Không để ý đến Tô Cừ nữa, Tiêu Trần đi vượt qua người hắn, tới bên thi thể của bé gái đó, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, không ngừng gào khóc của mẹ cô bé, ý lạnh trong mắt Tiêu Trần càng nồng đậm.
Tâm mạch đứt đoạn, cho đù là thần tiên cũng khó mà cứu được, thật không ngờ, đối mặt với một cô bé, vậy mà Tô Cừ này cũng có thể ra tay độc ác như thế, cũng không để lại bất cứ cơ hội sống sót nào cho cô bé.
Hiểu được nỗi đau khổ của mẹ cô bé, Tiêu Trần cũng không biết nên khuyên bà ấy như thế nào, để cho bà ấy nghĩ thoáng một chút? Tiêu Trần nói không nên lời, gặp phải chuyện như vậy, đảo lại vị trí xem, thử hỏi ai có thể nghĩ thông được cơ chứ.
Muôn vàn lời an ủi muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài vô thanh, hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra trăm khối linh thạch, đưa cho mẹ cô bé, những linh thạch này nếu đổi thành kim tệ, cũng đủ cho người thường sống một đời vô ưu vô lo.
“Ta sẽ báo thù cho muội ấy, nếu có yêu cầu gì có thể đến Nghiêm gia, người Nghiêm gia sẽ giúp ngươi.” Đưa linh thạch cho mẹ cô bé, Tiêu Trần nhẹ nhàng xoa xoa trán của cô bé, chậm rãi mở miệng nói.
Bây giờ đối với người phụ nữ yếu ớt này mà nói, tất cả an ủi đều không có tác dụng gì, việc duy nhất Tiêu Trần có thể làm, chính là báo thù cho cô bé và ra sức giúp đỡ người một nhà bọn họ. Mà chuyện này, Nghiêm gia đương càng thích hợp hơn mình, bởi vì Nghiêm gia vốn là gia tộc lớn của thành Trường Lạc, mà mình suy cho cùng cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi, sớm muộn gì cũng phải rời đi, cho nên Tiêu Trần mới bảo mẹ cô bé đi tìm Nghiêm gia.
Không đáp lại lời của Tiêu Trần, người phụ nữ chỉ ngơ ngơ ngác ngác nhìn thi thể của cô bé, vì thế, Tiêu Trần cũng không nói thêm gì nữa, có lẽ chỉ có thể để thời gian từ từ xoa dịu trái tim của người phụ nữ ấy thôi.
Để lại linh thạch, cuối cùng hắn lại nhìn kỹ cô bé một lần nữa, chỉ mới năm sáu tuổi thôi. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được, cái chết sẽ tìm đến cô bé một cách đột ngột và kịch tính như vậy, chỉ nguyện cầu cho ở thế giới bên kia, cô bé không gặp phải người như Tô Cừ vậy.
Trở lại bên cạnh Nghiêm Khang, Tiêu Trần thản nhiên nói, “Chăm sóc một nhà bọn họ tốt một chút, lấy thế lực của Nghiêm gia việc này hẳn chỉ là một việc nho nhỏ mà thôi.”
“Được.” Nghe Tiêu Trần nói lời này, Nghiêm Khang trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Đã nhận được câu trả lời của Nghiêm Khang, sau đó Tiêu Trần nhìn về phía Tô Cừ bằng ánh mắt thâm sâu, giống như là muốn khắc sâu hắn ta vào trong lòng. Ở trong lòng Tiêu Trần, bất cứ người nào của Tô gia đều có thể sống, nhưng duy nhất Tô Cừ này phải chết, cho dù hắn ta là anh ruột của Tô Cẩn đi chăng nữa, cho dù đến lúc đó sẽ gặp phải sự ngăn cản của Tô Cẩn, thậm chí cho dù phải trở mặt hoàn toàn với Phượng Lăng Dạ, Tiêu Trần cũng không tiếc trả giá toàn bộ để tiêu diệt thứ tạp chủng này, người như vậy không xứng được sống ở trên thế giới này, cho nên, cho dù hắn ta có bối cảnh mạnh mẽ tới cỡ nào, Tiêu Trần cũng muốn tiêu diệt hắn ta.
Thu hồi lại ánh mắt, Tiêu Trần và Nghiêm Khang chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng mà ngay lúc này, Tô Cừ lại mở miệng nói, “Thế nào, ta đã cho các ngươi đi rồi sao?”
Có lẽ là do hành động lúc trước của Tiêu Trần khiến trong lòng Tô Cừ cảm thấy khó chịu, lúc này hắn ta không cho hai người Tiêu Trần rời đi, thấy thế, lần này không đợi Nghiêm Khang nói, Tiêu Trần đã mở miệng nói trước.
“Làm sao, ngươi muốn giữ lại chúng ta ở đây à? Dựa vào Tô gia ngươi thôi thì e là còn không có bản lĩnh này đâu nhỉ?”
Hiện nay, trong Thành Trường Lạc, chuyện thế lực của Tô gia như mặt trời ban trưa không phải là giả, nhưng đây chỉ là ở trên khí thế mà thôi, nếu là đao thật thương thật, thực lực tổng thể của Tô gia thật ra cũng không mạnh hơn Nghiêm gia là bao nhiêu.
Mà sở dĩ Nghiêm gia rơi xuống hoàn cảnh thế này, là bởi vì bọn họ không dám liều mạng với Tô gia, một khi liều mạng thì Phượng Lăng Dạ sẽ ra tay, Nghiêm gia nhất định bị diệt, đây là việc chắc chắn, cho nên người Nghiêm gia kiêng kị chính là Tô Cẩn, là Phượng Lăng Dạ, chứ không phải là bản thân Tô gia, luận thực lực, Nghiêm gia không sợ Tô gia, chẳng qua là Nghiêm gia không dám ra tay mà thôi.
Tiêu Trần không cho rằng Tô Cừ sẽ ra tay vào lúc này, ngay cả Tiêu Trần đang đâng lên sát ý nồng đậm, nhưng hắn cũng không xuống tay với Tô Cừ, bởi vì bây giờ bên cạnh mình không có ai, muốn đánh chết Tô Cừ cần phải điều người từ Cửu Tiêu Cung đến đây, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Trần phải cố nén sát ý trong lòng xuống.
Tô Cừ đang lạnh lùng nhìn chăm chú, nghe Tiêu Trần nói lời này, trầm mặc một lát, hắn ta đột nhiên phá lên cười nói.
“Ha ha, được được thôi, Nghiêm gia ngươi quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nếu như vậy, chúng ta đây nhìn xem, bây giờ Nghiêm gia ngươi cho dù muốn bình an rời khỏi Thành Trường Lạc, cũng là chuyện không thể, Nghiêm Khang, ngươi cứ chờ xem đấy.”
Quả thật không có kích động tới mức ra tay, vừa nói xong lời này, Tô Cừ cũng nhìn xoáy sâu vào Tiêu Trần một cái, sau đó hắn ta dẫn theo đoàn người phía sau rời đi.
Xung đột không bùng nổ vào lúc này, nhưng cũng đang trong quá trình lên men, bất luận là Tiêu Trần hay là Tô Cừ, lúc này, họ đã đặt nền móng cho trận xung đột tiếp theo gây chấn động toàn bộ Trung Thổ thần vực, mà trận xung đột này đủ để ghi vào sử sách, cũng khiến cho cuộc thảm sát ngươi sống ta chết giữa Thập đại Kiêu Vương không thể dừng lại được.
Trở về thẳng Tô gia, Tô Cừ không có chút do dự liên hệ muội muội Tô Cẩn của mình, bảo nàng ta lập tức quay về gia tộc, hơn nữa còn phải dẫn theo Phượng Lăng Dạ nữa.
Nhận được tin tức truyền đến của anh ruột, Tô Cẩn nhanh chóng trả lời, trong vòng hai ngày là bọn họ có thể về đến nơi. Nhận được hồi âm, gương mặt Tô Cừ nhất thời lộ ra một nụ cười lạnh, làn này hắn ta thật sự muốn nhìn xem, người của Nghiêm gia còn có thể dùng cái gì để đối phó Tô gia.
Đương nhiên, Tô Cẩn cũng không biết chuyện xảy ra hôm nay, càng không biết những hành vi tự tung tự tác của người Tô Gia ở Thành Trường Lạc trong khoảng thời gian này. Đối với Tô Cẩn mà nói, nàng ta chỉ là một lòng vì gia tộc của mình mà thôi, nhưng bản thân nàng ta cũng không phải là một người tội ác tày trời. Theo một mặt nào đó mà nói, thật ra Tô Cẩn đã bị Tô gia lợi dụng, mà Tô gia, cũng đang dựa vào tấm da hổ Tô Cẩn này, mới có thể làm xằng làm bậy ở trong Thành Trường Lạc này.
Lúc Tô Cừ liên hệ với Tô Cẩn, Tiêu Trần đã quay về Nghiêm gia, lúc này hắn cũng dùng truyền âm phù để liên hệ với Thương Huyền, nói ngắn gọn chuyện ở Thành Trường Lạc cho Thương Huyền, Thương Huyền nhanh chóng hồi âm lại một câu rất đơn giản.
“Ngươi muốn làm thế nào?”
“Ta muốn gặp Vạn Binh các và Ly Hỏa Kiêu Vương Phượng Lăng Dạ một chuyến.” Đối mặt với câu hỏi của Thương Huyền, Tiêu Trần trực tiếp trả lời.
Muốn giết Tô Cừ, tất nhiên sẽ bị Tô Cẩn ngăn trở, như vậy sẽ không thể tránh được phải trở mặt với Phượng Lăng Dạ và Vạn Binh các, cho nên, trước đó Tiêu Trần tất nhiên cũng cần phải làm một số công tác chuẩn bị, triệu tập một số cường giả từ Cửu Tiêu Cung đến đây.
Cùng với phát ngôn của một vị Phong chủ, phần đông đệ tử đều tỏ vẻ nguyện ý cùng đến Thành Trường Lạc, cuối cùng, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, bên trong Cửu Tiêu Cung, trên trăm con Kim Sí Đại Bàng trùng trùng điệp điệp bay lên, trên mỗi con Kim Sí Đại Bàng, có ít nhất mười tên đệ tử ngồi xếp bằng, tổng cộng hơn một ngàn người, bắt đầu tiến về Thành Trường Lạc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất