Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Sau khi nghiêm cấm bất kỳ người nào của Nghiêm gia tiết lộ thân phận của hắn, đương nhiên cũng chỉ có một số ít tầng lớp lớn tuổi ở Nghiêm gia mới biết được việc Tiêu Trần đến, còn con cháu Nghiêm gia bình thường cũng không biết chuyện này.   

             Nghiêm Khang đích thân sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần, sau khi nghỉ ngơi một lát khoảng chừng nửa tiếng, Tiêu Trần lập tức đề nghị đi dạo chơi trong Thành Trường Lạc.   

             Lần đầu tiên đi tới Thành Trường Lạc, hắn đã có thể thấy lý do tại sao nó là một trong tám thành thị lớn quan trọng nhất của Trung Thổ Thần Vực, những thành thị bình thường tự nhiên không thể đem ra so sánh với Thành Trường Lạc đang kỳ thịnh vượng được.   

             Nghiêm Khang đi cùng Tiêu Trần, hai người đi dạo trên đường phố của Thành Trường Lạc, cách thời hạn năm ngày mà Tô gia đưa ra chỉ còn có hai ngày nữa, Tiêu Trần vẫn bình tĩnh không hề nóng nảy, nếu đến lúc đó Tô gia thật sự tới giống như tình huống Nghiêm Khang nói, vậy hắn sẽ ra mặt giải quyết vấn đề của Nghiêm gia.   

             Những cửa hàng san sát nhau trên đường phố rộng lớn, bày biện đủ loại hàng hóa, tuy rằng rất nhiều thứ khiến Tiêu Trần chướng mắt, chỉ là sau khi nhìn thấy vài người thiếu nữ thích son phấn, Tiêu Trần cũng mua một ít dự định mang về cho các nàng Tần Thủy Nhu và Thanh Dao, Thanh Lạc.   

             Nghiêm Khang cực kỳ quen thuộc với đường phố ở Thành Trường Lạc, lúc này hắn ta vô cùng tự nhiên làm hướng dẫn viên du lịch cho Tiêu Trần, từ nhỏ hắn ta đã lớn lên ở đây nên thuộc mọi ngóc ngách trong Thành Trường Lạc.   

             Hai người đang thong thả đi dạo ngắm cảnh thì trước mặt xuất hiện một đám thanh niên sải bước đi tới, khi nhìn thấy người dẫn đầu thì sắc mặt của Nghiêm Khang lập tức trầm xuống trong nháy mắt.   

             Nhận ra Nghiêm Khang thay đổi sắc mặt, ánh mắt Tiêu Trần cũng hướng về phía đám thanh niên kia, cùng lúc đó, đám người này cũng nhìn thấy Nghiêm Khang, lúc này người dẫn đầu lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đi thẳng một mạch tới trước mặt Nghiêm Khang, lạnh lùng cười nói.   

             “Nghiêm Khang, sao ngươi vẫn còn dám trở về nơi này, như thế nào, ngươi tới để khuyên bảo Nghiêm gia chuyển ra khỏi Thành Trường Lạc à?”  

             Người thanh niên này tên là Tô Cừ, là đại thiếu gia của Tô gia, đồng thời cũng là anh trai của Tô Cẩn. Hơn nữa ở trong Vạn Binh Các, Tô Cừ cũng là một đạo tử, tu vi cũng đã đột phá đến Vấn Đạo Cảnh rồi.   

             Hắn ta đã quen biết Nghiêm Khang từ nhỏ, thời thơ ấu, hai người họ cũng coi như là bạn bè cùng nhau chơi đùa, chỉ là tiếc rằng khi Phượng Lăng Dạ nổi lên, dã tâm của Tô gia cũng lớn lên theo, dẫn đến việc Tô Cừ và Nghiêm Khang trở mặt thành kẻ thù, thậm chí có vài lần, Tô Cừ còn làm nhục Nghiêm Khang trước mặt mọi người.   

             Đối mặt với sự khiêu khích của Tô Cừ, Nghiêm Khang vốn không muốn để ý tới, nhưng mà Tô Cừ làm sao có thể để cho Nghiêm Khang rời đi một cách dễ dàng như vậy được.   

             Lúc này đám thanh niên đi theo phía sau Tô Cừ lập tức chặn đường đi của Nghiêm Khang và Tiêu Trần, hắn ta lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Tiêu Trần đang đeo mặt nạ, Tô Cừ cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn Nghiêm Khang tiếp tục nói chuyện.   

             “Chỉ còn có hai ngày cuối cùng thôi, Nghiêm Khang, quay về nói cho người của Nghiêm gia biết, nếu còn nhận thức được vấn đề thì chủ động rời khỏi Thành Trường Lạc đi, nếu không chờ em gái ta trở về, chỉ sợ cho dù Nghiêm gia ngươi muốn đi cũng không dễ dàng như vậy nữa đâu.”  

             Nói xong, Tô Cừ cũng không đợi Nghiêm Khang trả lời, hắn ta trực tiếp cất bước rời đi.   

             Không nghĩ tới chỉ đơn giản đi dạo trong Thành Trường Lạc mà cũng gặp phải Tô Cừ, mà Tô Cừ trở về Thành Trường Lạc hiển nhiên cũng chứng minh Tô gia thật sự có ý muốn đơn độc chiếm lấy toàn bộ Thành Trường Lạc, bọn họ đang chuẩn bị đối phó Nghiêm gia rồi.   

             Hắn ta có chút áy náy nhìn Tiêu Trần, đối với việc này Tiêu Trần cũng không quá mức để ý, xem ra Tiêu Trần không thèm quan tâm đến những khiêu khích này, việc bọn họ nói căn bản cũng không có một chút ý nghĩa nào, chỉ cần hắn muốn thì một câu nói cũng có thể khiến cho Tô Cừ này chết mà cũng không hề hay biết mình đã chết như thế nào.   

             Tiêu Trần bây giờ chỉ ở Địa Minh Cảnh, mà Tô Cừ đã là Vấn Đạo Cảnh, không nên vì vậy mà nghĩ hai bên không ở cùng một trình độ, nếu Tiêu Trần thật sự muốn động vào Tô Cừ thì chỉ cần một câu nói truyền về Cửu Tiêu Cung thôi, chỉ sợ những đạo tử kia sẽ không chút do dự tới đây đuổi giết, mà Tô Cừ chắc chắn không có cách nào chỉ huy được các đạo tử của Vạn Binh Các, đây chính là sự chênh lệch thân phận giữa hai người.   

             Vốn không muốn để ý tới sự khiêu khích vô nghĩa này, dù sao hai ngày sau, nếu người Tô gia thật sự dám tới cửa, Tiêu Trần sẽ khiến cho bọn họ từ đâu tới thì phải trở về nơi đó ngay thôi.   

             Đang định dẫn theo Nghiêm Khang rời đi, đúng lúc này tiếng quát của Tô Cừ đột nhiên truyền đến từ phía sau Tiêu Trần, chỉ nghe thấy Tô Cừ lạnh lùng quát: “Trẻ ranh từ đâu tới, cút đi cho ta.”  

             Nhìn theo hướng có tiếng quát, chỉ thấy một cô gái nhỏ đứng chắn ở trước mặt Tô Cừ, nhưng cô gái nhỏ này đương nhiên cũng không phải cố ý, cô nhóc mới năm sáu tuổi thì biết cái gì cơ chứ.   

             Nhưng cũng bởi vì một bé gái ấy nhỏ tuổi, không biết gì, Tô Cừ đá một cước thật mạnh vào người cô gái nhỏ này, khiến cô bé bay thẳng ra ngoài.   

             Đứa bé không có bất kỳ tu vi nào, lại mới chỉ năm sáu tuổi, mà ngược lại Tô Cừ chính là cao thủ Vấn Đạo Cảnh hàng thật giá thật, một cước này cũng đủ để khiến đứa bé mất mạng rồi.   

             Trông thấy cảnh hành hung trên đường phố nhưng mọi người xung quanh lại không có ai dám ra mặt ngăn cản, duy nhất chỉ có mẹ của cô bé kia đã bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, ôm thi thể con gái khóc rống lên không ngừng.   

             Người của Thành Trường Lạc đều biết tình thế ở Thành Trường Lạc này sắp thay đổi rồi, kẻ mạnh sẽ thiết lập lại cục diện này, mà Tô gia sắp trở thành bá chủ duy nhất của Thành Trường Lạc.   

             Có lẽ cũng chính bởi vì địa vị Tô gia đang tăng lên, dẫn đến việc con cháu Tô gia  càng thêm ngông cuồng ở trong địa phận Thành Trường Lạc, chuyện như hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên mà đám con cháu Tô gia làm ra, thậm chí còn ác liệt hơn thế nữa.   

             Như là cưỡng đoạt con gái nhà lành, lại như ngang tàng cướp giật, người Tô gia biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn đủ hành vi ác độc, tuy rằng dân chúng vô cùng phẫn nộ đối với việc này nhưng lại không thể làm gì được, hiện giờ ở Thành Trường Lạc làm gì có ai dám đắc tội Tô gia giữa ban ngày ban mặt chứ?   

             Ánh mắt Tiêu Trần lạnh như băng nhìn về phía Tô Cừ, cũng chỉ có Tô Cừ tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Tiêu Trần vốn im lặng, không nói chuyện cuối cùng lại lạnh lùng mở miệng, “Vừa giết người xong đã muốn đi rồi sao?”  

             Nghe Tiêu Trần nói vậy, Tô Cừ xoay người, vẻ mặt đùa giỡn nhìn về phía Tiêu Trần nói, “Như thế nào, ngươi còn muốn ra mặt thay nó sao?”  

             Hắn ta không cảm thấy Tiêu Trần có gì để uy hiếp mình, trong mắt Tô Cừ, Tiêu Trần nhiều nhất cũng chỉ là một người hầu của Nghiêm Khang mà thôi.   

             Nhìn dáng vẻ không có chút hối hận nào kia, có lẽ trong mắt Tô Cừ, tính mạng của cô bé nhỏ tuổi kia quả thực hèn mọn đến ngay cả cỏ rác cũng không bằng.   

             Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt lành gì, hơn nữa Thiên Thần lục địa vốn là nơi dân chúng dũng mãnh, võ đạo thịnh vượng, chiến đấu sống chết mỗi ngày đều diễn ra, nhưng mà đối mặt với một cô gái nhỏ tay không trói gà không chặt này, Tô Cừ lại cũng có thể ra tay được, điều này làm cho trong lòng Tiêu Trần cảm thấy vô cùng phẫn nộ.   

eyJpdiI6ImlyRFQwXC9wZE51R0pHbm84N21CUEdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBkaExSZDNSUzZ6bHhCYmZUbzhuWE9cL0g0RlNmVzg3S0tQSVhTcVRPbmlmUWRJTUs0U0d5K09WaXFqVkdwSFZuOWxjWlZqR1wvK2prUkpJeklQMmpyYzRyWlJNRnJEZCtwR0xSM2p4MitXK1wvSzFTOERYN0tvb1loUytlcjBGdFJDVDllTFhFd245U0J4WFpEdHlkTURrb0RieU1OR1liejAwQnRLc0hYXC9pN2thbENjYXFFQzlQYVpBZUM4Vjdib05SYXQ0UWlFN1lLaHVFUEprQW5oMjBrZWFQRDIrZmFUeEI3ZmxwbXR3cW1ENmRwMWVESm95d2dta05wVHhSZitSUnNaeDJBZUYwcnBwM1hJSHVISTNwWTExdDFPK2NXTjJERUFtVlNaYWc0dDBwUHRCQ2lodkZHWmxBNUg2THRudUxBQVdVbmVweVgzQlNkdWgraE5OS3VnSlZHdExGYUJLOWl4ekdQZlhMTlZYeFhjc200aFwvTHdPaHJuWFFCRW5UVnlHWHZBWXo2YUpXbmtPNzBkbm55N2p3K2hjWldOZTM0Q0pXUDBjWExacjZZb0xEUkZFZDJSUlJJOG5nazZKRHFlclI5WFZmQVRMSENUeUpvZDVjSUNqRlpZeUtWV1lZbEtkSm1ZMkV3ZjB6TzR2Vkh3ZGJBanI4Mml4TWRuYlVMYnl5cUhqSDNlQm9yU0dVSko4UkxEeXhmQklDYmF4ZTNuXC9WVHdrdXU1YjRWeWRTQzdkcDBqbVl0N2kzbW5VcCIsIm1hYyI6ImZkMzU3MjVlMjk1NGVjNTdjMjkxMTAxYzliZDIwMWE0NjVmMDg3MWRhMjg4YWUxOTNlMDY0NDkxOTFhZTk3ZjYifQ==
eyJpdiI6InFEeXdrUEkrS3BxMmxSQ0dHeThFN2c9PSIsInZhbHVlIjoieE9PaHQ1R3lSMTA3NzdUcG5VNVdIc1RXQnpSV2RxTjdwSGxqODVZcVFqYUJleDJldmIrMkdyeWZJMkRzRit6R1NrQzB5V04ra05SajNzWFBjbFM3dXFzTjhmY0FJa3JHQ3UxRVNUWm9KVjZGSUlCcnRjQUZITTh3YnRCaytuTVhpS0YreGdraTFwQzJ2S3g1VjA2VEw1NlwvbVwvU1FyY3dzc0E1VjVhVDFka0RITVExeGFSYzYwaFJjalFVM1p1YWNJUUFKWFpcL0tYcVBPeEZyaG5GVXh3OVB5VXd5WnpodFk1XC9IOXJGelhNRmwxOGNHWk5LSldNN0p4cjJYNDZ1c3VJU0hPVnFlTDdwbFZHMDdnU3AwVjVhdFRnQk1IS04zdTVmdU9CRkk3bG5aaUtHOGorR3lHZDhrUGhGZEo0M3o0alhaZFZ3bmpoT3Y5cFhwQmZQV1wvRmFmNHV2VVRTSUlqd0RrRVVnUWkzZWRFXC9GT21neG01WWFxU1dIR2hKYkNoWWZvYkFSaUhDNEN6d2RINVFwZHBndVFrMjl0NzVWQWhKbWxnbU9Idm1hTDlxOENuZlh4VjI1Mmp1UFlOdEhYVUF6aVBhM3RGQUJTSkFDc3ptWVFNbE01OG1rZlJIVzB3ZThFcElUZ09Kc05cL3VDZ1lNaE5IRkk2eEVnWVFsczA1RUVCZ3ZDYTVxYU9NSHJyZE1kU1BvVnJ3a3FOZCs5bFhCQXdhYVwva2U0STRtTHR3WkQ1QlJjZWFSdHgyRzFxM05SUkhZM0dNdmJmNUFXK2p5ZW9tMGpcLzdZbmxQTkJyUzRIdUNMeDNhZ2dHMFQ5S2hnM3FyWGN6NnRXTkFvSk1Pb0FrVFRVVVFcLzNQTWE3RU1wR3dFaUdGc295ZE1uVXB2bFhCOHhKUjdGY2hHaEVUc2liNDJmZFRHaWpJS2dyRUtYSW5uNTBOTHhxYlFiRjQ4ZW5FMit1d0lCMW95Q1Z0RHRMKzVBbTlWSW5HWjNCRE9saDZYd3lmTzdXNkNmOGlrTSIsIm1hYyI6ImU5MTBjNDgzMGYzNTYwYmZmNmM2YzRlZTdmZjA3Mjc3MjhjOGU3NTFiMGNjZmQ1ZjM3YTQ5YWZiYjNlNjBjNmYifQ==

             Nói xong, hắn không để ý tới Tô Cừ nữa, cất bước đi về phía cô bé đã chết. Tận mắt chứng kiến hành vi của Tô Cừ, trong lòng Tiêu Trần tức giận nên thay đổi suy nghĩ của mình, ngay từ đầu vốn chỉ muốn bảo vệ Nghiêm gia thôi, nhưng hiện tại trong lòng Tiêu Trần càng muốn Tô Cừ nhất định phải chết.

Ads
';
Advertisement