc.
Thay vì ngồi trên Kim Sí Đại Bàng bay thẳng vào thành, cả hai đi bộ vào thành và đến tận Nghiêm gia. Thành Trường Lạc có hai gia tộc lớn làm chủ, có lẽ là vì liên quan đến Tô gia mà giờ phủ đệ của họ Nghiêm đã trở thành một nơi hoang tàn vắng vẻ, quạnh quẽ thê lương.
Dưới sự dẫn đường của Nghiêm Khang, cả hai sải bước vào sân trong và đi đến sảnh chính, cùng lúc đó, phụ thân của Nghiêm Khang, Nghiêm Mộ Vũ, người đứng đầu Nghiêm gia đang dẫn theo một nhóm người tôn quý nhất nhà Nghiêm cùng các thành viên trong gia đình để chờ đợi tại đây.
Bọn họ đã sớm nhận được truyền tin của Nghiêm Khang cách đây rất lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Trần đi vào, mặt đeo một chiếc mặt nạ, Nghiêm Mộ Vũ và những người còn lại trước hết cũng không khỏi sững sờ, tự hỏi không biết Tiêu Trần đang muốn làm gì.
Mặc dù đám người Nghiêm Mộ Vũ đã biết ý đồ của vì sao Tiêu Trần đeo mặt nạ, thế nhưng Tiêu Trần vẫn phải cố tình nhắc nhở thêm lần nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất